Hàn Thành Trì không nói gì, đi theo bà Hàn vào nhà.
Anh cởi giày, liền nằm trên ghế sofa phòng khách, bà Hàn không có đi tập thể dục buổi sáng, ngược lại đi phòng bếp, chỉ chốc lát sau, liền bưng một ly sữa tươi cùng một trứng chiên đi ra, đặt ở trên khay trà, đưa cho Hàn Thành Trì nói:
“Ăn chút gì đó đi con, rồi đi ngủ.”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, an vị ăn, anh cũng không nói chuyện, chỉ là im lặng không lên tiếng ăn trứng chiên, từng miếng từng miếng nhai đặc biệt nghiêm túc. Ăn xong, anh liền bưng sữa tươi, một hơi uống sạch sẽ.
“Ăn no chưa?”
Bà Hàn phu nhân.
Hàn Thành Trì “Dạ” một tiếng, lại nằm lại trên sô pha.
Bà Hàn đứng lên, đem mâm thức ăn và ly sữa anh vừa xơi tái vào nhà bếp, ngay sau đó truyền đến tiếng nước chảy, một lát sau, bà Hàn phu nhân đi ra, rút khắn giấy trên bàn ra lau tay:
“Mệt mỏi thì phải vào phòng mà ngủ cho đàng hoàng. Đừng nằm ở chỗ này, cũng không thoải mái.”
“Dạ.” Hàn Thành Trì nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng không có đứng dậy, anh mở to mắt, nhìn đèn treo ở phòng khách, phát ra ánh sáng ngời ngời, anh cũng nhớ tới lắc tay mình tự ý mua cho Cố Lan San, sau đó tinh thần hoảng hốt một hồi, thật lâu sau đó, mới lên tiếng hỏi: “Mẹ, gần đây Lan San có liên lạc với mẹ không?”
Nhắc tới Cố Lan San, sắc mặt mẹ của anh trở nên đặc biệt buồn bã, giọng điệu cũng có chút khổ sở:
“Mẹ gọi điện cho con bé mấy lần, muốn gặp mặt con bé một lần. Con bé luôn miệng nói bận rộn, cũng không biết bận cái gì nhiều thế.”
Hàn Thành Trì không có trả lời, một lát sau, bà Hàn lại hỏi:
“Con thì sao? Con đã gặp mặt Lan San chưa?”
“Rồi, mẹ.” Hàn thành trì trả lời: “Con gặp rồi.”
“Con bé vẫn còn tốt đó chứ?”
“Vâng, tốt.”
“Ai.” Bà Hàn buồn bã thở dài một cái, qua một hồi thật lâu, còn nói: “Thành Trì, chuyện kia con làm không đúng, tìm thời gian nào đó, nói xin lỗi Lan San một tiếng đi con. Nó tha thứ hay không là một chuyện, con cứ phải nói xin lỗi.”
Giọng điệu bà Hàn giống như là giáo dục con trai.
Xưa nay, Hàn Thành Trì chưa từng tỏ ra vẻ con trai ngoan, lại rất ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.
Có thể là Hàn Thành Trì nghe lời, khiến bà Hàn cảm thấy một chút xíu vui mừng, lại không yên lòng tiếp tục dặn dò con trai mình một chút:
“Còn có cô minh tinh gì gì đó, tìm thời gian cắt đứt với cô ta đi, có chút tiền bạc đã đi học thói hư.”
Hàn Thành Trì im lặng không lên tiếng gật đầu một cái.
Bà Hàn liền lại thở dài một cái, không có tiếp tục nói ra, đứng đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Bà Hàn đổi một bộ quần áo đi ra, cầm ví tiền trong tay, muốn đi chợ thức ăn chọn chút mẻ rau dưa mới, buổi trưa làm vài món ngon cho Hàn Thành Trì. Lúc đi qua phòng khách, bà nhìn thấy Hàn Thành Trì nhắm mắt lại nằm trên ghế sa lon, giống như là ngủ thiếp đi, sợ con bị cảm, nhìn con ngủ quen thuộc, mặt mũi tiều tụy, cũng chưa từng quấy rầy, chỉ là lặng yên không tiếng động đi vào phòng ngủ, ôm một cái mền đắp cho Hàn Thành Trì.
Động tác của bà Hàn rất nhẹ nhưng vẫn làm thức Hàn Thành Trì.
Động tác bà Hàn thay Hàn Thành Trì đắp chăn dừng một chút, bà nói:
“Tỉnh rồi sao? Phải vào phòng ngủ đi, coi chừng cảm lạnh.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Tình mẹ thương con cảm động quá nhỉ? Nhà đọc chương xong nhớ về ôm mẹ cái nha. 3 3 3 3