Tính toán lực lượng hiện tại của Linh Giao không có cơ thể tích trữ, tồn đọng không bao nhiêu để dùng. Hàn Phi thở dài, xuất ra “Bảo Linh Lầu” ném vào ba khối Tụ Hệ Thạch “Phong, Lôi, Hỏa” vận dụng Yêu Âm truyền đạt:
- Tiểu Giao ta nghe được tin có kẻ sắp mang mấy đầu Địa Thú cửu giai qua đây, nghuy cấp cần ngươi hỗ trợ, lúc này có cách để ngươi tạm nâng cao lực chiến.
- Ta mở thêm vài ngăn chứa bên trong “Bảo Linh Lầu” ngươi hút năng lượng Tụ Hệ Thạch cất vào đó, khi cần thiết mượn tạm sử dụng.
Cách này khi Linh Thể Địa Giao tiếp cận ngoại lực khó tránh thương tổn, tập trung cẩn trọng cũng không tính là nghuy hiểm gì, song vẫn có hại, Hàn Phi như vô tình nói ra trong hoàn cảnh có mấy đầu Địa Thú cửu giai, Địa Giao mơ hồ đến điều gì đó, mắt lóe tinh quang, phấn khích đồng ý ngay.
Hàn Phi lém lỉnh cười mỉm, mở ra chín ngăn chứa bên trong, độ bền Ngọc Thạch cấp tám gấp hai mươi lăm lần cấp sáu, giới hạn là hai mươi ngăn, nhưng tuổi thọ vật chứa sẽ giảm mạnh.
Tụ Hệ Thạch cấp sáu mức độ năng lượng hỗ trợ đủ yêu cầu cho Đế Cảnh tu luyện, Địa Sư Cảnh hút ra sự dụng có thể dùng được gấp mấy chục lần, dùng sức Địa Sư Cảnh từng chút hút ra cũng không dễ dàng. Cấp thấp hơn chỉ bắt gặp ở Luyện Sư, có thủ pháp riêng tránh tổn thương phản chấn.
Địa Giao gặm từng mảnh Tụ Hệ hút vào liên tiếp bị dư lực ma sát, vẫn hăng say chăm chỉ.
Hàn Phi xắp đặt từng bộ Yêu Đan thất giai “Phong, Băng, Lôi” hệ cho Yêu Lang hấp thụ. Cuối cùng là một bộ bát giai Phong hệ, trải qua hai canh giờ Yêu Lang tiến hóa bát giai.
Thân cao năm trượng mọc ra ba cái đầu một lớn hai nhỏ, toàn thân màu lam nhạt, trên lưng cặp Phong Dực mỗi bên cánh khi sải ra dài ba mươi thước, đuôi dài bốn mươi mét hình thù một bó lớn vô số lôi quang lập lòe bao phủ.
Hàn Phi gật gù đánh giá một lượt:
“Yêu Lang chính hệ là Băng, phụ hệ có Phong - Lôi - Thổ, lực lượng giao động hiện tại tạm tính là nửa bước Địa Sư Cảnh, thực chiến chưa dám chắc ở mức nào, dùng sáu đầu thất giai một đầu bát giai uẩn dưỡng thành. Nếu ta có đủ tài nguyên thao túng thà rằng tạo ra mười bộ Pháp Trận lực công kích chắc cú hơn.”
Lúc này đã là giữa giờ dần, bên ngoài đám Lưu Bình tấn thăng xong Nhập Đạo Cảnh tầng hai, Liễu Dung lẫn Hoành Cát Lân nhập định ngay bên cạnh.
Hàn Phi truyền âm đến:
“Giúp ta nhanh tìm, mang tới mười khối Tụ Hỏa Thạch cấp bốn, đồng thời cho người giám sát động tĩnh của Võ Doanh, có điều động lớn truy xét nguyên nhân và báo lại.”
Lưu Bình nhận lệnh, mở mắt đứng dậy rời đi.
Hàn Phi lấy ra Hỏa Lò Vương Đỉnh ném vào mấy khối Huyền Thiết thượng phẩm, bày ra dụng cụ rèn giũa, lục lọi bên trong kí ức một loại hình phương pháp, lẩm bẩm tính qua:
- Huyền Thiết thượng phẩm có độ cứng tương đương thân thể Nhập Đạo Cảnh cửu tầng cộng thêm tiểu trận giam hỏa dùng chứa năng lượng Tụ Hỏa Thạch cấp bốn không thành vấn đề.
Chỉ tay nâng lên, Kim khí rỉ ra vẽ vào khoảng không trước mặt một đồ hình, nhiều mảng chi tiết mảnh ghép của một vật, nén lực cho bản vẽ lơ lửng ở đó.
- “Trữ Hệ Bạo Khí” mất nhiều công sức rèn, chủ yếu vì thiết kế tinh sảo “tiểu trận” lồng ghép trong ngoài chằn chịt, bất quá thời gian hạn hẹp tính vào tài nguyên có sẵn món đồ này thuận tay trợ thủ hơn.
Hắn lấy ra hai mươi khối Tụ Phong Thạch cấp ba để qua một bên, Tụ Hệ Thạch đồng loại cấp bốn Y chẳng còn lại khối nào.
Qua nửa canh giờ rèn đúc trên mặt bàn lúc này là mười khối vật phẩm Huyền Thiết hình bát giác to bằng nắm tay người lớn, trong ngoài mỗi cạnh đều có vô số phù văn chằn chịt, Hàn Phi kết ấn rút ra Phong hệ đưa vào, Phong hệ chạy theo phù văn trữ vào những vị trí cố định bên trong.
Cùng lúc Lưu Bình đem đến Tụ Hỏa Thạch, Hàn Phi mở cửa đón lấy, nhận qua thông tin.
Lưu Bình tỉ mỉ:
- Bẩm Chủ Công, ta đã phái một trăm thủ vệ truyền tin nhanh nhẹn, kín đáo thăm dò trên nhiều phương diện, hiện tại còn chưa có động tĩnh nào lớn mọi việc đều ghi chép cẩn thẩn, nếu như có tình huống náo động trong chớp mắt bọn ta có thể biết rõ ngọn ngành.
Hàn Phi tán thưởng:
- Ngươi làm rất tốt, có sự tình thì báo cho ta.
Dứt lời bộ dạng vội vã vào trong, Lưu Bình hộ pháp ngoài cửa.
Nửa canh giờ sau, hoàn tất việc đưa năng lượng Hỏa Thạch vào. Khóa ấn lên bề mặt, phủ thêm một lớp Mộc Khí, vật phẩm bát giác màu vàng nhạt bên ngoài phát ra Mộc quang xanh lá lơ lửng cả mười khối trên lòng bàn tay.
Vẫn là “Phong - Hỏa Nhị Hợp Trận” có điều uy lực gấp mười. Kết hợp trong ngoài mười lăm loại tiểu trận, tác động trong năm trăm thước.
Vật này bao trọn bên trong đa phần là Trận Pháp công sát thông thường kết hợp chứa đựng với kĩ nghệ của Luyện Khí Sư, mô phỏng lực lượng cường giả một kích đánh ra, thay vì bọn hắn tu luyện đến cấp bậc cao Bản Nguyên tích trữ hệ lực, Hàn Phi đem khối bát giác chép lại thể chất bọn hắn đồng thời bỏ vào Tụ Hệ Thạch đồng cấp mỗi lần kích hoạt tương tự như cường giả xuất chiêu cuối ra xong bạo thể mà thôi.
Vừa đến giờ Mão, thu lại tất cả nhìn qua Địa Giao toàn thân đen đúa ám khói bị hỏa đốt qua không ít chỗ, bộ dáng nhem nhốc. Hàn Phi phụt cười, Y bước ra cửa đã thấy Lưu Bình đang vội vã xem qua mấy mảnh Ngọc Thạch, lay hoay hồi báo:
- Chủ Công, thời gian khoảng mười nhịp hô hấp trước Võ Doanh cấp ra 5000 võ binh Nhị Phó Soái dẫn đầu, ra khỏi Phụ Thành đi về hướng Nam. Bên trong, Tam Phó Soái dẫn theo trăm thuộc hạ tiến vào thành chính. Ta cho người theo sát nghe ngóng được rằng số đông Võ Binh ra ngoài là đi vây bắt nghịch tặc nào đó, số còn lại là đi báo tin.
Hàn Phi nhíu mày:
“Đi bắt nghịch tặc? Là có kẻ ra tay trước ta sao? ài.. chuẩn bị cả đêm, giờ có kẻ nhanh chân hơn? Ách.. bên này vào thành báo tin đồng nghĩa bên áp tải bảo vật có thêm nhiều hơn hai tên Đại Đạo Cảnh hậu kì? Cái tên thất đức nào phá hỏng chuyện tốt của ta.. không được, phải nhanh chóng chạy qua xem thử.”
Hàn Phi nhăn mặt dặn dò:
- Được rồi, chuyện này nên kín đáo. Thu lại thuộc hạ của ngươi đi, giải quyết sự tình với đám Phàn gia cho tốt, thương lượng không ổn có thể nói ra lợi ích Đan Các ưu ái cho Lưu Thương Hội. Ta ra ngoài có việc, ai hỏi cũng không nói đến.
Dứt lời bỏ đi luôn, song được mười bước quay trở lại hỏi:
- Nam thành đi hướng nào ấy nhỉ?
Lưu Bình lấy ra tấm bản đồ da thú, hai tay dâng lên. Hàn Phi thoáng liếc qua, thu lấy, lặng lẽ rời khỏi.
Thiếu niên bạch y ngồi trên lưng huyết Mã vun vút lao đi, trong thành cấm đủ thứ lưu chuyển với tốc độ nhanh, trừ thân phận đặc thù, thượng khách Đan Các cũng nằm trong số được ưu tiên kia.
Trở ra đến Tửu Lầu hoa lệ ngoại thành, trước mặt là nhiều ngã rẽ lớn, Hàn Phi mở bản đồ ra xem, bên trong ghi chú đánh dấu rất rõ “đường đi, thị trấn, núi rừng” từ thành Đông Hoàng đến thành Nam Hoàng, mỗi con đường đều có số đo chiều dài, đông người qua lại hay hoang vắng, an toàn hoặc nghuy hiểm.
Đây rõ ràng là bản đồ dành riêng cho thương nhân thuận lợi vận chuyển hàng hóa. Do bọn hắn nhiều năm đi lại đúc kết trải nghiệm vẽ ra truyền tay nhau, trong rừng rậm này thường xuyên xuất hiện Yêu Thú cấp bậc tùy khu vực nhưng khi vận chuyển hàng hóa đa số là võ giả cấp thấp tiến hành.
Hàn Phi đặt chú ý đến một mảnh thung lũng bán kính năm trăm dặm xung quanh đều là núi rừng hoang vắng, xuyên qua chỗ này chính là con đường gần nhất kết thông hai thành.
Đặt giả thuyết chính mình là Võ Binh vận chuyển “tài bảo” sẽ đi qua con đường này, vì bên trong Vương Quốc không dễ có kẻ điên dám chặn cướp đồ của Quan Binh. Lại đặt bản thân là đạo tặc, nếu biết đội áp tải bảo vật đi qua con lối kia vẫn sẽ chọn địa điểm hoang vắng để ra tay.
Nghĩ rồi Y rẽ vào hướng đó lao đi. Con đường lớn càng đi càng u tĩnh, hai bên đường là những dãy núi lớn san sát, không khí mát rượi, một chút nắng rát cũng chẳng thấy được. Theo ghi chú trong bản đồ, con đường này thường xuyên xuất hiện Yêu Thú tam giai, lác đác vài đoàn xe vội vã đi qua rẽ sang lối an toàn.
Lấy thành Đông Hoàng làm hướng Đông, đi theo hướng Tây bốn trăm dặm lại rẽ sang hướng Nam năm mươi dặm vô số tiếng nổ lớn ở phía trước vọng đến, Hàn Phi bỏ lại huyết Mã, phóng mình lên một đỉnh núi, mở ra Linh Nhãn tìm tìm kiếm vị trị phát ra “Ầm Ầm” tiếng võ giả công kích lẫn nhau.
Linh Nhãn Công Pháp của Y khi được đứng nơi địa hình tốt như này giới hạn quan sát xấp xỉ tám dặm. Truy tung qua mấy hơi thở, ở cuối tầm mắt hơn mười bóng ảnh đang tán loạn chạy về hướng này.
Lấy ra Linh Phù Phong Lôi hệ chạy trốn, nhỏ máu vào, một tầng Phong Quang bao phủ cơ thể ở dạng hình cầu trong suốt, Lôi dẫn rần rần phần đế bên dưới là Phong hệ chớp mắt đã vượt qua mười dặm, hít thở một hơi đã đi qua trăm dặm. Mà trước đó đoạn đường bốn trăm dặm, Hàn Phi cưỡi ngựa đã mất nửa canh giờ thật lãng phí thời gian, Y thầm thán qua:
“Trước đó dùng Linh Phù có thể tiết kiệm được nửa canh giờ, nhưng giữa chốn đông người không dễ sử dụng ra.”
Lơ lửng dừng lại trên một đỉnh Thạch Sơn cao sáu trăm mét, hai dặm trong tầm mắt là rìa của cuộc chiến. Phế Linh Phù ẩn nấp một chỗ, lặng lẽ dõi theo.
Bên dưới một mảnh hỗn loạn, mấy vạn sinh linh hệ Thú điên cuồng gầm thét, hỏa diễm bùng cháy đất đá bay tung tóe. Bên một hướng khác đao quang kiếm ảnh lập lòe chớp động. Năm ngàn võ binh vừa đến tiến nhập vị trí trung tâm, gươm giáo khẩn trương đối kháng bên ngoài.
Trên cao trăm thước có hai nhóm cường giả, bên mặc phục binh khoảng hai trăm người. Bên còn lại chỉ hơn mười cái hắc bào trùm kín mặt mũi. Đôi bên bận rộn mắng chửi đánh giết lẫn nhau.
Hướng mắt chú ý đến tám người ẩn nấp bên một sườn núi. Đám người này có ba hắc bào, năm người trang phục da thú “trên cổ, cổ tay, cổ chân” đeo nhiều vòng dây, trên mỗi vòng kết đầy nanh thú cốt thú. Quan sát kĩ một chút trên cốt thú còn có chi chít phù văn.
Năm người này đeo mặt nạ hắc quỷ, mắt lớn răng dài, trên đầu mỗi người đều điểm vài sợi mao điểu đa sắc, điểm khác biệt là mặt nạ bọn hắn đeo sắc độ không giống nhau bao gồm “Vui, buồn, giận, dữ, vô ưu“. Trên tay mỗi người một bộ lợi khí kì dị tựa như dụng cụ tạo ra tiết tấu âm điệu.
Mặt Vui đeo chiếc trống to trên tay cầm dùi, mặt Buồn cõng vỏ Ốc lớn có lỗ thông tựa như chiếc kèng, mặt Giận hai cái nón Thiết, mặt Dữ là hai đoạn ống màu bạc đầu nhỏ đầu to tựa dùng để gõ vào nhau, Vô Ưu thân đeo một gậy trúc ngọc dài hai thước thân gậy đục một hàng lỗ chạy dọc tựa như cây Tiêu.
Bọn hắn rỉ rả nói với nhau bằng loại ngôn ngữ đặc biệt nào đó, Hàn Phi không nghe ra, chỉ nhìn qua bộ dáng xác định ba tên Hắc Bào đều là nữ, năm tên đeo mặt nạ quỷ có một nữ bốn nam.
Lại hướng mắt nhìn kĩ mấy vạn sinh linh đang “ầm ầm” va chạm bên dưới, chỉ có chưa tới một vạn là võ binh Nhân Loại đang rơi vào thế yếu còn lại là khoảng trăm tên bộ dáng như Nhân Loại kích thước cơ thể lại to hơi gấp năm, màu da lam tím kì dị trên người không ít vết xẹo khâu vá, cơ bắp lực lưỡng cưỡi trên lưng lục giai Yêu Thú, theo sau đó là mấy vạn Địa Thú tam giai đến ngũ giai gầm thét xông qua.
Thân thể thú triều có điểm kì lạ, cứng rắn hơn bình thường, công kích không kèm thú trảo, đồng tử có tựa như không.
Hàn Phi chợt nghĩ về điều gì, sửng sốt lẩm bẩm:
- Ách.. Là “Yêu Khôi”?
Lại nhìn đến năm tên mặt nạ quỷ:
- Bọn hắn là Luyện Thi Sư!
- Mấy cái tên khổng lồ kia cũng chỉ là xác sống!
- Tình huống nào mà chỗ này xuất hiện một lúc năm tên Luyện Thi Sư, đem ra mấy vạn khối “Thi Binh”? Ặc.. Bên dưới rốt cuộc là áp tải “Bảo Vật” gì?
Trong các loại Luyện Sư, tồn tại hiển hách, Tà Luyện có vài loại, Luyện Thi là một trong số đó. Luyện Linh Sư lấy ra Yêu Đan tẩy lễ Yêu Hồn, Luyện Thi bỏ hồn lấy xác ngũ hành tinh luyện cấp độ mà ra. Một số Tà Tông còn cấy ghép các loại, Lôi Luyện thành hình kế đó đánh vào Tà Chú lấy đi Cốt Chủ nhằm điều khiển theo ý.
Nhìn qua mấy bộ Thi Binh này, Hàn Phi đoán định Ngũ Quỷ kia chưa tính là tiền bối trong hàng Luyện Thi Sư, thế nhưng nơi hẻo lánh này một hơi xuất hiện đến năm tên, không phải thế lực nào cũng có thể gọi ra.