“Thanh Dương, chúng ta đi thôi.” Sở Bằng nói xong, liền đứng lên, Tôn Thanh Dương cũng đứng lên theo, bà nhìn thấy Sở Bằng cứ như vậy đi, có chút không cam tâm hướng về phía Cố Lan San nói: “Lan San, dì và Sở Bằng không có đứa bé, chúng ta thật hy vọng. . . . . .”
“Thanh Dương, chớ ép Lan San tiếp nhận quá mau, chúng ta đã nói hết những gì cần nói rồi. Tất cả đều theo con bé , cho nó một khoảng thời gian thích ứng.” Tôn Thanh Dương nghe được chồng mình nói những lời này, liền ngậm miệng, lấy phong bao lì xì đỏ đã chuẩn bị sẵn ở trong túi ra, đưa tới tay Cố Lan San: “Cái này con cứ cất đi, coi như là dì và Sở Bằng đưa cho con tiền mừng tuổi.”
Cố Lan San nhìn chằm chằm bao tiền lì xì nặng trĩu, do dự một chút, vẫn nhận lấy, sau đó đưa Sở Bằng cùng Tôn Thanh Dương ra cửa. Trước khi vào thang máy, Sở Bằng vẫn không ngừng nghiêng đầu nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San đứng ở cửa, nắm lấy bao tiền lì xì nặng trĩu bọn họ cho cô, cả người vẫn cảm thấy đờ đẫn như mất hồn.
Sở Bằng cùng Tôn Thanh Dương đi rất lâu rồi, cửa nhà đối diện Cố Lan San mở ra, là một cô bé đáng yêu, chải hai cái đuôi sam, kết nơ con bướm màu đỏ xinh đẹp, cầm trong tay một cây pháo hoa, nghiêng đầu, hướng về phía người trong nhà, gọi:
“Ba, ba nhanh lên một chút, nhanh lên một chút nha!”
Sau đó, trong nhà đối diện, một người đàn ông trung niên đi ra, mặc quần áo nhung màu đen, trong tay cầm 1 cái túi màu đen, mơ hồ có ít thứ lộ ra, Cố Lan San liếc mắt nhìn, toàn là các loại pháo hoa hình thù kì quái.
Cô gái nhỏ đặc biệt hoạt bát, nhảy nhảy nhót nhót vòng quanh người đàn ông trung niên, kêu to:
“Ba, con muốn ngồi thật cao!”
“Được, tiểu công chúa ngồi thật cao.”
Người đàn ông trung niên ngoan ngoãn phục vụ, một tay ôm lấy bé gái nhỏ, đặt ở trên vai của mình, thận trọng che chở, đi về phía thang máy.
Cố Lan San đợi đến khi đôi cha con biến mất không thấy nữa, cô mới khe khẽ xoay người trở về nhà, nhìn những món ăn trên bàn, lại thấy bao tiền lì xì trong tay, mới ý thức được tất cả những chuyện vừa xảy ra không phải là giả.
Mà là, thiên chân vạn xác.(cực kì chắc chắn)
Cô tìm được cha cô.
Người cha mà cô ngỡ mình đã sớm quên mất rồi.
Trong đầu cô lại nổi lên hình ảnh cô bé con và người đàn ông trung niên, Cố Lan San không nhịn được lại ngây ra một hồi, sau đó mới đi thu thập những món ăn trên bàn cơm.
Cô cũng không vứt chúng đi, mà là bỏ vào trong tủ lạnh, phòng ngừa biến hóa.
Có một món ăn là thịt kho, dầu mỡ cực kì, nhưng mà Cố Lan San vẫn luôn rất ưa thích ăn, trước khi bỏ vào tủ lạnh, thần sui quỷ khiến cô liền vươn tay, cầm một khối, bỏ vào trong miệng, nhưng mới vừa nhai hai cái, cô cũng không biết mình làm sao rồi, cảm thấy trong dạ dày có chút khó chịu.
Nhưng cô lại không có nhổ ra, mà là nuốt xuống, có chút muốn ói, cô liền cố nén đóng cửa tủ lạnh, uống một ly nước trắng..., sau khi uống xong, cô cảm thấy hình như dễ chịu hơn một chút.
Trong phòng khách vẫn còn ở mở chương trình tiệc liên hoan, một mình cô nhàm chán, liền vùi ở trên ghế sa lon, nhìn lại, thuận đường nghĩ tới bao lì xì Tôn Thanh Dương kín đáo đưa cho mình, liền đem tiền rút ra, cả một xấp dày, cô đếm, lại phát hiện có chừng 2 vạn 5000 đồng tiền.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Chúc mừng năm mới ạ. Sáng mai em lai đăng 3 chương tiếp nữa ạ. Sr mọi người.