Đoạt Tử

Chương 5: Chương 5




Lý Đường bề bộn nhiều việc, tuy rằng Lâm Diễm ở chung một phòng, nhưng thời gian hai người gặp mặt không nhiều lắm, có đôi khi Lâm Diễm đoán già đoán non Lý Đường là người như thế nào, thân phận của anh ta tuyệt đối không đơn giảm chỉ là giám ngục trưởng, nhưng dường như thế lực của Lý Dường khá phức tạp, là người cô không nên chạm đến.

Có những lúc, Lý Đường tạo một cảm giác cho Lâm Diễm thấy anh ta là một cán bộ nhà nước, là một nhân viên công vụ, tuy rằng anh ta mang cô tới “Quân Nhan”, nhưng dường như anh ta cũng không có quan hệ gì sâu sắc tới nơi này. Bởi vì Lý Đường không thích nói chuyện, không thích giải thích với người khác về quyết định của mình, cho nên Lâm Diễm cũng cảm thấy thích thú với cách làm việc này, cô cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi nhiều lời.

Vài năm này, tay rằng cô nói giúp Lý Đường làm việc, nhưng trước mắt anh ta vẫn chưa giao cho cô làm cái gì cả, cho nên ở “Quân Nhan” cô cố gắng tích cực làm việc để kiếm tiền, mấy năm nay cô cũng để dành được một số tiền kha kha, chờ khi mang được Đông Đông về bên cạnh, cô và con trai có thể có một cuộc sống sung túc và đầy đủ hơn.

Nhưng Đông Đông có ghét bỏ cô không ?Cô không biết, cũng không muốn biết.

Lâm Diễm phát hiện được một thói quen của Lý Đường, chính là nếu nữa anh ta không có hẹn, thì mỗi khi ở nhà, anh ta đều tự mình xuống bếp làm cơm. Người đàn ông này có một tay nghề nấu ăn rất tốt, Lâm Diễm đã được ăn một vài bữa cơm do Lý Đường chuẩn bị, cảm thấy rất ngon, cô cũng không ngại ngùng, sau khi ăn xong liền chủ động đi rửa chén bát.

Sau đó, Lý Đường xem tin tức, còn cô thì về phòng nghỉ ngơi.

Trong thư phòng có máy tính, là một cái máy tính cũ, Lâm Diễm ngỏ ý muốn dùng máy tính, Lý Đường nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi nói “Dùng đi”

Chiếc máy tính cũ chậm chạp khởi động, còn chưa xong thì Lý Đường đã gõ cửa tiến vào, một khuôn mặt bình thản, nhưng trong ánh mắt như có ý nói điều gì đó.

Lâm Diễm thấy Lý Đường vào liền đứng lên, đó là một thói quen không dễ dàng gì thay đổi được, tuy rằng hiện tại cô đã không gọi anh là giám ngục trưởng nữa, nhưng thói quen là thứ không dễ bỏ đi, đối với cô mà nói, thân phận của Lý Đường vĩnh viễn vẫn là giám ngục trưởng.

“Không cần đứng lên” Lý Đường mở miệng nói, sau đó bước tới sau lưng cô “ Cô muốn điều tra về Phan Tuyền?”

Lâm Diễm ngước mắt lên “Nhưng máy tính còn chưa khởi động được”

Lý Đường bỗng dưng nhớ đến điều gì, có lỗi nói “Tôi quên mất, còn chưa lắp đặt thiết bị đầy đủ” Nói xong, liền trực tiếp đi về phía sau lưng cô, thân hình anh cao lớn, khi anh xoay người lại, đưa tay gõ gõ lên bàn phím, cả người anh tựa hồ như một ngọn núi to lớn ép chặt cô, ngay cả hơi thở cũng mang theo vị tươi mát của núi rừng.

Lâm Diễm có chút khẩn trương, sau đó cô cúi đầu nhìn Lý Đường gõ bàn phím, đôi bản tay thon dài, rõ từng khớp xương đang đánh máy rất nhanh, rõ ràng chỉ là gõ phím, nhưng dường như có thế nhìn thấy được đây là người đàn ông có trí tuệ.

Rất nhanh, Lý Đường liền cài đặt xong, máy tính liền khổi động ngay, Lâm Diễm có chút buồn cười, lúc trước cô còn tường cái máy tính già cỗi này chạy chậm nữa cơ chứ.

Lâm Diễm click chuột vào thanh tìm kiếm rồi gõ hai chữ “Phan Tuyền”, chỉ trong vài giây liền nhảy ra một đống tin tức có liên quan tới người này, xem một hồi, thì tin tức thu được đó là Phan Tuyền là thương nhân mới hoạt động trên thị trường, mặt khác, theo truyền thông đưa tin, đó là mọi người đánh gia Phan Tuyền rất cao.

Nhưng, cũng có khả năng các tin tức này là dùng tiền để viết ra.

Lâm Diễm im lặng đọc tin tức, Lý Đường cũng im lặng đứng đằng sau, một hồi sau, anh mở miệng nói “Cô còn nhớ nội dung bản án của mình chứ?”

“Vẫn nhớ rất rõ”

Làm sao có thể không nhớ rõ được cơ chứ?

Bàn tay cầm chuột của cô hơi run.

Công tố viên viện kiểm sát thành phố S ở khu Đông Giang, bị cáo là Lâm Diễm, người ở Yên Nam, dân tộc Hán, trình độ văn hóa Đại học, là kẻ tình nghi số một…

“Phan Tuyền có một em trai”

Cái gì, em trai? Trước khi cô vào tù, kẻ tình nghi kia có thể đã dùng tiền xóa án, cuối cùng mọi tội danh đổ lên đầu cô, số tiền đứng tên cô, mà cô thì không biết nó từ đâu chui ra?

Sau khi cô sinh Nhan Thư Đông, cô có nhiều thời gian suy nghĩ về lý do vì sao cô bị vào tù, suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, cô rất muốn biết vì sao Nhan Tầm Châu lại đối xử với cô như thế, cô biết Nhan Tâm Châu không có khả năng chăm sóc cho Nhan Thư Đông, nhưng cô vẫn quyết sanh con ra.

Cho nên, ở trong tù chính xác là cái nơi làm cho người ta tỉnh táo lại, chỉ có người bị đánh tới mép bờ vực thẳm mới nhận ra đâu mới là sự thật, từ đầu tới cuối, Nhan Tầm Châu không hề yêu cô.



Lâm Diễm nhìn chằm chằm bức hình trên trang tin tức, Phan Tuyền đứng phía trước học sinh lớp một, cười ôn hòa, phái trên hình ảnh là tiêu để đỏ rực “Tiến sĩ Phan Tuyền làm từ thiện”

Ảnh chụp một người đàn ông mang giày da, khuôn mặt tuy rằng không được coi là anh tuấn lắm, nhưng thân hình cũng cao lớn, ngũ quan đoan chính, nụ cười thân thiết, hình tượng thật sự ngay thẳng, thật thà.

“Có tin tức nói Phan Tuyền cố ý hợp tác cùng Nhan Tầm Châu, tôi đã điều tra Nhan Tầm Châu nhiều năm, nhưng vẫn không có tiến triển gì, cho nên tôi nghĩ, Phan Tuyền lần này rơi vào tay Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm, tôi cần sự giúp đỡ của cô.

Rốt cuộc Lý Đường cũng đưa ra yêu cầu, Lâm Diễm đứng dậy, mở cửa sổ thư phòng ra, gió bên ngoài lùa vào trong phòng, gió đêm mang theo hơi ẩm, thổi vào cuốn cả rèm cửa lên, thổi một sấp tài liệu trên bàn bay bay.

Lâm Diễm xoay người lại định nhặt lên, nhưng Lý Đường sơ với cô còn nhanh hơn, cho nên khi cô vươn tay ra, vừa vặn đụng phải ngón tay của Lý Đường, Lý Đường ngẩng đầu nhìn cô một cái, đem giấy tờ nhặt lên bỏ bên cạnh máy tính, rồi sau đó kéo hộc tủ ra, từ trong đó lấy ra một khối đá màu xanh thẫm chặn giấy lại, đây là một khối ngọc cẩm tước xinh đẹp, trong sáng, hoa văn rõ ràng, đây xác thực là một món đồ quý giá.

Trước kia Lâm Diễm cũng có một khối ngọc màu xanh, là Nhan Tầm Châu cho cô, lúc ấy anh đi Myanmar vận chuyển một chiếc xe đá quý, khi bán được thì để lại cho cô một khối ngọc màu xanh, anh nói màu xanh rất hợp với cô.

“Cần…cần tôi giúp anh như thế nào…?” Lâm Diễm quay đầu lại hỏi



Lý Đường sắp xếp cho Lâm Diễm kiểm tra cùng với một kế toán viên cao cấp, trước kia Lâm Diễm cũng đã học qua chuyên ngành tài chính, cho nên cô kiểm tra rất nhanh, đi theo kế toán viên cao cấp một ngày, trở về đã có thể viết một bản thảo đơn giản.

Lâm Diễm cho mình còn hiểu biết nông cạn, cho nên trên đường trở về, cô ghé vào nhà sách mua một quyển “ Lý luận kiểm toán tài chính hiện đại”, còn có một cái kính mắt, gọng kính màu đen, lúc Lý Đương nhìn thấy cô là một bộ dáng nghiên cứu tài liệu rất là sinh động.

Trước kia, Lâm Diễm đọc sánh rất nhanh, năm đó điểm kiểm tra của cô toàn đứng hạng nhất, có đôi khi chán nản, cô suy nghĩ vẩn vơ, nếu năm đó cô học tập lên nữa, thì có phải số phận của cô sẽ không đi lệch hướng như thế này?

Lâm Diễm hỏi Lý Đường “Tôi chỉ xin nghỉ phép mười ngày ở Quân Nhan thôi”

“Không có chuyện gì, tôi sẽ nói giúp cô” Lý Đường từ sô pha đứng lên “Trước mắt, cô cứ ở lại thành phố S”

Lâm Diễm “Con tôi…”

“Trước nhất cô có thể đến thăm nó, nhưng không được cho nó biết cô là mẹ nó” Lý Đường bước tới tủ lạnh lấy ra một chai nước lọc “Muốn vứt bỏ hoàn toàn quá khứ của mình, trước tiên phải trả một cái giá, không phải là như thế sao?”

Lâm Diễm đi theo kế toán viên cao cấp tên là Phó Thiên, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, cô gọi là thầy, sau đó Phó Thiên bắt cô gọi chú Phó là được rồi. Sở sự vụ là nơi rất có danh tiếng, Phó Thiên vốn cùng một người nữa hùn vốn vào đây, bởi vì Phó Thiên đối xử tốt với Lâm Diễm, cho nên người trong sở sự vụ nhìn thấy cô liền nói Phó tổng là “Trâu già gặm cỏ non”, sau đó Phó Thiên trực tiếp nói “Ngứa da sao, lần sau tôi bảo chị dâu đến dạy dỗ cậu”

Phó Thiên có một bà xã rất vĩ đại, là em gái của của thị trưởng thành phố S Giang Vũ, Giang Vũ có một con trai độc nhất tên là Giang Nham, Phó Thiên muốn giới thiệu Lâm Diễm cho Giang Nham, nhưng qua hôm sau, Phó Thiên nói xin lỗi cô “Thật là ngại a, tiểu Yên, Giang Nham kia đã có bạn gái mất rồi”

Lâm Diễm cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cô nghĩ tới lời này của Phó Thiên, chắc là chú Phó định giới thiệu cô ch người ta nhưng không thành.

“Chú Phó, tạm thời cháu chưa nghĩ tới tìm đối tượng yêu đương ạ”

Phó Thiên tỏ vẻ đồng cảm gật gật đầu, sau đó nói “Lần tới chú giới thiệu cho cháu một người khác”

Lâm Diễm nghĩ, chắc là Lý Đường chưa nói rõ thân thế của cô cho Phó Thiên. Tên hiện tại cô dùng là Lâm Yến, cô cũng có chứng minh thư tên Lâm Yến, năm đó, án tử tìm không ra được kẻ chủ mưu, sau đó báo chí đưa tin cũng là tên giả, cho nên cô cũng chẳng cần chủ động giải thích với mọi người, không ai biết cô đã từng là một tội phạm từng vào ngồi tù.

Buổi chiều, Phó Thiên mở cuộc họp, đến cuối cuộc họp ông còn nói với cô “Tiểu Yến, lát về nhà chuẩn bị một bộ quần áo thiệt đẹp, tối mai đi cùng chú gặp khách hàng một chút”

Người khách của Phó Thiên, chính là Phan Tuyền.

Buổi tối, Lâm Diễm có lên mạng xem tin tưc về Phan Tuyền một lần, bởi vì sắp tới Nhan Tầm Châu hợp tác với Phan Tuyền, cho nên khi gõ tìm cái tên Phan Tuyền, tất nhiên sẽ xuất hiện cái tên Nhan Tầm Châu. Lâm Diễm nhìn chằm chằm cái tên này thật lâu, sau đó click chuột vào, trên mạng cũng có tin tức nói Nhan Tầm Châu cơ bản là một nhà đầu tư, Lâm Diễm đọc thật lâu, cuối cùng nhìn thấy một tấm hình Trương Mộ Mộ mang theo đứa con của mình đi dạo phố, trong tay cô ta ôm con trai của mình, phía sau là Nhan Thư Đông…

Lâm Diễm tắt máy đi ra ngoài, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố S, cảnh đêm thật đẹp, nơi này là thành phố ven biển, dựa vào biển, ba mặt đều là biển, trong không khí, tràn ngập hơi thở mặn mà của biển cả.

——

Nhan Thư Đông có hơi hụt hẫng một chút, bởi vì, đã hai ngày rồi, người phụ nữ xinh đẹp kia không đến đây, hay là do cậu suy nghĩ quá nhiều? Nhan Thư Đông càng nghĩ càng buồn, Hy Duệ bước tới an ủi cậu “Nếu mẹ cậu đã không cần cậu, thì cũng đừng suy nghĩ quá nhiều”

Nhan Thư Đông hỏi lại “Nếu như mẹ cậu không cần cậu nữa, thì cậu có còn muốn nhận lại mẹ không?”

“Không giống nhau a” Lục Hy Duệ đỏ mặt nói “Mẹ mình là bị mất trí nhớ, mất trí nhớ đó, cậu có biết không?”

Nhan Thư Đông hơi hơi nhướn mắt “Vậy mà cũng tin, người lớn lừa cậu đó”

Lục Hy Duệ nóng này “Mẹ mình không phải là người như vậy”

“Mẹ cậu chính là đang nói dối, đang nói dối cậu đó” Nhan Thư Đông cao hơn Lục Hy Duệ một chút, cho nên khi cậu bực tức lên cũng có vẻ cao lớn hơn, Lục Hy Duệ trừng mắt với Nhan Thư Đông, vốn định đánh nhau với cậu, nhưng nghĩ tới mẹ, liền ném lại một câu “Không quan tâm tới cậu nữa” rồi sau đó xoay người bỏ đi.

Ngay cả người bạn tốt đều bị cậu làm cho tức giận mà bỏ đi rồi, tâm trạng Nhan Thư Đông xấu tới cực điểm, khi tan học liền đi bộ về, không thèm chờ Lục Hy Duệ, cậu nghĩ chắc Lục Hy Duệ đang rất giận mình.

Nhan Thư Đông cúi đầu hung hăng đá hòn đá nhỏ dưới chân, hòn đá ngay lập tức bắn đi thật xa, sau đó cậu suy nghĩ, cậu không cần làm bạn với cái người nhỏ bé Lục Hy Duệ kia. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Nhan Thư Đông cảm thấy khó chịu trong lòng, kỳ thật là cậu hâm mộ Lục Hy Duệ, cậu ấy tìm được mẹ, mẹ cậu ấy cũng rất tốt, mỗi lần đá bóng là bà ấy lại đến đây cỗ vũ cho Hy Duệ, tuy rằng mỗi lần bà ấy cỗ vũ cậu cố lên, nhưng thật có chút khác biệt, cậu muốn chính mẹ mình cỗ vũ cho cậu cơ…

Nhan Thư Đông lại đá đá viên đá nhỏ, hòn đá lăn lăn, sau đó dừng lại trước một đôi giày cao gót.

Nhan Thư Đông ngẩng đầu, là người phụ nữ xinh đẹp kia.

Nhan Thư Đông ngẩng đầu nhìn Lâm Diễm, cậu đi tới trước mặt cô, trưng ra bộ mặt tươi cười “Cháu xin lỗi, cháu không phải muốn đá trúng cô”

“Không sao…”

“A, cô là giáo viên mới tới sao?”

“…Không phải”

“A, cháu chào cô, hẹn gặp lại”

“…Hẹn gặp lại”

“…”

Ngày hôm sau, Nhan Thư Đông vẫn không kìm được sự hưng phấn mà đi tìm Lục Hy Duệ, Lục Hy Duệ cũng không phải người thù dai, nhìn thấy Nhan Thư Đông đang đi tới, cậu chủ động xin lỗi “Thư Đông, mình xin lỗi”

Nói xong, cậu bé còn mang ra cuốn truyện tranh mới nhất đưa cho Thư Đông “Cho cậu mượn đọc nè”

“Cảm ơn cậu” Nhan Thư Đông nói, sau đó đưa mắt nhìn phòng học, nhỏ giọng nói với Lục Hy Duệ “Duệ Duệ, cái người phụ nữ xinh đẹp kia lại tới nha”

Giáo viên lớp một đang giảng một bài thơ, trong đó có một câu:

“Sông khuất núi trùng ngờ tắt lối | Liễu xanh hoa thắm lại thôn xa”

Nhan Thư Đông nghe xong, có cảm giác phi thường, cậu xúc động giơ tay lên nói “Ngày hôm qua sông khuất núi trùng ngờ tắt lối, hôm nay liễu xanh hoa thắm lại thôn xa”

Các bạn trong lớp cười ha ha, nhưng lớp phó học tập Lục Hy Duệ lại vỗ tay “Hay, thật là hay”

Giáo viên Ngữ văn nghĩ nghĩ “Các em không nên cười… Nhan Thư Đông nói cũng có lý”

Nhan Thư Đông chớp mắt, tiêu sái ngồi xuống.

“Ai, thật là một kẻ quậy phá trời sinh, sau này chắc chắn sẽ làm các bạn gái thương tâm cho coi” Tan học, giáo viên Ngữ văn nói với một giáo viên khác.

“Không chừng sau này Nhan Thư Đông chính là một đại ca”

“Lúc trước tôi hi vọng Duệ Duệ có thể cải tạo được cậu bé, nhưng cũng sợ Duệ Duệ bị cậu ta phá hủy”

“Này…”

Nhan Thư Đông cùng Lục Hy Duệ chuyền nhau tờ giấy mà các cậu đã lập ra kế hoạch, hai cậu nhóc đang xem, kết quả thật bất hạnh,tờ giấy bị gió thổi bay, sau đó bị các em lớp mẫu giáo đạp nát.

Giáo viên dạy Toán nổi tiếng nghiêm khắc, cầm tờ giấy lên đọc nhưng không hiểu, hỏi Nhan Thư Đông, Nhan Thư Đông nói là hẹn Duệ Duệ sau khi tan học cùng đi vệ sinh.

Hỏi Lục Hy Duệ, Lục Hy Duệ lại nói là Nhan Thư Đông có một số bài khó hiểu muốn hỏi cậu.

Sau đó, hai cậu bị phạt chạy vòng quanh sân tập thể dục, mà hình phạt này, đối với hai cậu nhóc là chuyện cầu còn không được. Sauk hi tiến vào sân tập thể dục, một bên chạy bộ, một bên tiếp tục bàn bạc kế hoạch.

“Thư Đông, mình nghĩ đến một cách”

“Ngày mai, nếu người phụ nữ xinh đẹp kia xuất hiện, mình sẽ gọi to một tiếng mẹ Nhan Thư Đông, nếu bà ấy quay đầu lại, chắc chắn là mẹ cậu, nếu không quay lại, thì có thể không phải là…” Càng về cuối, giọng nói của Lục Hy Duệ càng nhỏ.

“Biện pháp này ổn không?” Nhan Thư Đông lau mồ hôi trên trán, nghĩ nghĩ rồi nói “cho dù cậu giả tiếng mèo kêu, thì chắc cũng có phản ứng chứ?”

Lục Hy Duệ lại lâm vào trầm tư suy nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe “Mình có thể ôm lấy bà ấy”

Nhan Thư Đông quay đầu “Để làm gì?”

Lục Hy Duệ “Mình ôm lấy bà ấy, sau đó cậu có thể quan sát kỹ thử cậu và bà ấy có giống nhau không?”

Nhan Thư Đông còn tưởng Lục Hy Duệ có biện pháp gì hay ho, hóa ra cũng chẳng có. Bởi vì không có biện pháp tốt, cho nên khi các cậu chạy xong, cũng chưa đâu vào đâu. Hai cậu là mê đá banh, bình thường nghe các huấn luyện viên bàn bạc công việc, cho nên lần hành động này, các cậu đã vạch ra một kế hoạc tác chiến vĩ đại, Lục Hy Duệ đặt tên là “Đi tìm hạnh phúc”, nhưng lại bị Nhan Thư Đông nói là rất buồn nôn nên đã bị bác bỏ.

Hôm sau, Lục Hy Duệ trợ giúp bạn tốt đi tìm mẹ, trước khi đi học cậu còn nói dối mẹ mình là tối đến đón, sau đó, lúc tan học, hai cậu đưa mắt nhìn nhau, ra hiệu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.