Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 867: Chương 867: Vui vẻ quanh co khúc khuỷu (5)




Cố Lan San từ từ hạ tầm mắt xuống, trong lòng nghĩ, Có phải nếu không tìm được biện pháp mới, Thịnh Thế sẽ phải cưới người khác, sau đó, người đó sẽ ở trong kim ốc dưới danh nghĩa Thịnh Thế, hưởng thụ tất cả tốt đẹp như vậy không?

Cố Lan San nghĩ tới đây, lồng ngực liền run rẩy kích liệt, khoé mắt cô rịn ra hai hàng nước mắt trong suốt, tay cô nắm thật chặt ga giường, giống như rất đau khổ, từ từ đé nén lại.

Cô thật sự muốn gả cho Thịnh Thế………. Thật sự muốn làm bà Thịnh, sau đó đứng ở dưới sự che chở của anh, diễu võ dương oai với những chuyện thị phi kia.

Cố Lan San cảm thấy trái tim mình như bị ai đó hung hăng nắm, không có cách nào hô hấp được.

Lúc trước, cô không yêu anh, anh yêu cô, trong mắt cô chỉ có Hàn Thành Trì, cô không quan tâm đến vị trí bà Thịnh, thậm chí cô còn muốn thoát khỏi danh nghĩ bà Thịnh, nhưng anh liều mạng cứu cô, liều mạng níu giữ, mà cô lại không biết quý trọng.

Nhưng bây giờ đây?

Cô muốn, cô muốn quý trọng, nhưng trời cao cũng không cho cô cơ hội này.

Cố Lan San giơ tay lên, lau đi nước mắt không cầm được, sau đó nghĩ, Nhị Thập người kia, đẹp trai như vậy, tốt như vậy, miệng độc ác như vậy, che chở cô như vậy, tuy không thể làm chồng của cô, nhưng anh vẫn còn tốt với cô như vậy, để làm gì?

Cô không thể tự hào hất cằm nói với người khác, Nhị Thập là của tôi, Nhị Thập làm sao lại là người hèn hạ như vậy, Nhị Thập em chán ghét anh, Nhị Thập anh có biết anh như vậy là rất làm khó em hay không………

Hẳn là trên thế giới này anh là người duy nhất đối tốt với cô, nếu anh cưới người khác, cô sẽ không thể làm những chuyện kia, cô nói, Cố Lan San, mày bị như thế này là đáng đời lắm, mỗi một sự quan tâm đến mày, đối tốt với mày, mày đều không giữ được, cuối cùng cũng làm mất Nhị Thập, mày bị như thế này là đáng đời lắm, nếu như có một ngày, nửa đêm mày bị bệnh, mày làm sao bây giờ? Nếu như có một ngày, mày ở đây thực hiện công việc, gặp nguy hiểm, mày phải làm sao? Nếu như có một ngày………….

Cố Lan San làm thế nào cũng không dậy nổi nữa, thân thể của cô mềm nhũn bắt đầu trượt xuống chiếc gối phía sau, sau đó cô giống như một đứa trẻ, nghẹn ngào nức nở khóc.

Cô nằm trên giường, khóc nhiều làm cô không thở được, cô cảm thấy toàn bộ thế giới của mình cũng tối sầm lại, chưa tới ba ngày nữa là đến đêm giao thừa rồi, nhưng một chút vui mừng đón lễ năm mới cô cũng không có.

Cô không biết rốt cuộc mình khóc bao lâu, lúc cô khóc đến nỗi đau sốc hông, thì nghe thấy tiếng điện thoại của mình, lúc này cô mới ngừng tiếng khóc, sau đó chậm rãi bò từ trong chăn ra, cô bắt đầu tìm điện thoại di động của mình, lúc vô ý nhìn xuyên qua gương, thấy đôi mắt của mình đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, cô cảm thấy lòng mình chua xót.

Cô không đành lòng nhìn nữa, vội vã tìm điện thoại di động của mình, thấy hiển thị tên người gọi đến, môi cô mới khẽ giật giật, nghe điện thoại, hô một câu: “Triệu Lỵ, làm sao vậy?”

“Lan San, chuyện cậu và Nhị Thập, mình nghe mẹ mình nói rồi.” Triệu Lỵ và Thịnh Thế đã từng ở cùng một khu trong quân đội, Triệu Lỵ rất xứng với cái danh con gái nuôi, nghe được những chuyện vô căn cứ nhà họ Thịnh, cũng là không thể tránh được.

Cho nên, Cố Lan San không đặc biệt kinh ngạc gì, chẳng qua cả người cô như không có chút sức sống nào “A” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.