“Thật ra thì, thời điểm ban đầu, anh lợi dụng Lan San, muốn nhanh chóng làm giàu, không đơn giản để trả thù mẹ em, thật ra anh muốn đứng trước mặt em, cưới em làm vợ.”
“Nhưng, không biết vì sao, đến cuối cùng, những mục đích ban đầu, đều thay đổi tính chất cả rồi.”
Đây chính là cuộc sống, có phải hay không?
Mỗi người đều ôm một mục đích mà thực hiện, nhưng, thường hay có kết quả không giống với mục đích mong muốn, mà cuối cùng nhận lại kết quả hoàn toàn trái ngược ban đầu.
Có tin hay không, cả một đời người, thật ra thì chỉ yêu thật lòng một lần.
Chỉ một lần đó, yêu hết cả sức lực, đau khổ dằn xé, không oán không hối.
Sau tình yêu, đều không phải là tình yêu chân chính.
Lúc anh yêu Cố Ân Ân, thật sự là yêu hết sức lực, đau khổ dằn xé, không oán không hối, đến giờ anh hoàn toàn hiểu rõ mình đã từng yêu Cố Ân Ân đến có thể cùng cô ngủ ngoài trời trong chuyến đi dã ngoại, cả đêm không ngủ để quạt đuổi muỗi cho cô, mình đã từng yêu Cố Ân Ân, yêu đến, có thể vứt bỏ sống chết, nhưng, cuối cùng, người từng đến, từng yêu, lại không yêu như hôm nay chăng?
Anh còn nhớ, anh đã từng ngọt ngào với Cố Ân Ân, dù trong hoàn cảnh nào, khi đó đều cảm nhận được mùi vị hạnh phúc, hạnh phúc như lúc anh uống cà phê đắng, lại cảm thấy hương vị ngọt ngào.
Nhưng bây giờ đây?
Bây giờ anh cảm thấy hạnh phúc khi đó, giống như chuyện đã xảy ra cả thế kỉ trước.
Anh từng thề, sẽ yêu cô cả đời.
Nhưng cuối cùng anh lại vi phạm lời thề.
“Cho nên, Ân Ân, em biết, anh đều nói, em có thấy kết quả hiện tại không?”
“Là gì?”
“Gả cho anh, hay là đi khỏi anh?”
“Ân Ân, dù là gì, anh đều tôn trọng quyết định của em.”
. . .
. . .
Mười một giờ trưa, Thịnh Thế và Cố Lan San thay xong bộ lễ phục thứ hai, từ nhà cũ họ Thịnh lên đường, đến khách sạn Kinh Thành.
Bộ lễ phục thứ hai là âu phục chính quy, nhìn thấy không chỉ là bạn bè bình thường, còn có những bạn bè quan hệ không tầm thường với nhà họ Thịnh.
Cố Lan San kéo tay Thịnh Thế, đứng trước cửa khách sạn Kinh Thành, chờ khách đến, từng người tới, cầm bao lì xì nặng trĩu, hòm lớn bên cạnh, rất nhanh sẽ đầy, đến cuối cùng, cũng không biết đã đem bao nhiêu hòm ra, khách mời mới không đến nữa.
Một bàn ngồi mười người, ước chừng có hơn ba trăm bàn.
Trên mỗi bàn đều là rượu ngon món ngon.
Giữa sảnh chính còn có một chiếc bánh kem cao hơn hai mét.
Bên cạnh chất đầy rượu sâm panh và hộp quà đỏ.
Hoàn cảnh đó, xa hoa không thể nói.
Với lại trước cửa lớn khách sạn, bày một vòm hoa lớn, phía trên được gắn đầy hoa hồng và hoa bách hợp, đi thẳng đến sân khấu chính, trên màn hình lớn, không ngừng chiếu ảnh của Thịnh Thế và Cố Lan San, còn có những bài hát về đám cưới không ngừng vang lên.
Hoàn cảnh đó, xa hoa không thể nói.
Mười hai giờ trưa, cô dâu chú rễ bước ra thảm đỏ, dưới sự chứng kiến của tất cả quan khách, tuyên thệ tình yêu của họ, chứng kiến hôn nhân của họ.f