Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 780: Chương 780: Tôi và anh không thiếu nợ nhau! (18)




Editor: Lovenoo1510

Cố Lan San chợt ho khan một tiếng, không nghĩ tới vậy mà mình lại đeo vòng vào mình, mặt cô rất đỏ, lo lắng lại thuần chất hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Thịnh Thế, trả lời đúng lý hợp tình: “Đúng vậy, em là vì anh mà suy nghĩ, nên mới không nguyền rủa anh thật sự bị liệt dương, tiết ra sớm, vô năng, một giây là bắn ra, anh có ý kiến gì không?”

“Khụ khụ————”

Giọng nói Cố Lan San vừa dứt, hai người đi qua chợt ho khan hai tiếng, như là kiềm chế cười gì đó.

Cố Lan San há miệng, xấu hổ mặt như gan heo.

Tâm tình Thịnh Thế đặc biệt tốt nên lập tức kéo Cố Lan San vào trong ngực, nghiền ngẫm từng chữ một mà nói: “Không có ý kiến gì, em tính phúc anh cũng tính phúc, không phải sao? Sở Sở, bây giờ trời chưa tối, chúng ta trở về phòng bệnh, nghiên cứu thật tốt một chút, chân chân chính chính xem tính phúc là cái dạng gì?”

Hai người qua đường này nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.

Sau đó buổi tối hôm đó, trở lại phòng bệnh, Thịnh Thế và Cố Lan San thật sự chân chân chính chính nghiên cứu tính phúc là cái dạng gì.

Sau đó đến cuối cùng, lúc nằm ở trên giường bệnh Cố Lan San cảm thấy mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc hơi thở mỏng manh, cô đã cực kỳ hối hận nghĩ, từ nay về sau cô không bao giờ nói một tên đàn ông nào bị bệnh liệt dương vô năng một giây là bắn ra nữa!

Rồi đến ngày hôm sau xuất viện.

Đón Thịnh Thế và Cố Lan San xuất viện là lái xe ở ngự thự lâm phong.

Khoảng thời gian Thịnh Thế đến khu tai nạn tìm Cố Lan San đến giờ, đã gần một tháng cũng chưa đến công ty, mà bây giờ đã gần đến mùa xuân, trong công ty có rất nhiều chuyện làm anh bận bịu, cho nên sau khi anh xuất viện thì việc đầu tiên anh làm, không phải là trở lại ngự thự lâm phong trước, mà là bảo tài xế đưa anh đến thẳng Thập Lý Thịnh Thế.

Dĩ nhiên Cố Lan San muốn đến toà soạn SH đi làm, bởi vì tối qua quá kịch liệt, nên Cố Lan San cảm thấy toàn thân đều rã rời, căn bản không muốn lái xe, cho nên liền đáp ứng việc đi nhờ xe Thịnh Thế, trước hết để tài xế đưa mình tới toà soạn SH.

Lúc trên đường đi đến toà soạn SH, cuối cùng Thịnh Thế vẫn không thể nhịn được, hỏi vấn đề mà ngày hôm qua chính mình muốn hỏi.

Lúc thời điểm xe của anh đi qua toà nhà của công ty của Hàn Thành Trì, anh làm bộ lơ đãng, mở miệng vòng vo nói: “Toà nhà cao tầng này, xem ra cũng không tệ lắm nhỉ?”

“Ừ.” Ngược lại Cố Lan San không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Thịnh Thế đơn thuần muốn nói toà cao nhà cao tầng này của Hàn Thành Trì, cho nên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, trả lời bằng một tiếng ừ.

“Toà nhà cao tầng này ban đầu là do anh thiết kế, đất này có 40% cổ phần của anh.”

“À.” Cố Lan San thật lòng kinh ngạc đối với tài sản của Thịnh Thế, kể từ khi cô thấy qua Thập Lý Thịnh Thế phồn hoa, thì thật sự không kinh sợ khi thấy chuyện quái lạ gì, cho nên lúc đối mặt với việc toà cao ốc thương nghiệp này có 40% cổ phần của anh, biểu hiện của cô cũng rất bình tĩnh, chỉ cần anh không nói mình có 40% cổ phần ở cố cung, thì cô cũng sẽ không bị hù doạ.

“Đúng rồi, nói đến toà nhà đấy, anh nhớ ra một chuyện, cái đó, nếu như anh nhớ không lầm, thì hình như công ty Hàn Thành Trì đang ở nơi này đi?” Cuối cùng Thịnh Thế cũng kéo lời nói của mình tới đề tài chính.

Cố Lan San mơ hồ như biết được mục đích của Thịnh Thế, cô liền nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Thịnh Thế, mở trừng hai mắt, rất bình tĩnh học theo lời của anh, trả lời: “Nếu như em nhớ không nhầm, một thời gian trước mỗ gia đã chạy tới toà nhà này, đánh người khác rất phách lối, còn đem mình lăn vào bệnh viện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.