Editor: Cà Rốt Hồng
Giai điệu hành khúc vẫn phát ra trong suốt quá trình buổi lễ bỗng nhiên cao lên một đê-xi-ben, người điều khiển chương trình là hai người, một nam một nữ, người được mời đều là người chủ trì nổi danh, mặc lễ phục đặc chế chậm rãi đi lên trên khán đài.
Tài ăn nói của hai người đều rất tốt, nói chuyện cũng rất khôi hài, đứng ở trên khán đài, trước tiên chào hỏi mọi người, sau đó chỉ vài ba lời đơn giản liền trêu chọc toàn trường cười to vang dội, sau đó, người nam điều khiển chương trình mời chú rể ra sân.
Thịnh Thế mặc một bộ tây trang màu đen, vừa người, đơn giản nhưng không mất khí thế, hiên ngang dưới một tràng tiếng vỗ tay như sấm, đứng ở giữa khán đài, người nữ điều khiển chương trình đưa cho Thịnh Thế một cái micro, sau khi Thịnh Thế nhận lấy, quay về phía dưới khán đài chậm rãi cúi người chào, nói một tiếng cảm ơn.
Giọng nói rất chân thành.
Cảm ơn tất cả khách mời tới chứng kiến anh và tình yêu của anh, người yêu của anh.
“Anh Thịnh, hôm nay là ngày vui của anh, hơn nữa hiện trường còn có rất nhiều khách mời tới chứng kiến ngày vui của anh như vậy, chắc hẳn rất nhiều người cũng rất tò mò, một người đàn ông tuấn tú lịch sự như anh Thịnh đây, rốt cuộc cưới được một người vợ như thế nào, cho nên, trước khi cô dâu ra sân khấu, trước hết chúng ta để cho anh Thịnh dùng một câu đơn giản hình dung cô dâu của chúng ta. . . . . .” Người chủ trì nổi danh đúng thật là người chủ trì nổi danh, rất dễ dàng lấy được đề tài, làm dâng lên độ hoạt náo của mọi người, người nam điều khiển chương trình nói xong, còn không quên hô lớn về phía tân khách đang ngồi dưới khán đài: “Mọi người nói, có được hay không?”
“Được.”
Tiếng hô giống như thủy triều cuồn cuộn không dứt.
Thịnh Thế cầm micro, thoải mái đứng ở trên khán đài, suy nghĩ một chút, thì mở miệng nói một câu đơn giản: “Cô ấy là cây xương sườn của tôi.”
“Wow————” người nữ điều khiển chương trình lập tức phát ra một tiếng khen ngợi: “Một câu nói rất thâm tình, không nghĩ tới anh Thịnh là một người đàn ông kiên cường lại nhu tình như thế, một câu nói rất hay, có phải không?”
Câu nói sau cùng là người nữ điều khiển chương trình nói với người nam điều khiển chương trình.
Người nam điều khiển chương trình rất phối hợp nói tiếp: “Đúng, đúng vậy, một câu nói rất hay, tôi đã từng dẫn chương trình rất nhiều hôn lễ, tôi đều đã hỏi rất nhiều chú rễ vấn đề như vậy, nhưng mọi người trả lời đều rập theo một khuôn, ví dụ như, cô ấy là người tôi yêu nhất, cô ấy là người con gái tôi muốn cưới, duy chỉ có anh Thịnh trả lời ý mới, anh dùng hai từ xương sườn để khái quát cô dâu của mình, ý tưởng rất mới cũng rất cảm động, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay để chúc phúc anh Thịnh và cô dâu của anh bách niên hảo hợp, bạc đầu giai lão!”
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Người nữ điều khiển chương trình cũng vỗ tay mấy cái theo, tiếp theo sau đó hỏi Thịnh Thế: “Một vấn đề cuối cùng muốn hỏi anh Thịnh, hỏi xong vấn đề này, chúng ta mời cô dâu của chúng ta lên sân khấu. . . . . . Anh Thịnh, ở trong trí nhớ của anh, cô dâu của chúng ta đã từng làm ba chuyện gì làm cho anh cảm động?”