Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thấy Thịnh Thế đứng ở ngưỡng cửa toilet, nhìn thẳng vào Cố Lan San đang cúi đầu nước mắt như mưa, ánh mắt của anh lập tức trầm xuống, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, âm thanh đều là biếng biếng nhác nhác :
“Nếu nói xin lỗi, cứ mở miệng nói như vậy rất không có ý tứ a. Thế nào thì cũng phải xin lỗi sao cho có 10 phần thành ý chứ?”
Thịnh Thế vừa nói, vừa bước tới, đi đến chỗ Cố Lan San.
Trong phòng rửa tay, ánh đèn chiều mê ly, chiếu vào dung nhan đắc sắc đến chói mắt của anh, chiết xạ ra một cỗ khí khái anh hùng hừng hực.
Trên thực tế, Lưu Hành Trường vẫn chưa từng gặp mặt Thịnh Thế, chẳng qua là cảm thấy dáng dấp người này có mấy phần nhìn quen mắt, giống như là đã gặp ở nơi nào, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Chỉ là, chủ tịch Lưu nghĩ đến, Thịnh Thế quen biết với cô gái bị anh rể mình đùa giỡn, sợ là cũng quen biết Hàn Thành Trì, vì vậy, liền cười cười với Thịnh Thế, chỉ chỉ Thịnh Thế, hướng về phía Hàn Thành Trì hỏi:
“Anh Hàn, vị này cũng là bạn của anh sao?”
Lúc này Thịnh Thế đã đi tới ben người tên mọt rượu, nghe được người đàn ông mang giàu da bên cạnh hỏi han thân phận mình, trong lỗ mũi phát một tiếng hừ lạnh chê cười, cũng không đợi Hàn Thành Trì mở miệng nói chuyện, liền quay đầu, nhìn về chủ tịch ngân hàng họ Lưu, âm điệu nói ra vẫn ôn hòa như cũ:
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
Thịnh Thế nói đến “cô ấy” , thuận đường còn chỉ chỉ Cố Lan San một cái, dứt khoát bỏ quên Hàn Thành Trì.
Toàn thân tản mát ra một cỗ khí áp bức khổng lồ.
Lưu Hành Trương có chút sợ hết hồn hết vía, trực giác nói cho anh ta biết, hình như chàng trai này không dễ chọc, anh ta vừa cười vừa tính toán hoãn hòa không khí một chút, lại có một tiếng “phanh” truyền đến.
Người trong toilet cả kinh, đều nhìn về phía căn nguyên. Nguyên bản là tên đàn ông say mèn vốn đã đứng không vừng, bị Thịnh Thế đạp đầu gối, sức lực mất ổn định, cứ như vậy lập tức quỳ xuống trước mặt Cố Lan San, Thịnh Thế vững vàng đứng một bên nhìn tên này, nhếch mép cười, dưới ánh đèn, có mấy phần ý lạnh:
“Không phải phải nói xin lỗi sao? Nói đi. . . . . . Nói đến khi cô ấy hài lòng mới thôi.”
Vốn là tên say khướt này bị Lưu Hành Trường uy hiếp bắt xin lỗi Cố Lan San, lại bị Thịnh Thế bất thình lình đạp một cái như thế, lửa giận dưới đáy lòng lập tức nổ tung hết lên.
Vừa rồi hắn cũng không tình nguyện nói xin lỗi, bây giờ còn bị người ta gây khó khăn đủ đường như vậy, hắn mượn rượu, liền lảo đảo đứng lên, cả người trở nên lỗ mãng liều mạng gấp 10, ánh mắt nhìn Thịnh Thế cũng trở nên cục kì bất mãn:
“Mày có biết tao là ai không, mà dám bắt tao xin lỗi! Này con nhỏ đê tiện này làm dơ quần áo của tao, phải nói xin lỗi cũng là cô ta xin lỗi tao!”
“Loảng xoảng ————”
Mấy chữ “con nhỏ đê tiện” người đàn ông say thốt ra cực kì rõ ràng, tay cũng rang sức rất lớn, nhắm thẳng vào Cố Lan San, tốc độ rất nhanh, hướng tới gò má Cố Lan San.
Phản ứng của Thịnh Thế cũng rất nhanh nhạy, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền giờ bình rượu mình mang theo ban nãy, thẳng một đường đổ hết lên người tên mọt rượu nọ, thuận đường kéo Cố Lan San vào ngực mình, trốn cú đấm của tên nọ.
“Sở Sở, không có sao chứ?”
Thịnh Thế lo lắng hỏi Cố Lan San.
Cố Lan San chau mày lại, lắc đầu một cái, Thịnh Thế mới buông cô ra, xoay người, vung một quyền vào tên đàn ông say nọ.