Chương 779: Tôi và anh không thiếu nợ nhau! (19)
“Nếu như em nhớ không nhầm, một thời gian trước mỗ gia đã chạy tới toà nhà này, đánh người khác rất phách lối, còn đem mình lăn vào bệnh viện.”
Thịnh Thế tuyệt đối không quan tâm tới sự châm chọc trong lời nói của Cố Lan San, anh chỉ cố gắng lôi kéo đến mục đích của mình, nhưng mà ngược lại anh lại giả bộ giống như là đặc biệt lơ đãng, đặc biệt không cần, đặc biệt không quan tâm, thuận miệng nói: “Đúng rồi, Sở Sở, ngày hôm qua em và Hàn Thành Trì xuống dưới lầu nói chuyện gì vậy?”
Quả nhiên, mục đích của Nhị Thập là cái này……….. Khó trách ngày hôm qua sau khi cô và Hàn Thành Trì nói chuyện xong, Thịnh Thế lại quỷ dị như vậy, thì ra là bởi vì Hàn Thành Trì nha.
Cái này có được tính là ghen không?
Đôi mắt Cố Lan San đảo quanh vòng vòng, nghĩ, cũng được nha.
Sau đó trong lòng cô liền vui rạo rực.
Bên đầu cô, nhìn Thịnh Thế, cố ý duy trì sự thần bí nói: “Không có gì nha.”
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San, trong lòng càng tò mò, nhưng anh vẫn nói chuyện vô cùng trái với ý mình: “À, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, thật ra thì cũng không có gì.”
“Ừ.” Cố Lan San gật đầu một cái, “Anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi, vậy em cũng sẽ không nói.”
Thịnh Thế há miệng, có vẻ hơi chán chường, sau đó từ từ liếc qua, nhìn ngoài của xe: “Thôi, em không muốn nói, thì không cần nói.”
Sau đó, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Lan San cong môi lên cũng không nói chuyện, chỉ nhìn ngoài cửa xe.
Gáy hai người hướng về phía nhau, mãi cho đến khi xe ổn định dừng ở trước toà nhà của toà soạn SH, Cố Lan San đẩy cửa xe ra, xuống xe, hướng về phía Thịnh Thế đang ngồi bên trong, khoát khoát tay nói: “Nhị Thập, em đi làm trước.”
Dáng vẻ Thịnh Thế vẫn có chút khó coi, nhìn cô, môi giật giật, cuối cùng chỉ gật đầu một cái.
Nhưng Cố Lan San không xoay người đi, ngược lại lại đi vòng đến bên kia xe, gõ cửa kính xe của Thịnh Thế một cái, tài xế mở cửa sổ xe xuống, Cố Lan San khom người, đem môi mình đến gần tai Thịnh Thế, nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì, nội dung cuộc nói chuyện giữa em và Hàn Thành Trì chiều hôm qua rất đơn giản, chính là em nói cho anh ta biết, em không thích anh ta, em với anh ta không thiếu nợ nhau, từ nay về sau cắt đứt quan hệ, anh ta và em như người không quen biết!”
Sau khi Cố Lan San nói xong, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Ừ, còn quên một chuyện nữa, đúng là em còn cho anh ta mấy cái tát, về phần mấy cái tát này, em quên rồi.”
Lần này Cố Lan San cảm thấy mình nên nói toàn bộ, từ từ đứng lên, xoay người, hướng về phía toà nhà của toà soạn SH, nhanh chóng đi vào.
Sau khi Cố Lan San biến mất, tài xế liền chạy xe, lái về phía Thập Lý Thịnh Thế.
Thịnh Thế ngồi trong xe, trước sau đều im lặng duy trì bộ dáng ngốc nghếch.
Cả người anh như bị những lời nói đó của Cố Lan San làm cho hồn bay phách tán.
Ánh mắt của anh, nháy cũng không nháy trong đầu chỉ từ từ đem những lời nói của Cố Lan San suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, sau đó anh liền cong môi, cười ngây ngốc.
Dĩ nhiên, nụ cười kia xem như không quá ngu ngốc, ngược lại lại mang theo mười phần chói mắt, như muốn cướp đoạt tâm hồn vậy.
Cho tới khi Thịnh Thế đến công ty, thư ký ôm tài liệu cao chừng một mét, đặt trước bàn anh, vẻ mặt anh vẫn đều là cười khanh khách, sau đó đối mặt với đề nghị của thư ký, anh vẫn luôn gật đầu, nói, được, không thành vấn đề, có thể!
Thư ký cảm thấy đại Boss đã biến mất không còn chút dấu vết gì nữa, trở về sau nữa, giống như là thay đổi thành người khác.