Động tác của Hàn Thành Trì ngừng lại, một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn Cố Ân Ân, không nói gì.
Cố Ân Ân vẫn chưa từ bỏ ý định, một lúc sau lại hỏi: “Thành Trì, anh biết anh đang làm gì không?”
Hàn Thành Trì vẫn không lên tiếng.
Từng giọt từng giọt nước mắt của Cố Ân Ân rơi xuống, cô cúi người nắm lấy tay Hàn Thành Trì rồi kéo anh lên, sau đó ôm cổ anh, nhón chân hôn lên môi của Hàn Thành Trì.
Một giây tiếp theo Hàn Thành Trì bất chợt có phản ứng, anh nắm bả vai của cô gái, xoay người, đẩy cô gái, hôn sâu hơn, lui tới giường lớn.
Cố Ân Ân bị Hàn Thành Trì hôn đầu váng mắt hoa, lúc cô rơi xuống chiếc giường mềm mại thì quần áo cũng đã bị Hàn Thành Trì cởi sạch.
Cô và anh đã quá quen thuộc với thân thể nhau.
Mười năm quấn quýt si mê, anh và cô dễ dàng nắm được điểm mẫn cảm và kích thích của nhau.
Cho nên khi Hàn Thành Trì tiến vào thân thể của Cố Ân Ân, anh và cô đều hưởng thụ được cảm giác sung sướng đến tột cùng, loại sung sướng đó, Lộ Nhất Phàm chưa bao giờ cho Cố Ân Ân mà Hàn Thành Trì cũng không tìm được trên người của Tô Kiều Kiều.
Anh và cô đều giống như điên cuồng, ở tại khách sạn trong thành phố, lần đầu làm chuyện yêu sau khi bọn họ chia tay.
Cố Ân Ân còn chủ động hơn Hàn Thành Trì một chút, nhiều lần cô lật người đặt Hàn Thành Trì ở phía dưới.
Làm đến khi kết thúc hai người đều sức cùng lực kiệt, không ngừng thở.
Cố Ân Ân nằm trên giường thở hổn hển, chừng một lúc cô mới nghiêng đầu sang nhìn gò má của Hàn Thành Trì, cô nhìn thật lâu mới khẽ thở dài, xoay đầu nhìn ánh đèn lấp lánh ngoài cửa sổ không có kéo rèm, nghĩ một lúc mới khẽ mở miệng nói: “Thành Trì, em chuẩn bị ly hôn với Lộ Nhất Phàm.”
Hàn Thành Trì nghe được câu này, từ từ mở mắt.
Anh nhìn trần nhà trắng như tuyết của khách sạn, không lên tiếng, chỉ là cảm thấy đầu trống không.
Anh giơ tay mò mẫm trên chiếc bàn kế bên một lúc mới mò tới bao thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, lúc đốt mới chợt nghĩ đến Cố Ân Ân không thích mùi thuốc lá, anh lập tức ném điếu thuốc vào trong thùng rác ở bên cạnh.
Cố Ân Ân đợi một lúc vẫn không thấy Hàn Thành Trì trả lời nên cô xoay đầu, thấy ánh mắt của người đàn ông có chút đờ đẫn, trong lòng cô nhói đau, cọ đến bên người của Hàn Thành Trì: “Thành Trì, em đã nghĩ rất lâu về chuyện ly hôn.”
“Em. . . . . .” Lời của Cố Ân Ân còn chưa nói hết, Hàn Thành Trì đã lên tiếng cắt đứt lời nói của Cố Ân Ân: “Ân Ân, thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi cho tốt, anh muốn về nhà.”
Nói xong, anh không đợi Cố Ân Ân lên tiếng đã vén chăn, nhặt quần áo rơi trên đất nhanh chóng mặc vào.
Cố Ân Ân nằm trên giường nhìn Hàn Thành Trì chỉ mất chút thời gian đã quần áo chỉnh tề thì rũ mắt.
Hàn Thành Trì cầm chìa khóa xe lên, lúc đi vẫn còn dừng lại bên giường nhìn Cố Ân Ân, nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn không hề nói gì liền rời đi.