Cố Ân Ân mất đi toàn bộ sức lực, xụi lơ trên giường, cô nghe bên ngoài có tiếng sột soạt, một lúc sau truyền đến tiếng đóng cửa rồi cả 'phòng tổng thống' lập tức rơi vào tịch mịch và yên tĩnh.
Hàn Thành Trì đi rồi.
Lúc cô chủ động hôn anh, anh và cô cùng mây mưa, sau khi chấm dứt, chuyện thứ nhất cô nghĩ muốn nói cho anh là tính toán trong lòng cô nhưng anh cũng không lưu lại một câu đã rời đi.
Người đàn ông đã từng dịu dàng cưng chìu cô đến tận trời, luôn luôn xem cô là hòn ngọc quý trong thế giới của anh, người đàn ông yêu thương quý trọng cô đã đi rồi.
Đã từng nhiều đêm Cố Ân Ân trải qua cảm giác yên tĩnh không tiếng động, nhưng cô cảm thấy sự yên tĩnh không tiếng động hôm nay khiến cô cực kỳ khổ sở.
Đó là Hàn Thành Trì từ nhỏ đã lớn lên cùng cô, anh đối với cô tốt như vậy, vậy mà khi anh sa sút, làm sao cô có thể đột nhiên xoay người chạy nhanh như vậy chứ?
Cố Ân Ân nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên rơi nước mắt, trốn trong chăn nghẹn ngào bật khóc.
Trong chăn vẫn còn lưu lại hơi thở của Hàn Thành Trì.
. . .
. . .
Lúc Hàn Thành Trì từ trong khách sạn đi ra, bên ngoài đã nổi gió.
Gào Bắc thổi vào người giống như lưỡi dao bén nhọn làm đau phần da thịt lộ ra ngoài.
Anh dễ dàng tìm được xe của mình, móc chìa khóa xe trong túi ra, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà chìa khóa “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Lúc anh khom người nhặt chìa khóa xe thì có cơn gió lạnh thổi tới, gió thổi làm ngón tay của anh trở nên lạnh lẽo, anh cứ khom người như vậy, làm sao cũng nắm được chiếc chìa khóa xe.
Anh cứ duy trì tư thế như vậy, cứng ngắc bất động.
Máu dồn về não khiến anh thiếu dưỡng khí, lại giống như xoa dịu cảm giác đau lòng đột ngột nảy mầm. Anh cho là mình sẽ không tức giận, không đau lòng.
Nhưng tối hôm nay, hai điều anh cho là không có đã xuất hiện.
Anh giận giữ khi người đàn ông say rượu đó mắng Cố Lan San là “người đàn bà đê tiện”, sau đó một người luôn dịu dàng như anh lại lần đầu tiên vì một người phụ nữ khác ngoài Cố Ân Ân mà đánh nhau.
Trời mới biết lúc anh còn trẻ vẫn tin chắc rằng anh sẽ chỉ vì Cố Ân Ân mà đánh mất đi những thứ ưu nhã và khiêm tốn kia.
Mà bây giờ anh lại vì Cố Ân Ân mà đau lòng, anh không biết rốt cuộc mình đau vì điều gì, là đau vì những tháng ngày Ân Ân trôi qua không được tốt, vẫn là đau vì tình yêu của bọn họ trở nên vỡ nát không chịu nổi, thương tích đầy mình như vậy?
Rõ ràng là ban đầu anh lặng lẽ thay đổi là vì khiến Cố Ân Ân trở lại bên cạnh anh, nhưng bây giờ rõ ràng Cố Ân Ân muốn trở về bên anh, thế nhưng anh lại phát hiện lúc anh nghe thấy cô nói cô muốn ly hôn thì không phải là vui mừng, là kích động mà là mờ mịt.
Anh cũng không biết rốt cuộc bản thân anh chân chính muốn điều gì.
Lúc anh còn trẻ anh muốn ở chung một chỗ với Cố Ân Ân.
Lúc anh là công tử nhà giàu anh cũng muốn ở chung một chỗ với Cố Ân Ân.
Lúc anh nghèo rớt mồng tơi vẫn muốn ở chung một chỗ với Cố Ân Ân.
Khi anh giàu sang thành đạt lại phát hiện tín niệm vững chắc đó. . . . . . Dường như không phải vững chắc như vậy.