Cô thật sự là mới vừa bị người ta khi dễ, cho nên, trong điện thoại, Thịnh Thế vội vàng hỏi cô:
“Sở Sở, em làm sao vậy?”
Ngay khi nghe câu đó, cô liền không nhịn được, lập tức cầm điện thoại “oa” một tiếng, bắt đầu khóc.
Thịnh Thế đang ngồi trong phòng, lập tức nổi lửa bừng bừng, vốn là anh đang cùng Hạ Phồn Hoa uống rượu, lập tức liền đem ly rượu quăng xuống đất một cái “pằng”, sau đó liền đứng lên:
“Sở Sở, em đừng khóc, em bị ai khi dễ?”
“.....”
“Sở Sở, đừng khóc, nói cho anh biết, anh giúp em xả giận.”
Cố Lan San chỉ là khóc và khóc, khóc một lát, mới hít mũi nói:
“Nhị Thập, anh mau lại đây a!”
Lúc này Thịnh Thế mới lập tức tỉnh táo lại, anh cứ mãi ở đây hỏi nhăng hỏi cuội cái gì, cô không phải là đi toilet rồi bị khi phụ sao? Thế nào mà anh còn đứng hỏi?
Ngay lập tức, Thịnh Thế nghĩ cũng không thèm nghĩ, đi nhanh ra cửa, bởi vì bước chân có chút gấp gấp, chân đụng vào phiến đá cẩm thạch trên bàn, chân bị đụng đau đến mức thiếu chút nữa anh quỵ xuống đất, tư thái cực kỳ nhếch nhác, chạy đi ra ngoài.
Thịnh Thế chạy ra cửa rồi, giống như là nghĩ tới điều gì , liền quay đầu, lại quay trở về, cầm lên một chai gun salute hoàng gia vừa mới mở, lại chạy đi.
Mọi người trong phòng cũng đều nghe được lời Thịnh Thế mới nói, biết là Cố Lan San bị người ta khi dễ, họ cũng sợ Thịnh Thế bị thua thiệt, cho nên từng bước từng bước cũng đều đứng lên, đi theo ra ngoài.
. . .
Lưu Hành Trường nghe được Cố Lan San điện thoại, cũng đại khái đoán được tình huống, biết anh rể mình uống rượu quá nhiều, nhìn con gái người ta đẹp mắt, liền lên trước đùa .
Chuyện này nếu nói ra thì chẳng ai thèm để tâm.
Cô gái kia lại vừa vặn là bạn của Hàn Thành Trì, tương lai trên phương diện công tác mọi người khó tránh khỏi hợp tác, cho nên Lưu Hành Trường ôm thái độ hào nhã muốn dàn xếp ổn thỏa, hướng về phía Hàn Thành Trì, tỏ vẻ áy náy cực kỳ cười nói:
“Anh Hàn, thật là rất xin lỗi, anh rể tôi uống rượu quá nhiều. Đây chỉ là hiểu lầm, hi vọng anh và cô bạn của anh cũng chớ để ý.”
Hàn Thành Trì liễm cười cười, ý vị nhìn Cố Lan San khóc nức nở, rũ mắt , suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Hành Trường, nói:
“Lưu Hành Trường, mặc dù chuyện này là hiểu lầm, nhưng vị tiên sinh này vẫn là mạo muội bạn tôi, cho nên tôi nghĩ, xin lỗi ngay tại đây cũng là điều nên làm đi chứ?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên, cái này đương nhiên.” Lưu Hành Trường luôn miệng đồng ý, lập tức nghiêng đầu, nói với anh rể nhà mình: “Anh rể, anh xin lỗi cô này một câu đi thôi. Dù gì, việc này cũng là lỗi của chúng ta.”
Anh rể của Lưu Hành Trường uống nhiều quá, đầu choáng váng, không biết hiện tại đang ở thế cục gì, chỉ là nhớ mình bị Cố Lan San ói cho một thân, cho nên liền hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Cố Lan San, nói:
“Cô ta phải xin lỗi tôi mới đúng!”
Lưu Hành Trường âm thầm bấm anh rể mình một cái, sau đó tiến lên trước, thấp giọng nói:
“Anh rể, anh mau xin lỗi đi. Chẳng lẽ còn chờ cô ta gọi điện cho người đến?”
Anh rể Lưu Hành Trường run một cái, liền lập tức tỉnh táo một chút, gật đầu một cái, nói:
“Được rồi, anh xin lỗi cô ta, chú đừng gọi điện thoại.”
Sau đó liền say lảo đảo đi tới trước mặt Cố Lan San, mở to miệng, vừa định nói chuyện, liền nghe được một tiếng “cạch” truyền đến.