Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 942: Chương 942: Trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất (16)




Bảo mẫu nói: “Mợ hai thật sự không đi cùng với cậu hai sao?”

Mẹ Thịnh suy nghĩ một chút, vừa cười không khép miệng được mà nói: “Không đi với ông ấy, để ông ấy đi một mình thôi.”

Bảo mẫu không nói gì nữa, lặng lẽ nhận lấy chén kiểu trong tay mẹ Thịnh, định xoay người đi, bỗng nhiên mẹ Thịnh lại mở miệng nói: “Cô nói xem, người bên ngoài đều cho rằng Lan San và Nhị Thập đã ly hôn, chỉ có chúng ta biết Lan San và Nhị Thập không ly hôn, bây giờ muốn cô ấy quay về nhà họ Thịnh, nên làm thế nào?”

Bảo mẫu nói: “Mợ hai, mợ nghĩ thế nào?”

“Lúc trước, khi Nhị Thập và Lan San kết hôn, chúng ta chỉ bày mâm tiệc rượu với những người thân thích, bởi vì bối cảnh trong nhà đặc biệt, cho nên làm hơi nhỏ, sau tôi đi tham gia tiệc cưới nhà người ta, nhà nào cũng tổ chức rầm rang hơn nhà họ Thịnh ta rất nhiều, ngược lại nhà chúng ta có vẻ tương đối mất mặt, cô nói xem hay là chúng ta tổ chức lại một hôn lễ, tuy rằng là tái kết hôn nhưng cũng không thu tiền mừng của mọi người, cứ như vậy mà tổ chức một bữa tiệc kết hôn thật náo nhiệt.”

“Thật ra thì mợ hai, mợ nói sai rồi, chúng ta tổ chức hôn lễ này không gọi là tái kết hôn, mà gọi là lễ cưới bổ sung, vì cậu chủ nhỏ và mợ nhỏ hoàn toàn không ly hôn!”

“Đúng vậy, đúng vậy nha!” Mẹ Thịnh cảm thấy lời nói này vô cùng êm tai, miệng mở rộng, cười thế nào cũng không khép lại được: “Cô nhìn tôi này, chỉ lo vui mừng nên đã quên mất Nhị Thập và Lan San không ly hôn, đã không có ly hôn vậy chúng ta liền bổ sung một buổi tiệc cưới, thừa dịp hiện giờ tất cả mọi người đều có thời gian, nhanh chóng chọn một ngày thật tốt.”

Mẹ Thịnh cười, cười đến mặt mày hớn hở: “Ngày mai, lúc tôi đi mua thực phẩm dinh dưỡng cho Lan San, tiện thể chọn hai mộ lễ phục. . . . . . Mặc kệ bên ngoài nói thế nào, chúng ta cũng không thèm giải thích, bọn họ thích nghĩ tái kết hôn thì tái kết hôn, trên đời này làm gì có chuyện nào mười phân vẹn mười, chỉ cần Nhị Thập và Lan San hạnh phúc mỹ mãn là được rồi, cần gì so đo nhiều như vậy!”

“Mợ hai nghĩ thật tốt, đã lâu rồi nhà họ Thịnh chưa có chuyện gì náo nhiệt!”

. . .

. . .

Lúc Thịnh Thế đến bệnh viện, Cố Lan San vừa mới tỉnh lại, hộ lý đặc biệt được Tôn Thanh Dương điều tới chăm sóc đang bày thức ăn lên bàn cho Cố Lan San.

Thịnh Thế vội vàng cởi bỏ áo khoác, đi tới trước bàn ăn, hành động chăm sóc thay, tiện thể đuổi người đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh VIP, chỉ còn lại hai người Thịnh Thế và Cố Lan San.

Bên trong phòng, ánh đèn lờ mờ đổ lên mặt Thịnh Thế, càng tôn lên nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt vốn đã phong hoa tuyệt.

Cố Lan San không biết rốt mình bệnh thế nào, thấy Thịnh Thế đẩy bàn ăn đến trước giường bệnh, cô cảm thấy thân thể không có gì khó chịu, liền vén chăn lên, định cầm muỗng ăn cơm, nhưng Thịnh Thế lại lại nhanh hơn một bước cầm muỗng lên trước, đặc biệt cẩn thận khuấy đều cháo dinh dưỡng, sau đó múc một muỗng, cẩn thận đưa tới khóe miệng Cố Lan San.

Cố Lan San mím môi không ăn, một đôi mắt đen láy, nhìn Thịnh Thế: “Nhị Thập, em bị làm sao thế?”

Lúc này, Thịnh Thế mới nhớ tới, tâm trạng lập tức tốt lên cười toe toét, nhìn về phía Cố Lan San nói: “Sở Sở, em mang thai, hơn nữa là sinh đôi khác trứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.