Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 144: Chương 144: Hắc Đao làm loạn




Tiếp đó Hàn Phi đi đi lại lại, bộ dáng tự nhiên như gia chủ nơi này, lấy lên đại Chung ung dung quan sát:

“Đồ văn dị dạng này e là bảo vật chấn giữ di tích tổ địa xa xưa nào đó, chất liệu tuy chỉ là Huyền Tinh, kĩ nghệ tạo tác tựa không phải rèn giũa dạng thông thường. Nhìn giống như tác động từ vật sắc bén gấp mấy trăm lần đẽo gọt từ một khối lớn mà ra.”

“Ài.. Bảo..”

Hàn Phi tặc lưỡi, khống Lôi Phù lồng giam xuống dưới, phất tay xua tan tàn ảnh ngũ Hổ tồn đọng. Phàn lão run lên, một lần lôi quang đánh xuống lực đạo ngang với tám phần lực của lão đồng dạng như chính mình đánh mình. Lúc này lồng giam còn đang co lại, áp sát thập diện.

Bộ dạng hoảng loạn đến cực điểm, cũng may nó dừng lại tại bán kính bốn mươi thước,Phàn lão bỏ xuống cơn khiếp sợ.

Hàn Phi ánh mắt vô động tính toán qua:

“Lôi phù Nhập Đạo Cảnh trung kì hệ vây khốn, giới hạn giam lỏng ba mươi thước trong một canh giờ, trăm thước còn nửa canh giờ, không ngừng va chạm công phá chỉ duy trì từ nửa đến một néng nhang. Không muốn dùng đến lại không thể không dùng để giải quyết cho nhanh.”

“Đại Chung này lại khá thú vị, dựa trên kiểu dáng mất nóc phóng đại sức mạnh sóng âm, tu vi hắn là Nhập Đạo Cảnh chỉ ở tầng ba, lại tựa như ba tên tầng năm thay phiên nhau đánh ra.”

Phàn lão đau thương nhìn đám hậu bối, lão đã ngờ ngợ thứ mình đang gánh chịu là gì, bôn tẩu nhiều năm cũng từng nghe người ta mô tả sơ về Linh Phù song kẻ có để mà dùng địa vị thế lực như lão không sao đối đầu nổi, run giọng thấp điệu:

- Đại Nhân trên dưới Phàn Gia kẻ nào xúc phạm ngươi cứ nói rõ, ta sẽ bồi lễ lớn tạ tội. Mong ngươi giơ cao đánh khẽ, cho bọn ta một đường sinh, xem như đại ân tình.

Hàn Phi nhàn nhạt:

- Hậu bối của ngươi vô lễ, ta đã trị qua. Lúc này lại muốn hỏi ngươi, đại Chung kia đến từ nơi nào.

Phàn lão giật nảy mình, địch thủ chiến qua, ham tài đoạt bảo là lẽ thường. Gương mặt đắng chát, lắc dầu thở ra một hơi dài “giữ mạng quan trọng hơn” liền đáp:

- Là tổ truyền nhà ta, từ nơi khác đến. Ta lờ mờ không nhớ rõ nguồn gốc..

Hàn Phi vờ bỡ ngỡ:

- Tổ truyền lại không rõ nguồn gốc, ngươi đang đùa ta sao?

Phàn lão khẩn trương xua tay:

- Đại nhân, ta không dối ngươi.

Lại nhỏ giọng bồi tiếp:

- Bọn ta từ Vương Quốc khác lưu lạc qua đây, đến đời của ta thật sự không còn rõ ràng. Chỉ biết “Âm Ba Công” kết hợp với đại Chung khuyết này, uy lực rất lớn.

Hàn Phi nhíu mày:

- Công pháp của ngươi tu luyện chắc hẳn ngươi biết rõ?

Phàn lão sững ra một chút, ngữ khí thành thật:

- Vẫn là công pháp tổ truyền, sau khi ta chết truyền thừa sẽ xuất hiện trên nhi tử ta. Công pháp lưu trong huyết mạch, không chép qua giấy mực.

Hàn Phi thoáng ngạc nhiên:

“Truyền thừa kiểu này gặp qua không ít, bất quá từ chỗ tên này nhìn ra, Gia Tộc bọn hắn đã suy yếu đến cực độ.”

Ánh mắt thoáng qua một tia thông cảm, chậm rã nói:

- Ta tạm giữ đại Chung trăm năm, xem như phạt qua ngươi.

Dứt lời liền thu vào Chỉ Giới.

Phàn lão khóc lóc nài nỉ:

- Đại nhân đó là Bảo Vật nhà ta, ngươi có thể lấy hết tài phú, cùng lắm bọn ta dời đến nơi khác. Chỉ xin giữ lại đại Chung.

Hàn Phi trừng mắt:

- Vật này trong tay ngươi cũng không làm ra được sóng gió gì, hà tất phải cố chấp.

Phàn lão tiếp tục kì kèo:

- Bọn ta có thể đợi trăm năm, bất quá đối mặt tử địch, đại nhân phải ra mặt bảo hộ giúp.

Đám người bị thương phía xa, mắt mở lớn sững ra, lí nhí nói với nhau:

- Lão gia tử lúc này còn tìm cách câu kéo cho Phàn Gia, không hổ danh Gia Chủ.

Hàn Phi thở dốc, đánh hơi được mùi thương thảo, thưởng thức hỏi:

- Ngươi lấy gì hồi đáp đây?

Phàn Lão dứt khoát:

- không quá đáng, tùy ý ngươi định.

Hàn Phi ôn tồn:

- Phàn Gia, Lưu Gia xác nhập hợp tác vấn đề cơm áo thì thế nào?

Phàn lão cùng mấy người nọ đồng loạt sững sốt như nhớ lại từ đầu diễn biến đến lúc này. Đồng thanh lẩm bẩm:

- Ngươi là người của Lưu Gia?

Hàn Phi nhẹ gật đầu.

Tam lão lẫn mĩ phụ đắng mặt, gã trung niên thở ra một hơi dài.

Phàn lão thẫn thờ một chút mới đáp:

- Nếu ngươi đứng đầu liền có thể, bằng không Lưu Gia kia chỉ một đám hậu bối còn chưa đủ tư cách.

Hàn Phi nhoẻn miệng cười, hiểu rõ ý tứ, nhàn nhạt:

- Tại Lưu gia hiện đang có ba Nhập Đạo Cảnh sơ kì thì thế nào?

Phàn lão trợn mắt:

- Đại nhân, ngươi nói ngay lúc này sao?

Hàn Phi khẳng định:

- Ngay lúc này!

Tam lão, mĩ phụ chấn động. Gã trung niên vội vã lấy ra truyền âm ngọc bài dự tính liên lạc đi đâu đó.

Hàn Phi hắng giọng:

- Muốn chết?

Gã trung niên vội vứt Ngọc Bài, hai tay ôm đầu, vội vàng lắp bắp:

- Không dám... ta không dám nữa.

Phàn lão thở dài, ánh mắt buông xuôi:

- Đã vậy liền có thể.

Hàn Phi thu lại Lôi Phù đang lơ lửng trên đỉnh lồng giam, nhẹ giọng:

- Một nén nhang sau sẽ tự tan, nếu các ngươi lật lọng, hậu quả thế nào ngươi tự liệu được chứ.

Phàn lão cúi đầu thấp điệu:

- Đại nhân yên tâm, Phàn Gia không đủ gan bội tín.

Đang muốn rời đi, bên ngoài hỗn loạn âm thanh chiến đấu đang tiến vào đây.

Hàn Phi ngóng mắt, Phàn lão suy nghĩ, gã trung niên lẩm bẩm:

- Không lẽ Lưu Gia đại thắng còn đang đánh vào?

Tam lão, mĩ phụ kinh hãi trông ra.

Bên ngoài vào thời điểm Hàn Phi đối kháng hai chiều tạo ra động tĩnh lớn, Liễu Dung đinh ninh có chuyện không tốt, vung Đao từ cửa trước công đánh.

Hắn một hơi hạ xuống mấy trăm người, rống giận vì không tìm thấy Hàn Phi, hình ảnh trận chiến trên Hồ Sen ngày đó lại hiện ra trước mắt, nhìn đám địch nhân trước mặt này chém hoài không hết, Huyết Ma bên trong được đà dâng trào, Liễu Dung quỷ khí lăng lệ sát khí ngập trời trong đầu Y không ngừng âm ĩ tiếng thúc giục “Giết..Giết.”

Hắc Đao hóa cự ảnh chém xuống nơi nào, đất đá nổ tung tóe, Lầu Các lung lay sụp đổ, Thủ Vệ đa phần Luyện Khí Cảnh tầng bảy trở xuống không đủ lực ngăn cản, ngã chết như rạ, lác đác mấy tên Luyện Khí Cảnh tầng tám cũng chỉ cầm cự được mấy hơi thở, thương phế bốn phần hoảng loạn chạy trốn.

Phàn Gia đệ tử, Tộc Nhân mấy vạn, Thủ Vệ tinh nhuệ có mặt tận mấy ngàn nhưng nhìn đến một người một Đao hắc vụ quanh thân như mây đen giữa trời giông bão ai nấy đều rét lạnh, bao lấy hai bên giữ ra khoản cách, không một kẻ dám trực tiếp cản ngăn.

Đao ảnh chém loạn, nhiều bức tường chắn tầm mắt bị sụp đổ, kể cả hàng rào bao lấy Đình Các chỗ Hàn Phi.

Đám người Phàn lão nhìn ra, trước mắt một Hắc Y Nhân khác, tay nắm hắc Đao, hắc vụ quanh thân trải rộng trăm thước, khí thế tựa như quỷ đầu đoạt mạng thế nhân.

Mấy ngàn Thủ Vệ tràn vào nhìn đến Hàn Phi cùng bộ dáng Hắc Y Nhân, nhận diện tình huống cao tầng Phàn Gia đang trong cảnh hiểm nghuy, ai nấy không dám manh động, tụ lại bảo vệ đám người trung niên lẫn mĩ phụ.

Phàn gia lão chủ dò xét Liễu Dung:

“Tu vi còn chưa bước vào Nhập Đạo Cảnh, khí thế lại không phải mức Luyện Khí Cảnh cửu tầng có thể bày ra. Đây lại là kẻ nào?”

“Vị đại nhân bên cạnh thoạt nhìn chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng bốn, xét kĩ thì không tra rõ được Bản Nguyên, tựa Y dùng một loại Bí Bảo ẩn giấu tu vi.”

Gã trung niên hỏi đến thuộc hạ:

- Người bên ngoài thiệt mạng bao nhiêu?

Một tên run giọng hồi báo:

- Bẩm đại thiếu, Luyện Khí Cảnh tầng tám tử ba thương bảy. Tầng bảy trở xuống tử hơn năm trăm.

Gã trung niên trán rịn mồ hôi, nhăn mặt hỏi:

- Địch nhân đến bao nhiêu kẻ?

Thủ hạ nọ chỉ đến Liễu Dung:

- Một mình hắn!

Tam lão rúng động, mĩ phụ hét lớn:

- Hắn là quái thai sao?

Bọn hắn đều dò xét được tu vi hai Hắc Y Nhân này bao nhiêu. Khi nãy vừa ra cửa, tràng cảnh hàng trăm thi thể Hắc Bào nằm thoi thóp đã khiến ai nấy nghẹn họng, một màn thảm sát xảy ra ngay trước cửa, cách bọn hắn không quá hai mươi thước đã khiến cả bọn e dè cho rằng còn có mai phục, chỉ sau khi chứng cảnh Hàn Phi cường hãn lấy một địch nhiều mọi người mới kinh hãi chấp nhận.

Bất quá cao thủ ra tay cũng không phải là hiếm gặp, lúc này lại xuất hiện một tên bằng vào công pháp có chút quỷ dị một hơi trảm xuống hơn năm trăm người, ai nấy đều không thể nuốt trôi.

Gã trung niên nhỏ giọng đáp lời mĩ phụ:

- Cả hai bọn hắn đều là quái thai..

Liễu Dung như khôi lỗi không biết mệt mỏi, song nhãn tản mác hắc quang, hắc Đao sắc lẹm chặt đông chém tây điên cuồng vung múa, nhưng khi vừa nhìn thấy Hàn Phi trong mắt Y tỉnh lại chút tinh quang, phóng Đao găm đến mặt nền “Phập..” ngăn chia đám thủ hạ Phàn Gia một bên, cước bộ nhanh chóng đến trước mặt Hàn Phi ôm quyền, nghiêm giọng:

- Chủ Tử, ngươi không sao?

Hàn Phi nhẹ lắc đầu. Y mới thu lại tám phần sát khí, đưa tay ra Đao rung lên bay trở về bên thân.

Phàn lão thưởng thức công pháp người vừa đến, càng phấn khởi trong lòng khi nhận diện lực lượng đối phương khá khẩm, ngoài mặt lại hờn ngữ hỏi tới:

- Đại nhân, vị này là thuộc hạ của ngươi!

Hàn Phi hiểu ra ý tứ, lão đang oán trách, nheo mắt cười trừ:

- Chỉ là ngoài ý muốn!

Tay xuất Trận Bàn vọng lời vào trong:

- Người Quy Gia tùy ý phế, người của Phàn Gia giữ lại đi.

Bên trong vọng ra tiếng Lưu Bình:

“Tuân mệnh”

Phàn lão thở ra một hơi, thầm thán:

“Dù sao đám thiệt hại ở chỗ này không quan trọng bằng mấy tên Tinh Anh đã gửi đến Lưu Gia.”

Ánh mắt cùng lúc với gã trung niên đằng kia chăm chăm nhìn Trận Bàn trên tay đối phương, chung một hướng lẩm bẩm:

- Bảo..

Còn chưa xem kĩ, Y tựa phát giác sượng mặt nhanh tay thu lại.

Hàn Phi ra hiệu Liễu Dung thu liễm rời khỏi. Mĩ Phụ không cam, bộ dáng bực bội. Tam lão nghiến răng “két..két“.

Một lão tựa lo được lo mất nói:

- Chuyện Lưu Gia, Phàn Gia bọn ta không quản. Trăm tên Hắc Bào này là người của nơi mà ngươi không dễ đụng vào. Ngươi vô cớ giết lấy, giờ cứ vậy mà đi, không để lại một công đạo sao?

Phàn lão nhăn mặt:

“Dự tính êm ả xong việc, đền bù cho bọn hắn một chút, nào ngờ chủ động đòi lý lẽ, e là không dễ giải quyết rồi.”

Hàn Phi chép miệng:

- Ồn ào!

Lời còn chưa hết, Yêu Lang hóa thành lam quang từ trong Yêu Giới vụt ra như tên bắn, trảo xuống đỉnh đầu tam lão, nhanh chóng trở lại. Mọi việc xảy ra vọn vẹn trong chớp mắt, người có mặt chỉ cảm nhận thoáng qua giá rét thấu xương đã thấy tam lão phun máu ánh mắt cả ba ngây dại như kẻ mất hồn, lớ ngớ người thì nghịch đất kẻ nói lay hoay nói nhảm gì đó, tựa tiểu hài ngốc nghếch.

Toàn trường câm lặng, bóng lưng hai Hắc Y Nhân đã mất dạng vào trong bóng tối, mĩ phụ khiếp vía một màn, bộ dạng nửa tỉnh nửa mê, vì chính nàng đứng vị trí gần nhất.

Lồng giam lôi đình tan, Phàn lão hít vào một hơi lạnh, ánh mắt thâm thúy quát lớn:

- Sự tình Phàn Cú với tiểu tử Lưu Gia chấm dứt ở đây. Việc xảy ra hôm nay không được tiết lộ ra ngoài.

Gã trung niên cùng mấy ngàn thuộc hạ cẩn tuân.

Phàn lão nuốt đắng nhìn Phàn Kha Kha, nhỏ giọng:

- Đưa tiểu thư đến hậu viện giam lỏng.

Vài tên thủ hạ phục mệnh. Khi chỉ còn một số ít thuộc hạ thân tín, gã trung niên nhìn tam lão lắc đầu, lại hướng Phàn lão gia chủ:

- Phụ thân, ba kẻ này..

Phàn lão chép miệng:

- Thủ pháp thật lợi hại, đánh với chúng ta Y còn chưa dùng ra, e là bên trong ẩn giấu không ít thủ đoạn.

Dứt lời, một chưởng vỗ ra, tam lão tiệt khí bỏ mình. Phàn lão phất tay ra hiệu, gã trung niên nọ thúc giục thuộc hạ đem đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.