Tuy rằng, lúc bốn tuổi Nhan Thư Đông đã được Nhan Đình Văn mang đi rồi, sau khi cậu lên bảy tuổi mới về đây lại, nhưng trước bốn tuổi cậu bé
cũng đã đi học ở nhà trẻ tại thành phố S rồi.
Nhà trẻ cách chỉ
cách một khu phố, cho nên hằng ngày đều có tài xế đến đón cậu, bốn tuổi, Nhan Thư Đông đã không còn trông chờ đến việc ba ba sẽ đến đón mình.
Nhưng có đôi khi, nhìn thấy bạn bè có ba mẹ đến đón, thì cậu vẫn cảm
thấy rất buồn. Trong những lúc đó, cậu sẽ lấy bút chì màu, vẽ trên đất
một bức tranh, nhìn thấy đầu bút dính đất cát, lúc ấy tâm tình của cậu
mới tốt lên đôi chút.
Vào một ngày trời mưa nọ, tài xế gặp sự
cố trên đường, Nhan Thư Đông ngồi ở trước cổng trường chờ, nhưng lại
không thấy tài xế tới, may mắn cho cậu là còn có một người bên cạnh
mình, Đậu Tương là một cô bé gầy còm, da màu mật ong, cho nên mọi người
đều gọi cô bé là “Đậu Tương”, Đậu Tương không có ai tới đón là vì ba mẹ
cô bé đều đi làm việc ở thành phố khác rồi.
Mọi người không ai
hy vọng mình phải ở lại đây, càng không muốn mình là người ở đây cuối
cùng, mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ. Trong cái tiết trời mưa không
ngớt thế này, Nhan Thư Đông bên cạnh có Đậu Tương, nên cảm thấy vui vẻ,
vì chính cậu không phải là người duy nhất chờ ở đây.
Nhưng…
cuối cùng, bà nội của Đậu Tương cũng đã đến đón cô bé, một ngày mưa to
thế này, bà nội Đậu Tương đội mưa tới đón, còn mang cho cô bé một cái
áo mưa nhỏ, một đôi ủng nhỏ, Nhan Thư Đông nhìn Đậu Tương vui vẻ đổi
giầy sang ủng đi mưa, sau đó nắm tay bà rời, trước khi đi còn nói tạm
biệt cậu. Nhan Thư Đông buồn bực, liếc trắng mắt với Đậu Tương.
Sân thể dục nhà trẻ có hai vũng nước lớn, Đậu Tương mang một đôi ủng
đi mưa màu đỏ, lúc đi tới vũng nước, Đậu Tương cố ý giẫm mạnh chân, nhất thời nước bằn tung tóe, bà nội Đậu Tương vội la lên “Ai u, tiểu tổ tông của bà”
Nhan Thư Đông ghé vào cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng này, hốc mắt vốn đã bị ướt vì nước mưa, nay lại thêm mơ hồ hẳn đi.
Trí nhớ của trẻ con thường chưa ghi nhớ được sự việc gì nhiều, nhưng
năm đó, cảnh tượng trong mưa ấy vẫn không thể nào xóa nhòa được trong
đầu Nhan Thư Đông, nó giống như một ước mơ trong lòng cậu, cậu cũng muốn phải có một đôi giày đi mưa, màu xanh biển, giống như bạn Dương Minh,
có đôi ủng màu xanh, trên đó còn có cả cây kiếm mà cậu cũng rất thích.
Hoặc là, có thể đối với mỗi người, trong lòng đều có một chút ham muốn đối với những thứ mình không có.
Năm học lớp một, Nhan Thư Đông có vẽ một bức tranh trong hội thi vẽ
tranh do nhà trường tổ chức “Giấc mơ của em”, bức tranh của cậu đã đoạt
được giải nhất, tranh của cậu vẽ rất đơn giản, chính là một cậu bé mang
một đổi ủng đi mưa màu xanh đang vui chơi trong hồ nước tại ngày mưa,
một bức tranh đơn giản, nhưng mặc kệ lời bình luận của các giáo viên,
các phụ huynh đến xem bức tranh đều nghĩ bức tranh nào là “Cậu bé dưới
mưa”, nào là “Con đường mưa”, cho nên, Nhan Thư Đông như chó ngáp phải
ruồi, giành được hạng nhất.
. . . . . . . .
Lục Hy Duệ mang theo một cái ống nhòm từ nhà, sau khi tan học, hai cậu không xuống dưới, mà rất nhanh chạy tới phòng đối diện của cổng trường, sau đó nhìn về phía cổng, vừa nhìn vừa bàn tán “Thư Đông, mẹ của cậu là người như
thế nào?”
Nhan Thư Đông : “Là một phụ nữ xinh đẹp”
Lục Hy Duệ “ So với mẹ của mình thì có đẹp hơn không?”
“So với mẹ cậu thì gầy hơn một chút”
“Thật khó tưởng tượng nha” Lục Hy Duệ đem ống nhòm đưa cho Nhan Thư Đông “Hay là cậu tự đến quan sát đi”
Nhan Thư Đông cầm lấy ống nhòm trong tay Lục Hy Duệ, sau đó quan sát,
đúng lúc này, tổ trưởng giáo viên môn Văn đi ra, thấy hai cậu, liền hỏi
“Hai em đang làm cái gì đó?”
Lục Hy Duệ ngẩng đầu, trả lời “Chúng em quan sát bầu trời, gần xong rồi, xem xong chúng em về ạ”
Vẻ mặt của cậu tuy cố đưa ra hình tượng nghiêm túc, tuy rằng độ tin cậy của câu trả lời này không cao lắm, nhưng vì là Lục Hy Duệ nói, nên tổ
trưởng giáo viên môn ngữ văn, là một thầy giáo già, suy nghĩ một chút
rồi gật đầu “Nhưng các em cũng không được ở lại đây quá lâu”
Nhan Thư Đông gật gật đầu, sau đó đưa tay kéo kéo Lục Hy Duệ nhìn phía dưới, trong lòng cầu mong thầy ngữ văn mau chóng đi đi.
Sau khi thầy ngữ văn rời đi, Nhan Thư Đông tiếp tục đứng dậy quan sát, nhìn thật lâu, rồi tiếc nuối nói “Hình như không tới…..”
Lục Hy Duệ : “Câu, cậu nhìn kìa”
“Thật không thể nhìn ra….”
“Có phải hay không là cô ấy thay đổi cách ăn mặc?”
“Đúng rồi, đúng rồi, cô ấy thay đổi trang phục, áo, váy… Cô ấy mặc một cái váy màu xanh biếc!” Nhan Thư Đông kích động nói.
Lục Hy Duệ cũng kích động không kém, lúc tan học, cậu còn dặn dò Nhan
Thư Đông không được khẩn trương, vậy mà giờ cậu còn khẩn trương hơn. Cậu vội vàng đứng lên, nhưng tuy rằng có chút khẩn trương, cậu vẫn không
dám phá hỏng đại sự, Lục Hy Duệ vẫn còn ý thức được, đưa tay chỉ chỉ
Nhan Thư Đông “Mình đi đây”
Nhan Thư Đông vỗ vai Lục Hy Duệ “Hy Duệ, cảm ơn cậu”
Lục Hy Duệ đi rất nhanh, lưng mang balo đi được một nửa, sau quay lại
nói “Tìm được mẹ thì nhớ mời mình uống nước ngọt… còn nếu không được,
thì mình mời cậu”
Nhan Thư Đông gật gật đầu “Được, mình sẽ tới Ba Ba Lạp tìm cậu”
“Ok”
Lúc Lục Hy Duệ ra khỏi trường, trước cổng vẫn còn rất nhiều người, có
một vài người biết cậu liền hỏi thăm , nhưng cậu không còn tâm tư mà trả lời, đi ra ngoài, rốt cuộc thấy ba mẹ của mình, cậu muốn bước tới gần
cái người mặc quần màu xanh, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy trước mặt mình cũng có một người mặc quần màu xanh như thế…..
_____
Mà người mặc quần cùng màu với Lâm Diễm, đó chính là Phan Tuyền.
Lần trước cô và Phó Thiên cùng đi ăn cơm với Phan Tuyền, Phan Tuyền đối với cô cùng không tỏ vẻ gì cả. Hôm qua, khi cô đang đi dạo trong nhà
sách thiếu nhi, thì chợt nhìn thấy Phan Tuyền và bạn gái anh ta đang mua sắm đồ trang sức ở khu nữ trang, Lâm Diễm liền gọi điện thoại cho Lý
Đường…. Lát sau, Lâm Diễm giả vờ tình cờ gặp Phan Tuyền, sau đó cùng với bạn gái của Phan Tuyền đi lựa chọn một ít trang phục, sau khi cô thử
váy xong, đi ra ngoài thì Phan Tuyền đã ôm bạn gái đi rồi.
Nhưng, Phan Tuyền cũng đã thanh toán cái váy này của cô.
Bởi vì tối nay cô hẹn ăn cơm với Phan Tuyền, cho nên khi ra khỏi nhà,
cô đã mặc một cái quần màu xanh, phối hợp với thắt lưng màu xanh, áo sơ
mi tơ tằm và một đôi giày cao gót màu đen.
Trong khoảng thời
gian này, Lâm Diễm cảm thấy chính mình không nên đến trường học, nhưng
nơi cô ở cách trường học rất gần, mỗi lần ra khỏi cửa cô đều muốn đi qua đây một vòng, buổi sáng nghe tiếng đọc sách của bọn trẻ veng vọng ra,
sau đó cô xác nhận đó có phải tiếng của Đông Đông không, chiều chiều cô
lại đến đây, luôn muốn nhìn một cái rồi mới về nhà.
Nhưng hôm
nay Đông Đông làm gì mà còn chưa đi ra? Cô đi lòng vòng bên ngoài, cách
đó không xa là chiếc xe màu trắng, mà người ngồi trong xe chính là Nhan
Tầm Châu.
Lâm Diễm quay đầu, muốn rời đi, đột nhiên có một giọng nói non nớt vang lên “Mẹ Nhan Thư Đông”
Lâm Diễm cảm thấy chắc là không phải kêu cô, làm sao lại gọi cô được cơ chứ? Nhưng cô vãn cứ quay đầu lại, cô rất mẫn cảm với ba chữ “Nhan Thư
Đông”, cách nơi cô ở một chút, có một còn chó tên Đậu Đậu, người nuôi
chó chính là một người nước ngoài, giọng nói hơi cứng một chút, cho nên mỗi lần cô nghe Đậu Đậu đều thành ‘Đông Đông’, thuy rằng đã nghe rất
nhiều rồi, nhưng mỗi lần người đó kêu ‘Đậu Đậu’, theo bản năng cô đều
quay đầu lại nhìn.
“Mẹ Nhan Thư Đông” Tiếp tục gọi.
Tiếng kêu này giống như tiếng gọi của ma quỷ, vứ vang vọng sau lưng cô,
sau đó đâm thẳng vào trái tim cô, Lâm Diễm quay đầu lại, bổ nào vào lòng ngực mình, là một thân ảnh nhỏ bé mềm mại, cô cúi đầu, nhìn thấy cậu bé vui mừng nắm lấy tay cô “Cô là mẹ của Nhan Thư Đông có phải không….Có
phải không????”
Lâm Diễm ngây ngẩn cả người, nhưng cậu bé vẫn không ngừng lôi kéo tay cô, giống như . . . . . sợ cô chạy đi vậy.
“Cô. . . . .” Sau đó không đợi cô mở miệng, cậu bé liền quay đầu vẫy tay với cửa phòng đối diện cổng trường.
Trong lòng Lâm Diễm ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cô nhận thấy được ánh
mắt của người ngồi trong xe đang hướng tới đây, cô cúi đầu nhìn cậu bé
đang lôi kéo mình, sau đó cô chủ động nắm lấy tay cậu, cậu bé liền nở nụ cười “Mẹ của Đông Đông, Đông Đông sẽ tới ngay bây giờ đó”
Lâm
Diễm cảm giác giống như cô đang rơi vào cái bẫy, nhưng nếu thật sự đây
là cái bẫy, cái nắm tay mềm mại này, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, tỏa ra hương thơm thật dễ chịu biết bao.
Cậu bé nắm tay cô đi tới một cái quán trước cổng trường học, tên là “Cỏ Ba Lá”, Lâm Diễm ngồi xuống, đưamắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu trắng vẫn đậu bên ngoài.
“Cô thực sự là mẹ của Nhan Thư Đông sao?” Cậu bé mở miệng hỏi
Hai tay Lâm Diễm đặ trên đùi, cô thế mà lại khẩn trương trước mặt cậu bé.
“Cô không phải mẹ của ….”
“A……” Cậu bé phát ra một tiếng thở dài, nhìn LÂm Diễm, tiếc nuối nói “Kỳ thật cô cũng không giống cậu ấy lắm….”
Lâm Diễm khó khăn mở miệng “Sao lại không giống… Cô là dì của bạn ấy”
“Dì?” Cậu bé đưa mắt nhìn lần nữa, sau đó đứng dậy vẫy tay “Thư Đông, mình ở đây”
Lâm Diễm mạnh mẽ nhìn về phía cửa, nhìn thấy Đông Đông đang bước tới phía cô.
“A, Thư Đông, cô ấy nói không phải là mẹ của cậu,mà là dì của cậu đó”
Lục Hy Duệ ngẩng đầu nói với Nhan Thư Đông “Dì chính là em gái của mẹ
cậu”
Nhan Thư Đong nhìn cô chằm chằm,sau dó ngồi xuống bên cạnh Lục Hy Duệ “Cô là dì của cháu sao?”
Lâm Diễm đè nén lại cảm xúc muốn ôm Thư Đôgn vào trong lòng, ngực cô
phập phồng, gật gật đầu “Đúng, cô là bạn tốt của mẹ cháu” Vừa nói xong,
cậu bé bên cạnh buồn bực “Vậy dì không phải là em gái của mẹ Thư Đông
sao?”
Lâm Diễm đột nhiên cảm thấy bởi vì quá khẩn trương mà cô
nói năng lộn xộn trước hai đưa trẻ, cô nắm chặt tay “Thư Đông, mẹ cháu
bảo cô tới thăm cháu”
“Vậy tại sao mẹ cháu không trực tiếp đến
đây?” Nhan Thư Đôgn cũng nắm chặt tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hi
vọng quá lớn mà bây giờ lại không phải như thế, nên thất vọng vô cùng.
“Đúng đó, tại sao mẹ cậu ấy lại không đến đây?” Lục Hy Duệ cũng nói thêm
“Mẹ đã chết có phải không?” Nhan Thư Đông đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Lâm Diễm thật sự không biết trả lời như thế nào.
Lâm Diễm “…..không phải”
‘‘Chết’’ đối với trẻ con mà nói là chuyện đáng sợ nhất, Lục Hy Duệ nghe Nhan Thư Đông hỏi, liền quay đầu sang nắm chặt tay bạn “Dì ấy nói là
không có chết”
“Ai là dì của mình” Nhan Thư Đông đứng bật dậy
“Cô ta là kẻ lừa đảo, chuyên môn lừa gạt con nít, Hy Duệ, đi” Nói xong,
cậu bé trực tiếp kéo Lục Hy Duệ ra ngoài.
“Đông Đông…….” Lâm Diễm đột nhiên không kiềm chế được mà gọi tên con.
Nhan Thư Đông dừng lại, nhưng cũng chỉ đứng lại, sau đó lại tiếp tục
bước đi. Tạm biệt Hy Duệ, sau đó cậu đi tới chiêc xe màu trắng ven
đường.
Lâm Diễm yên lặng thu hồi ánh mắt lại, sau đó dùng khẩu
trang che mặt lại, có một số việc nhất định phải cắt da xẻ thịt mới có
thể nhìn thấy máu bên trong chảy ra như thế nào, cô không muốn cho Đông
Đông biết là cậu bé có một người mẹ từng ngồi tù cải tạo, cô nguyện dùng thân phận dì để bên cạnh cậu bé cả đời, cũng không muốn sau này, có
người nói sau lưng cậu rằng, mẹ cậu là một kẻ tội phạm, đã từng ngồi tù.
_______
Buổi tối, Lâm Diễm đến nơi hẹn gặp Phan Tuyền, trước khi tới đây cô
cugnx đã về nhà gặp Lý Đường một cái, sau khi chuẩn bị đi thì Lý Đường
đưa cho cô một cái áo khoát “Buổi tối về, nhiệt độ xuống thấp,mang theo
áo khoát đề phòng cảm lạnh”
Lâm Diễm có chút xấu hổ, lí nhí nói “Cảm ơn”
Lý Đường hơi gật đầu, sau đó nói “Mấy hôm trước Nhan Tầm Châu phái người đi thành phố C”
Lâm Diễm hạ mắt, không nói gì.
Lý Đường nhìn cô, đột nhiên nói “Kỳ thật, có rất nhiều phụ nữ, vì con mà tiếp tục tái hợp lại với ba của con mình”
Lâm Diễm kinh ngạc nhìn Lý Đường, ánh mắt vừa chuyển, khẽ cười ra tiếng “ Anh Lý, anh đang sợ tôi cắn ngược lại anh sao?”
Lý Đường cười cười “Bị mỹ nhân cắn một miếng, âu cũng là một vết thương ngọt ngào”
Lâm Diễm nguyên bản đang cười khẽ, nghe anh nói liền cười to ra tiếng,
Lý Đường cư nhiên cũng có thể nói lời trêu chọc sao, cô thật sự bất ngờ.
“Anh Lý, anh làm tôi thật sự ngạc nhiên” Lâm Diễm thẳng thắn nói “Không thể tưởng tượng được anh mà cũng có lúc nói đùa”
“Phải không?” Lý Đường cắn môi dưới “Tôi cũng là một người đàn ông bình thường cơ mà”
Lý Đường quả thật không thích hợp với hình tượng đùa giỡn, với Lâm
Diễm, anh mang đến một cảm giác vững chải như núi lớn, một hình tượng
trầm ổn, lời nói gắn gọn, phong cách làm việc bình tĩnh, đồng thời, trên người anh cũng mang lại hơi thở tươi mát cho người đối diện.
Lý Đường sử dụng cô như quân cờ, cô cũng tuyệt không oán hận, cơ bản là cô và anh có giao dịch với nhau một cách công bằng.
Lẫm Diễm cảm thấy Lý Đường là người không thích đùa giỡn, nhưng Phan
Tuyền thì ngược lại, lúc anh ta nói chuyện luôn mang theo nụ cười, trời
sinh ra một người đàn ông như anh ta, chỉ một câu nói bình thường nhưng
có thể mang theo nhiều ngữ điệu khác nhau, mang theo một sắc thái tươi
vui.
Hiện tại, Lâm Diễm đang phải đối mặt với một người đàn ông có sức hấp dẫn rất lớn đối với phụ nữ, lúc dùng cơm, Lâm Diễm cười
cười, nói chuyện “Không thể tưởng tượng được anh lại là một người am
hiểu ẩm thực đến vậy”
“Tôi có một tình yêu với cái đẹp, phong
cảnh đẹp, thức ăn ngon, còn có phụ nữ xinh đẹp nữa” Phan Tuyền vừa nói
cười cười sang sảng, sau đó giống như nhớ tới cái gì, liền nói với người phục vụ đứng bên cạnh “Từ từ mang đồ ăn lên, đợi lát nữa, còn có hai
người chưa đến”
Lâm Diễm hơi hơi nhíu mi.
Phan Tuyền
liền giải thích “Thật ngại quá, tiểu Yến, cuối tuần trước tôi đã hẹn
Nhan tổng và vợ anh ấy đến đây ăn cơm, mà hôm qua cô cũng gọi điện thoại mời cơm tôi, vốn định từ chối cô, nhưng nghĩ cô đang học về tài chính,
nên mang cô tới đây để làm quen với một vài người cũng tốt”
Lâm Diễm ngẩng đầu “ Người trong miệng anh Tuyền nói có phải là Nhan Tầm Châu?”
Phan Tuyền “Cô biết anh ấy?”
“Có nghe nói qua, là một nhân vật có tiếng mà” Lâm Diễm lơ đãng nói “Tôi sợ mình sẽ có chút căng thẳng”
“Có gì mà phải căng thẳng, còn có tôi cơ mà”
“Phải không” Tuy rằng hai chân cô đã bắt đầu run rẩy, nhưng giọng nói
vẫn như trước, nghe như đang làm nũng “Nếu anh đã nói như vậy, tôi cũng
an tâm, cám ơn anh”
Lâm Diễm rốt cục cũng hiểu được vì sao Lý
Đường an bài cô làm ở “Quân Nhan”, bởi vì chỉ có ở trong môi trường đó,
cô mới học được cách ứng phó uyển chuyển với những tình huống như thế
này.