Editor: Thư
Hàn Thành Trì chậm rãi đứng lên, ôm chăn, đi vào phòng ngủ, lúc đi tới cửa phòng ngủ, giống như là nghĩ tới điều gì, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía bà Hàn đang định mở cửa đi ra ngoài, mở miệng gọi:
“Mẹ.”
Bà Hàn dừng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn về phía con trai của mình.
Gương mặt Hàn Thành Trì có vẻ mất tự nhiên, ánh mắt lại nhanh chóng tránh đi, mới mở miệng, nói:
“Mẹ, có thời gian, lúc mẹ chơi mạt chược, có gặp được bà Thịnh, nói với bà ấy, chuyện của con với Lan San.” Dừng một chút, Hàn Thành Trì còn nói: “Lan San cùng Nhị Thập ở cùng một chỗ, Người nhà họ Thịnh, không để cho họ kết hôn, mẹ giải thích giúp con.”
Bà Hàn nhìn Hàn Thành Trì, sửng sốt một lát, mới có thể cười một tiếng, nói:
“Tốt.”
Lúc này, Hàn Thành Trì mới hé môi cười theo, nói: “Cám ơn mẹ.” Sau đó liền đẩy cửa phòng ngủ, đi vào.
. . .
Lễ mừng năm mới, trong đại viện nhà Thịnh Thế, có một lưu truyền bất thành văn hằng năm đều có.
Đó chính là ngày 12 tháng Giêng âm lịch hằng năm, sẽ có một cuộc tụ hội của các đại gia tộc.
Từ sớm, các gia tộc lớn có quan hệ không tệ sẽ chọn một ngày ngày tụ chung một chỗ ăn chung bữa cơm, dần dà phát triển xuống, hội nhỏ biến thành bữa tiệc lớn. Hơn nữa người đứng ra tổ chức cũng là các gia tộc thay phiên nhau tổ chức, nhà nhà lần lượt, vì vậy việc tổ chức bữa tiệc này ngày càng trở thành một sự kiện chính thức. Năm nay vừa vặn đến phiên nhà họ Thịnh, nhà họ Thịnh cũng bắt đầu chuẩn bị thật sớm, cộng thêm các người của đại gia tộc cũng đều biết cậu quý tử nhà họ Thịnh vừa ly hôn đã chuẩn bị tái hôn, rất nhiều người cũng liều mạng muốn tham gia bữa tiệc này, nhân cơ hội này trang điểm cho con gái nhà mình thật lộng lẫy, cố gắng có thể khiến cậu trai họ Thịnh vừa thấy đã yêu.
. . .
Đối với Vương Giai Di mà nói, 12 tháng Giêng, là ngày cô ta chờ đợi từ lâu rồi.
Bởi vì bữa tiệc này, tất nhiên cha cô ta sẽ xuất tịch.
Bữa tiệc cử hành ở khách sạn lớn nhất Kinh Thành, lúc Vương Giai Di đến, đã có rất nhiều người đến, lúc cô ta lái xe vào bãi, đã nhìn thấy xe của bộ trưởng Vương, cả người không khỏi có mấy phần khẩn trương, cho nên sau khi lên lầu, không dám đến thẳng bữa tiệc, ngược lại tìm một hành lang vắng vẻ, trước tiên bình ổn cảm xúc một chút .
Bữa tiệc cử hành ở một sảnh lớn trên lầu 3 của khách sạn, đối diện đại sảnh, có rất nhiều nhỏ phòng.
Vương Giai Di tìm một nơi rất vắng vẻ, cũng rất an tĩnh, cô ta che ngực của mình thật lâu, cũng tự thôi miên bản thân cho đỡ hồi hộp, hoàn toàn để cho mình buông lỏng, mới quay bước, chuẩn bị trở về đại sảnh.
Vậy mà, lúc cô ta chưa kịp quay người, liền nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến:
“Mẹ, mẹ lôi con chạy đến chỗ vắng vẻ thế này làm gì!”
Là giọng của Cố Ân Ân mà.
Vương Giai Di bất giác dừng bước chân, sau đó trốn vào sau một cánh cửa trong hành lang , xuyên thấu qua khe cửa, cô ta nghe lén bà Cố mặc quần áo sang trọng nói chuyện với Cố Ân Ân một thân đồ trắng, sắc mặt nghiêm túc hỏi:
“Ân Ân, tại sao Nhất Phàm không có tới đây với con? Các con vẫn còn đang gây gổ sao? Mẹ không phải đã dặn con, đàn ông là phải dỗ dành sao? Chẳng lẽ con không có dỗ dành nó thật tốt nữa? Bữa tiệc này có rất nhiều người a, nếumọi người hỏi tới Nhất Phàm, làm sao con nói đây hả?”
Mặc dù Cố Ân Ân trang điểm, nhưng tinh thần cũng không phải đặc biệt tốt, trên mặt còn trang điểm nhợt nhạt, đang nghe bà Cố phu nhân nói vấn đề như vậy, giọng nói của cô đặc biệt lạnh nhạt mà nói:
“Mẹ, con chuẩn bị ly hôn với Lộ Nhất Phàm.”