Edit: Nhật Dương
“Lan San, sao giọng điệu lại nặng nề như vậy, mình gọi điện thoại là muốn nói cho cậu biết, hiện tại có rất nhiều người đẹp ở Bắc Kinh đang dùng tất cả các biện pháp để được tham gia bữa tiệc tất niên ở nhà họ Thịnh, còn muốn mượn cơ hội này để được nhà họ Thịnh yêu thích nhằm gả cho Nhị Thập!” Triệu Lỵ nói rất nhiều trong điện thoại, Cố Lan San nghe mà cảm thấy đầu hơi nặng, cô mấp máy đôi môi không chút sức sống, từ đầu đến cuối đều không nói, lúc này Triệu Lỵ mới trở lại chuyện chính: “Lan San, mình thật sự hi vọng cậu và Nhị Thập có thể ở chung một chỗ, mình mặc kệ cậu và Thành Trì đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mình thật không thích việc Hàn Thành Trì lại coi trọng Tô Kiều Kiều, không phải mình muốn nói nhưng nếu là anh ấy chết sống theo đuổi Cố Ân Ân, trong lòng mình sẽ dễ chịu hơn một chút, dù sao thì anh ấy cũng là một người đàn ông si tình, anh ấy cần gì phải sa vào người như Tô Kiều Kiều? Lan San, Nhị Thập thích cậu như vậy... cậu không thể không gả cho anh ấy. Mình biết hiện tại cậu và Nhị Thập đang rất khó xử, chẳng qua là lần này mình gọi điện thoại cho cậu là có một biện pháp hy vọng có thể giúp được hai người?”
Sau khi Triệu Lỵ nói đến đây thì dừng lại, Cố Lan San lại cảm hứng thú: “Là biện pháp gì vậy? Triệu Lỵ?”
“Là. . . . . . Cái đó. . . . . . Cậu nói với Nhị Thập để cho anh ấy và mình diễn kịch trước, xem như muốn đính hôn với mình. . . . . .” Triệu Lỵ ngập ngừng nói: “Cái đó, mình nghe nói, Dương Lan Phong sẽ trở về, như vậy đúng lúc mình có đủ lý do để ra vào bệnh viện và nhà họ Thịnh, sau đó. . . . . .”
Cố Lan San cầm điện thoại di động hơi sửng sốt, sau đó khẽ ngây người, cuối cùng cô mới giật mình hiểu ra rồi lấy lại tinh thần, cô và Thịnh Thế nghĩ cũng nghĩ không ra được biện pháp tốt để kéo dài thời gian, vậy mà lúc đó sao không nghĩ đến Triệu Lỵ chứ?
Lúc trước cô ấy hay kề cận với cô và Thịnh Thế còn không phải là vì đi đến nhà họ Thịnh sau đó mượn cơ hội này đến gần Dương Lan Phong sao?
Sau đó Dương Lan Phong đi bộ đội, vì thế mà Triệu Lỵ còn khóc cả một ngày một đêm, còn ầm ỹ với cha cô ấy để đòi đi làm nữ bộ đội, cuối cùng không thể khiến cha cô ấy đồng ý, cô ấy giận dữ đi đến nước Pháp học thiết kế thời trang, giờ cũng đã hơn mười năm, những điều đó cũng đã trở thành chuyện cũ, đều là chuyện lúc còn trẻ, mọi người cũng đều đã quên, vốn cho rằng đã qua nhưng không nghĩ tới Triệu Lỵ vẫn không quên Dương Lan Phong? lqđ
Triệu Lỵ sợ Cố Lan San không đồng ý vội giải thích : “Lan San, mình thật sự không có ý gì với Thịnh Thế đâu, mình chỉ muốn mượn cớ thôi, cậu nhìn người đàn ông Dương Lan Phong kia xem, cũng đã ba mươi tuổi rồi còn chưa có bạn gái, hơn nữa cậu và Nhị Thập cứng đối cứng với nhà họ Thịnh cũng không có kết quả tốt, xem như cậu giúp mình đi, thuận tiện mình có thể giúp cậu và Nhị Thập tranh thủ chút thời gian, không chừng bây giờ hai người cố gắng, gặp vận may còn có thể mang thai đứa nhỏ. . . . . . Hơn nữa, cậu nhìn mình xem, xuất thân không tệ, cũng không có xì căng đan không tốt, mình lại lớn lên cùng với Thịnh Thế, sau đó cậu và Thịnh Thế dưới sự che chở mình có thể tiếp tục cuộc sống gia đình, thật sự rất tốt nha, thật sự rất tốt nha”
Cố Lan San lập tức có cảm giác bị ánh sáng đánh vào người, cô nói với Triệu Lỵ đang nói không ngừng trong điện thoại: “Cậu chờ một chút, chờ một chút.”