Edit: Thu Lệ
Thủ trưởng Thịnh bị ngộp, liền nhìn về phía con gái lớn của mình: “Thịnh Hoan, con thì sao? Mấy hôm nay khi nào có thời gian?”
“Không được ba, hai ba ngày nữa Tiểu Trạch sẽ đi nơi khác khảo sát, con phải đi cùng với Tiểu Trạch.” Thịnh Hoan cũng có ăn ý từ chối: “Hơn nữa, ông nội, bà nội Tiểu Trạch đều đang ở tại Hải Nam, con không đi được, cũng không thể mang theo Tiểu Trạch đến bệnh viện chứ, ồn ào đến Lan San rồi ảnh hưởng đến thai nhi thì phải làm thế nào?”
Thủ trưởng Thịnh quay đầu, nhìn về phía con gái thứ hai Thịnh Ca, lần này ông còn chưa mở miệng, Thịnh Ca đã nói thẳng: “Ba à, bọn con sắp đi Hồng Kông.”
Sau đó, Thủ trưởng Thịnh còn chưa nhìn con gái thứ ba là Thịnh Tiếu, Thịnh Tiếu đã dành nói trước: “Mấy ngày tới con phải ra nước ngoài một chuyến với một lãnh đạo, ba cũng biết, con là nhân viên phiên dịch, bình thường rất bận rộn.”
“Ba, bây giờ con có việc phải đi rồi.” Thịnh Ngữ trực tiếp ôm túi của mình, chuồn mất.
Thịnh Thế đứng ở cửa trước, thấy như một màn như thế, khóe miệng cười thế nào cũng không kiềm lại được.
Trong lúc anh đang suy nghĩ nên mở miệng thế để châm chọc thủ Trưởng Thịnh thì điện thoại di động của anh vang lên, là một số xa lạ.
Thịnh Thế nghe, mới biết là người trong bệnh viện gọi tới, nói Cố Lan San đã tỉnh.
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Thế liền nhìn về phía mẹ Thịnh nói: “Mẹ, Sở Sở đã tỉnh, bây giờ con phải vào bệnh viện.”
“Ừ, mau đi đi.” Mẹ Thịnh vô cùng tốt tính nhìn vế phía Thịnh Thế đáp một tiếng.
Ngay cả nhà cũng chưa kịp vào, Thịnh Thế đã xoay người rời đi.
Lúc anh đóng cửa lại, anh đứng bên ngoài ngăn cách bằng cánh cửa, còn nghe bên trong truyền đến lời nói của Thủ trưởng Thịnh: “A Lạc, em cũng biết, ban đầu là cha bắt anh ngăn cản Nhị Thập và Lan San ở cùng nhau, anh cũng chỉ làm việc công bằng mà thôi, em hãy châm chước một chút, mấy ngày nay hãy thu xếp một chút, cùng anh đến bệnh viện nhé.”
“Không rãnh, Lão Thịnh, em đã nói với anh, nếu anh không đến đón Lan San về, thì đừng nghĩ đến chuyện bước qua cửa phòng ngủ này! Đến ngủ ở thư phòng đi!”
“A Lạc. . . . . .”
. . . . . .
Thịnh Thế nghe cuộc đối thoại như thế, cong môi lên, nhẹ nhàng cười hai tiếng, sau đó liền giẫm bước phe phẩy chìa khóa rời đi.
. . .
. . .
“A Lạc, em mở cửa đi có gì chúng ta từ từ nói, em đừng nhốt anh ngoài cửa mà!”
Thủ trưởng Thịnh đứng bên ngoài cửa phòng ngủ, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong lại không có chút hồi âm.
Thịnh Hoan thấy một màn như vậy, cong môi lên cười cười, sau đó ôm Tiểu Trạch đi về phòng ngủ của mình.
Thịnh Hoan và Thịnh Ca cũng cùng về phòng ngủ Thịnh Tiếu.
Cả trong đại sảnh chỉ còn lại mình Thủ trưởng Thịnh, qua một hồi thật lâu, ông thấy mẹ Thịnh không có ý định mở cửa cho mình, liền lắc đầu một cái, thật sự đi thư phòng.
Mẹ Thịnh nghe được tiếng bước chân biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới cong môi lên cười cười, gọi bảo mẫu bưng vào cho mình một chén canh bổ dưỡng, lúc ăn canh, mẹ Thịnh thỉnh thoảng nghĩ đến hai đứa bé trong bụng Cố Lan San, mặt mày tươi cười thế nào cũng không giấu được.
“Mợ hai Thịnh, thật là chúc mừng, mợ nhỏ mang thai sinh đôi, chưa tới mười tháng nữa, nhà chúng ta nhất định sẽ rất bận rộn!” Bảo mẫu đứng bên cạnh, cười nói.
Mẹ Thịnh nghe nói như thế, lại càng tỏ ra vui vẻ, bà uống canh xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, nói: “Ngày mai cô và tôi đến siêu thị, tôi sẽ chọn một ít thực phẩm dinh dưỡng, cô cầm đến cho Lão Thịnh, để ông ấy mang theo khi đi đón Lan San.”