Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 145: Chương 145: Tính đường làm Sơn Tặc




Doanh trại Võ Binh tập trung phía Tây Phụ Thành, nơi này có Đình Các dành cho Soái Quân cấp bậc cao cư ngụ, bên ngoài có hơn hai mươi Lều Trại chia thành năm nhóm, vây quoanh mỗi khu vực có khoảng ngàn Vệ Binh cấp bậc Luyện Khí Cảnh sơ kì canh gác. ngoài cùng chắn cọc gỗ làm rào, tầm một vạn Vệ Binh Luyện Thể Cảnh cửu tầng xếp thành hai hàng dài đi dọc nghịch hướng canh gác.

Trên đỉnh Lầu Các gần đó, hai Hắc Y Nhân ngồi như vô hình quan sát tới, Hàn Phi mở ra Thủ Pháp của Bạo Viên đảo lược tứ phía bất chợt dừng lại ở Liều Trại số ba.

Bên trong có tám người, một lão giả ngồi ở trung tâm râu tóc điểm bạc, ánh mắt sắc lẹm, tu vi Nhập Đạo Cảnh tầng ba. Chiếc bàn bên cạnh là trung niên gương mặt nhăn nhó, băn bó ở tay chính là tên Võ Binh bị Hàn Phi đả thương.

Sáu người kia thân mặc phục binh, ngồi trên ghế xếp thành một hàng thẳng, mỗi người đều là Luyện Khí Cảnh cửu tầng.

Lão giả ngồi ở trung tâm, tay vuốt vuốt râu, hỏi:

- Cừu Nông, ngươi nói thương thế là do một tên thiếu niên lạ mặt chỉ bằng tu vi Luyện Khí Cảnh tầng bốn gây ra?

Võ Binh nọ trả lời:

- Đúng vậy đại nhân, ta cho người điều tra còn không dò ra được lai lịch, chỉ biết hắn từ bên ngoài đến, khoảng nửa tháng trước.

Một người trong số sáu kẻ bên dưới nói vọng lên:

- Cừu huynh, ngươi khẳng định tu vi hắn chỉ Luyện Khí Cảnh tầng bốn?

Cừu Nông nhăn mặt hơi xấu hổ, rồi cũng gật đầu thừa nhận:

- Ta khẳng định, thứ hắn gây thương cho ta có lẽ là Bí Bảo, hình thù thế nào thì không nhìn rõ.

Một tên khác cười nói:

- Cừu huynh, hay là để ta sai vài tên thuộc hạ đêm tối bắt người, giải hắn đến tra khảo một phen.

Cừu Nông chặn tay:

- E là Phàn gia không nuốt nổi đắng, lúc này đã động thủ.

Lão giả ngồi ở trung tâm lại vuốt vuốt râu cười nói:

- Đã vậy để bọn hắn tự giải quyết, ta thay ngươi viết ra thư tín, mạng tiểu tử kia Phàn gia với ngươi mỗi bên một phần đồng thời bắt Lưu Gia bồi thường ra một khoảng lớn.

Cừu Nông vui vẻ:

- Thứ cho tiểu để hiện tại bất tiện không hành lễ lớn được, tạ Thất Ca vì ta làm ra công đạo.

Lão giả cười phá lên:

- Chớ có khách khí, đều là người nhà.

Lão lại nhìn qua mọi người có mặt, trầm giọng:

- Các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi, giờ thìn ngày mai Thống Lĩnh thành Nam Hoàng đi qua, thành Đông Hoàng cũng có Thống Lĩnh ra nghênh đón.

- Chuyến này các ngươi nghiêm chỉnh một chút, Đại Soái sẽ có thưởng.

Cừu Nông tò mò:

- Thất Ca, chuyện lớn thế nào lại có hai vị Thống Lĩnh của hai Thành Trì gặp nhau ở chỗ này?

Lão giả tản mác lực lượng quét qua một dặm, nhỏ giọng nói:

- Nghe Đại Ca truyền âm có liên quan đến cống phẩm của Tinh Vân Vương Triều, đi qua bốn đại Thành Trình vơ vét mà ra. Bất quá đây là tin mật, các ngươi không phải thân tín sinh tử cùng ta, cho ta chín cái mạng cũng không thể tiết lộ.

Cừu Nông cùng sáu tên Võ Binh đỏ choét mặt mũi đồng thời ôm quyền thề thốt, kế đó lần lượt rời khỏi.

Hàn Phi ngồi trên mái nhà cách một dặm rưỡi, Y thoáng nhảy dựng, thầm tính toán:

“Cống phẩm? Bên trong chắc hẳn không ít thứ tốt. Tạm thời tha cho hắn một mạng, tránh bứt dây động rừng.”

Nghĩ rồi ra hiệu cho Liễu Dung trở về Lưu Gia. Liễu Dung hí hửng một bụng, lúc nhàn rỗi còn muốn lấy Đao ra mài sơ một ít, chưa đánh được tên nào đã bị gọi về, Y hụt hẫng ra mặt song cũng phải nghe theo.

Hiện tại mới đầu giờ Tý đáng lý cuộc chiến kia chỉ mới bắt đầu, thế nhưng trước đó vì không liên lạc được với Quy lão gia, Tộc nhân Quy Gia nôn nóng tiến đánh, Phàn gia ngầm hiểu ý tứ của Quy Gia cũng không để đối phương tranh lợi trước, Phàn Gia hăng hái xông lên.

Hàn Phi, Liễu Dung đáp xuống trên đỉnh mái nhà khu vực sân ngoài Đình Viện của Lưu Gia.

Trước mắt là một màn khói lửa hỗn loạn, bọn hắn biết trước thông tin có sự chuẩn bị, chưa kể còn có ba Nhập Đạo Cảnh tầng một, lực lượng hung mãnh, hơn trăm Hắc Y Nhân đến đã bị diệt phân nửa, số còn lại chính là người của Phàn Gia. Bọn chúng cởi khăn che mặt, thách thức chửi bới:

- Bọn ta chính là người Phàn Gia đấy thì sao? Lưu Gia tép riu các ngươi dám giết một người trong số bọn ta thử xem!

Quy Gia bị diệt sạch, bọn hắn chẳng tổn hại gì nên sinh lòng càn rỡ. Dù sao Phàn Gia cũng là một trong năm thế lực đứng đầu tại Phụ Thành.

Hoành Cát Lân sau một trận chém giết thẳng tay, dường như còn chưa đã, hắn ở tại thành Đông Hoàng chính, không dễ có cơ hội như này, bộc lộ sát khí mãnh liệt chỉ khi chiến với Yêu Thú ở một số nơi.

Nghe đến khẩu khí ngạo mạn của Hắc Y Nhân trước mặt nhịn không được, một Đao xông lên chém đến.

Tên Hắc Y Nhân bị nhắm tới có tu vi Luyện Khí Cảnh tầng tám cho là đối mặt với uy áp của Hoành Cát Lân, hắn cũng không bày ra sợ hãi, ngang nhiên ngửa mặt thách thức.

Kim Đao thoáng qua, Lưu Bình chặn lại, nhỏ giọng:

- Hoành Công Tử hạ hỏa, Chủ Công căn dặn người Phàn Gia không thể giết.

Hoành Cát Lân nghe đến “Chủ Công” trong lời của Lưu Bình thì biết đang nhắc đến “Hàn Phi” đành thu lại sát khí, bực bội quay đi.

Tên Hắc Y Nhân cười nói:

- Há há, ta biết các ngươi chỉ làm màu lấy lệ, ngoan ngoãn làm con chó của Phàn..

Lời hắn chưa dứt, cổ họng bị cắt qua, từ điểm đó xì ra một vòi máu lớn, trợn mắt tiệt khí ngã sấp xuống. Người có mặt chỉ kịp thấy tàn ảnh lưu quang xẹt đến từ một hướng, bay theo vòng cung trở lại mái nhà, nơi đó có hai Hắc Y Nhân cũng bắt đầu nhảy vào chỗ này.

Trong khi đám người Phàn gia sững sờ chết lặng, thủ hạ Lưu Gia e dè cảnh giác. Lưu Bình, Thời Đăng, Lã Vọng, Hoành Cát Lân nhận ra khí tức đồng loạt ôm quyền chào đến. Hàn Phi chặn tay nói:

- Trói bọn chúng lại, kẻ nào còn xúc phạm chửi bới Lưu Gia “chém” không cần báo.

Cả bọn cẩn tuân.

Hàn Phi tiến vào hậu viện nhìn qua đám người Đan Đồng tu luyện một chút rồi trở về phòng gọi tới Hoành Cát Lân hỏi thăm:

- Thỉnh giáo Hoành công tử, Thống Lĩnh võ binh là cấp bậc tu vi gì.

Hoành Cát Lân từ tốn:

- Bẩm Hàn gia chủ, Võ Phủ Điện nắm giữ binh lực của một Thành, đứng đầu là Điện Chủ xếp thứ hai là Phó Điện, bên dưới có tứ Đại Thống Lĩnh mỗi người một Phủ Đệ bên trong có chức vụ Thống Lĩnh quản sự, một Phủ có bốn đến tám vị trí này.

- Tu vi bọn hắn chỉ từ Nhập Đạo Cảnh cửu tầng đến Đại Đạo Cảnh tầng ba.

Hoàng Cát Lân nể trọng Hàn Phi nên tỉ mỉ nói rõ. Hàn Phi nghe qua thì nhíu mày suy ngẫm:

“Cống phẩm Vương Quốc không lý nào lại giao trong tay kẻ có tu vi thấp chừng đó vận chuyển. Đạo tặc không kẻ dám, nội bộ tranh đấu cũng không có sao?”

Y lại đổi sắc mặt thành háo hức:

- Hoành công tử kiến thức thật rộng, ta muốn hỏi thêm Đại Thống Lĩnh đến Điện Chủ cấp bậc tu vi gì?

Hoành Cát Lân cười gượng, ồn tồn đáp:

- Hàn Gia Chủ quá lời, ta sinh ra tại thành Đông Hoàng, may mắn được biết chút ít từ ông nội.

- Đại Thống Lĩnh có tu vi Đại Đạo Cảnh tầng sáu đến tầng tám, Phó Điện Địa Sư Cảnh tầng sáu, Điện Chủ không rõ, bất quá chính sự trong ngoài trước giờ đều do Phó Điện chủ sự. Điện Chủ ít khi ra mặt.

Hàn Phi gật đầu:

- Tạ Hoành công tử chỉ giáo.

Lại lấy ra một tấm Linh Phù hệ Hỏa trung cấp Nhập Đạo Cảnh, từ tốn đưa tới:

- Chút quà đồng hành, công tử chớ chê cười!

Hoành Cát Lân lễ độ đưa tay đón lấy, song vừa đảo mắt nhìn thì không kiềm được bất ngờ, lắp bắp:

- Đây.. đây là.. Linh Phù?

Hàn Phi mỉm cười:

- Công tử nhận dạng Linh Phù chắc đã biết cách dùng?

Ngữ khí Hoành Cát Lân có chút xúc động:

- Từ chỗ gia gia, ta từng thấy qua mấy lần. Còn hứa khi ta đột phá Nhập Đạo Cảnh sẽ thưởng một tấm, có điều năng lượng ba động không mãnh liệt bằng của ngươi.

- Gia Gia nói qua có thể vây khốn Nhập Đạo Cảnh tầng hai đến tầng ba.

Hàn Phi thản nhiên giải thích:

- Mảnh này là Hỏa Linh Phù một lần công kích Nhập Đạo Cảnh tầng sáu, tấm này dùng được hai lần. Máu người Phong hệ kích phát kéo dài thời hạn hơn, công tử tiến thăng Nhập Đạo Cảnh có thể miễn cưỡng công kích địch nhân Nhập Đạo Cảnh tầng bảy.

Hoành Cát Lân nghẹn ngào:

- Hàn gia chủ, ta còn chưa làm ra được sự tình gì lớn đã nhận không ít đồ tốt từ chỗ ngươi, nhất định gia gia ta sẽ ra sức hồi báo.

Hàn Phi cười nói:

- Ha ha, vật này tặng ngươi không cần báo lại Hoành Các Chủ.

Hoành Cát Lân cúi đầu cảm tạ, trong lòng hổ thẹn, tuy là biết rõ tính cách đối phương hào sảng nhưng cũng có chút quá tay chăng, vì tự thấy chính mình chưa góp sức làm ra được việc gì to tát, thói quen suy diễn lại dâng trào:

“Vô công bất thụ lộc, cho dù Y bản tính thoái mái với người bên cạnh, ta cũng không quen lấy không của người, báo với gia gia là không tôn trọng lời Y vừa nói, không báo, ta chẳng đủ sức hồi báo. Càng phải xông pha nhiều hơn, chiếu cố Đan huynh đệ nhiều hơn.”

Cùng lúc đám người Lưu Bình gói gém xong bên ngoài tiến vào ôm quyền chào hỏi. Hàn Phi lấy ra ba bình Thần Dược cấp ba trung phẩm chậm rãi nói:

- Ta với lão đầu Phàn Gia làm ra cái giao dịch hợp tác hai nhà chung tay lo đường “củi gạo” trăm năm. Sớm mai hắn đến làm ra khế ước, đưa đám tiểu bối kia về.

Bộ mặt Lưu Bình phấn khích, suy tính lợi ích thương hội có thể phát triển ra sao.

Lã Vọng lầm bầm:

- Trong tình huống này lại có thể biến thù thành bạn, thật lợi hại.

Hàn Phi nhã nhẵn:

- Sau đó Thần Dược kia không cần lo thiếu nguồn hàng nữa, ta viết lá thư, các ngươi cử người mang đến cho tên Bạch Vĩnh Phong tại Bạch Gia, tự khắc Đan Các cung cấp độc quyền Dược Phẩm tương đồng số lượng rất lớn.

Đám người Lưu Bình mắt lóe tinh quang, bọn hắn thương nhân trong đầu chỉ bận bịu suy tính như nào để giao dịch được nhiều, khách nhân đông đúc, nghe đến độc quyền cung cấp bổ dược ai nấy kích động nôn nao.

Hàn Phi lặng im một thoáng, tiếu dung nói tiếp:

- Chỗ này có ba bình độc dược, độc gấp năm lần loại trước đó các ngươi dùng. Nhanh chóng hấp thụ, sớm mai Phàn lão đầu đến cũng không khiến Lưu thương đoàn bẽ mặt.

Lưu Bình, Lã Vọng, Thời Đăng đồng dạng cười xấu hổ, thu vào.

Hàn Phi trước khi tiến vào một gian phòng gần đó, lãnh đạm vọng lời:

- Liễu Dung, ngươi ở đó thuần hóa Quỷ khí, đồng thời hộ pháp cho bọn hắn.

- Hoành công tử xin cứ tùy ý, hiện tại ta cần tu luyện, thứ cho không thể đàm luận thêm.

Hoành Cát Lân chào tiễn.

Bên trong gian phòng, Hàn Phi niêm phong tứ phía, mở ra Trận Bàn kéo xuống cho mình một Tử Tráo, suy tính qua:

“Theo ta, áp tải đầu lĩnh tùy vào bảo vật quý giá nhiều thì tu vi hộ vệ cao, dạng cống phẩm Vương Triều cũng không thể thấp hơn Đại Đạo Cảnh trung kì. Linh hồn Địa Giao không phải nghuy cấp cũng không xuất ra tránh gây động tĩnh lớn. Nếu tên áp tải là Địa Sư Cảnh, có xuất hết thủ đoạn cũng khó lòng đối kháng. Phải nhanh chóng chuẩn bị thêm một ít hậu chiêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.