Editor: Thư
“Sau đó, ở khách sạn hôm trước, ba thấy được con cùng Diệp Dao cùng ăn cơm, trên cơ bản ba liền có thể xác định con là con gái Diệp Dao, sau đó Thanh Dương lấy 1 sợi tóc của con làm giám định DNA. Vốn là từ trước kia, ba đã muốn tới nhận lại con về, nhưng sợ quá đường đột, liền thử thân cận với con trước, nhưng tối hôm nay là đêm giao thừa, cho nên ba và Thanh Dương đặc biệt tới đây gặp con 1 chuyến, để nói hết những chuyện này cho con nghe.”
Cố Lan San chỉ nhìn chằm chằm tờ giấy giám định DNA , căn bản không có nghe được rốt cuộc Sở Bằng đang nói chút gì, cả người cô có chút không phản ứng kịp, cô cảm thấy giống như bị sét đánh 1 phát vào người vậy. Mọi thứ gần như vượt ra khỏi tầm suy nghĩ của cô.
Cô nghĩ, ở đêm giao thừa, nếu là người khác thì có thể nhận được quà tặng từ trưởng bối như quần áo đẹp đẽ, tiền mừng tuổi, hoặc là những thứ lễ vật tặng phẩm khác. Ngay đêm giao thừa này, cô lại nhận được một món quà là “cha” ư?
Hơn nữa “cha” cô lại còn đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương ư?
Mà người “cha” này lại còn tặng cho cô một người “mẹ kế”, vị “mẹ kế” của cô lại còn là viện trưởng bênh viện quân đội nữa?
Cố Lan San nghĩ, khẳng định có rất nhiều người cảm thấy đây là một chuyện vui mừng, cực kì vui mừng.
Nhưng mà cô lại cảm thấy kinh sợ nhiều hơn vui mừng.
Sở Bằng cùng Tôn Thanh Dương nói hết những chuyện nên nói thì cũng yên tĩnh lại.
Quả thật trong nhà chìm vào một loại an tĩnh quái dị.
Không biết đã qua bao lâu, Cố Lan San mới khe khẽ đem giấy giám định DNA đặt trên bàn, sau đó nâng mí mắt, nhìn Sở Bằng cùng Tôn Thanh Dương, cắn cắn môi dưới, bày ra một bộ biết rõ còn hỏi, hỏi:
“Ý của hai người nói, chú là . . . . . của cháu.”
Dù thế nào thì Cố Lan cũng không gọi ra tiếng “ba” được.
Ở trong trí nhớ của cô, cô vẫn luôn không có ba.
Lúc nhỏ, cô vậy quanh mẹ , hỏi tại sao những bạn nhỏ khác có ba, mà cô lại không có.
Mẹ của cô nói, cô chính là không có ba.
Lúc ấy sắc mặt mẹ cô rất khó coi, cô hiểu chuyện sớm, sau đó cũng chưa từng hỏi lại lần nào nữa.
Trưởng thành, cô mới hiểu được, cô là con riêng, là đứa bé không biết cha đẻ là ai.
Cô đã từng tưởng tượng, mình trông chờ đến ngày được gặp ba ruột, cũng từng tưởng tượng dáng vẻ của ba cô ra sao, nhưng cô thật là không ngờ , hôm nay mơ ước ngày xưa lại thành hiện thực đột ngột như vậy.
Ba cô không phải..... người đàn ông trung niên bụng phệ như cô hằng tưởng tượng, mà là một người đàn ông cực kì ưu nhã vừa có sức quyến rũ vừa có phong cách.
Cố Lan San nghĩ đi nghĩ lại, liền cực kỳ muốn khóc, căn bản cô không biết rốt cuộc cô phải phản ứng thế nào trước chuyện này, nàng chỉ là rất muốn khóc. Cô cảm thấy “quà tặng” năm mới này đến quá dọa người khiến cô khó lòng tiếp thụ.
Chính xác mà nói, cũng không phải không tiếp thụ nổi, mà là không biết nên đối mặt như thế nào.
Cô không biết mình nên đứng lên, ôm lấy Sở Bằng, hô một tiếng “ba” , hay là cần phải giả vờ làm ra vẻ tức giận chất vấn ông, rốt cuộc mấy năm trước ông đã đi đâu.
Rốt cuộc Sở Bằng tương đối lớn tuổi, nhìn vẻ mặt Cố Lan San, đã biết rõ ý nghĩ trong lòng con gái, ông đang trên đường nhận con gái trở về, bản thân cũng chưa từng muốn manh động nóng vội, cho nên, ông rất biết tiến lùi mà cười cười nhìn Cố Lan San, nói:
“Lan San, ba hiểu rõ, con có thể cảm thấy khó có thể tiếp nhận, cho nên ba sẽ không bức bách con, ba sẽ để con từ từ thích ứng với mọi người.”