Hàn Thành Trì vẫn cho rằng trí nhớ của mình dạo này không tốt, nhiều lần công tác, luôn quên đồ, nhưng hiện tại nhìn thấy Cố Ân Ân nói về Cố Lan San, anh mới nhận ra rằng, thì ra có một số thứ vẫn khắc sâu trong đầu anh.
“Cho nên, Ân Ân, anh đã lợi dụng Cố Lan San, khiến công ty anh trở nên giàu mạnh, anh nợ cô ấy quá nhiều, cuối cùng anh sẽ phải trả lại, trong tình yêu của chúng ta, cô ấy vô tội.”
Hàn Thành Trì nói xong những lời này, Cố Ân Ân vẫn luôn im lặng, chỉ là ánh mắt của có chút đau lòng, cô có mấy lời, biết là không nên hỏi, nhưng cô vẫn hỏi: “Thành Trì, anh hiện tại, còn yêu em không?”
Hàn Thành Trì im lặng.
Thật ra anh vốn là người lương thiện, nhưng cuối cùng lại buộc bản thân đi làm chuyện ác.
Bây giờ không phải anh không lương thiện, đáy lòng vẫn có chút mềm lòng, không muốn tổn thương Cố Ân Ân, nhưng chuyện mà Cố Ân Ân hỏi anh, mỗi một lần trả lời, lại là một tổn thương không thể né tránh.
“Thành Trì, thật ra anh đã từng yêu em, có phải không?” Cố Ân Ân kìm nén nước mắt, nó lại chảy xuống, cô cầm khăn giấy lên lau đi nước mắt trên mặt, nhưng động tác quá mau, không cẩn thận đụng đổ ly cà phê, cà phê đổ lên người cô, Hàn Thành Trì theo bản năng đứng lên, muốn lau giúp cô, cô lại lắc đầu, tự cầm khăn giấy từng chút lau đi nước đen trên người, để lại một mảnh đen trên chiếc váy trắng.
“Em biết, anh từng yêu em, anh lúc đó, đối với em rất tốt, em đều biết.”
“Chúng ta đều nói, Nhị Thập đối xử tốt với Lan San, nhưng em biết, anh đối với em không tệ hơn Nhị Thập với Lan San chút nào.”
“Nhưng, Thành Trì, em lúc đầu, thật không đủ can đảm cùng anh trải qua thời gian khó khăn, em sợ anh không thể đứng dậy, em không nghĩ nếu thật sự như thế, em phải làm sao, em sẽ thế nào, em nên làm gì?”
“Cho nên, em lựa chọn buông bỏ.”
“Thành Trì. . . . . . Thật ra thì chúng ta đã từng rất tốt, thật ra thì chúng ta đã từng hạnh phúc.”
Tay đang vuốt nhẹ của Hàn Thành Trì khẽ giật, nghe xong những lời này, ánh mắt anh âm u lại, anh hồi lâu, thu lại vẻ mặt nói: “Ân Ân, trong tình yêu của chúng ta nhìn ra được sự mềm yếu.”
“Chúng ta đều không phải là người dũng cảm, chúng ta không có được hạnh phúc là đáng đời.”
“Em không đủ dũng cảm cùng anh trải qua gian khó, anh không có đủ dũng cảm không thay đổi lập trường.”
“Chúng ta không sánh nổi Nhị Thập và Lan San, Nhị Thập có thể vì Lan San, yêu mười năm, không thay đổi chút nào, Lan San có thể vì Nhị Thập, xả thân làm kẻ thứ ba . . . . . . Chúng ta không thể dũng cảm như họ. . . . . .”
“Thật ra thì, tình yêu cần can đảm.”
“Vật đổi sao dời, anh đã không còn là anh, em cũng không còn là em...dù em yêu anh, em chỉ yêu duy nhất có mình anh, anh biết cả đời này sẽ không thể gặp một cô gái nào yêu anh như em đã từng yêu anh.”
“Nhưng, Ân Ân, em biết không, anh yêu Cố Ân Ân, thật ra đã không còn nữa.”
“Nhưng, anh vẫn muốn cưới em, đồng tình cũng tốt, áy náy cũng được, mặc kệ là loại nào, Ân Ân, cuối cùng anh hy vọng em đi sẽ tốt hơn.”
“Mà bây giờ anh, có thể cho em cuộc sống tốt, Ân Ân. . . . . . Chúng ta không nói chuyện tình yêu, chúng ta chỉ nói về cuộc sống thôi.”