Hàn Hàn đã bị người lớn làm cho sợ hãi, lúc này càng khiếp sợ khóc lớn lên.
"Ba...Ba..." Hàn Hàn hoảng hốt la to, đôi bàn tay vung vẩy giữa không trung, trong đôi mắt to toát ra sự sợ hãi cùng cực.
"Ninh Ngữ Yên, cô muốn làm gì, bỏ Hàn Hàn xuống cho tôi." Tập Bác Niên
nhanh chóng sải bước xông lên phía trước, muốn cứu Hàn Hàn, không ngờ,
cô ta đã chạy tới bên cạnh lan can, nếu ngã từ đây xuống, chỉ có thịt
nát xương tan.
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, đợi sau khi Mặc Tiểu Tịch hoàn hồn, mới
biết đã xảy ra chuyện đáng sợ gì, cô xông lên trước: "Ninh Ngữ Yên, cô
mau bỏ Hàn Hàn xuống, thằng bé vẫn là một đứa trẻ."
"Đúng! Nó là một đứa trẻ, là một đứa trẻ do đồ đê tiện như cô sinh ra,
nhưng nếu cô không xuất hiện, nó có thể vô tư lớn lên, tương lai vô
hạng, nhưng bây giờ khác rồi, nó có tương lai hay không, chỉ là một con
số ẩn." Ninh Ngữ Yên đưa tay bóp lên cổ Hàn Hàn.
"Đừng, đừng, cầu xin cô đừng..." Mặc Tiểu Tịch sợ hãi hét lên: "Cầu xin
cô đừng làm hại thằng bé, cô kêu tôi làm gì tôi cũng làm, tôi xin cô thả thằng bé ra."
"Cái gì cũng đồng ý phải không, tốt lắm, tôi muốn cô nhảy từ trên đây
xuống, chỉ khi cô chết, tôi mới có thể hạnh phúc, nhảy..." Ninh Ngữ Yên
chỉ ra ngoài lan can, tâm trạng kích động la to, cô ta thật sự rất hận
Mặc Tiểu Tịch, ý tưởng để cô đi chết, đã chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của
cô ta.
Mặc Tiểu Tịch ngẩn người, cô ta kêu cô nhảy xuống, nếu như thế có thể
cứu con của cô, cô bằng lòng dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy tính
mạng của thằng bé.
Xôn xao...
Tiếng nghị luận, tiếng sợ hãi từ từ lớn hơn.
Ở hiện trường bao gồm khách khứa, chủ nhân, và người của khách sạn đều
vô cùng sợ hãi, tất cả bảo vệ xông lên, tách những người xem náo nhiệt
ra, một lát sau, cảnh sát và xe cứu thương đến.
"Được, tôi nhảy." Bây giờ Mặc Tiểu Tịch đã không còn quan tâm nhiều nữa, cô không thể để Hàn Hàn có chuyện.
Cô đi về phía lan can, Tập Bác Niên kéo tay cô về.
"Ninh Ngữ Yên, cô bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói, chết cũng
không giải quyết được vấn đề." Tập Bác Niên thử đàm phán với cô ta, kéo
dài thời gian, kể cảnh sát nghĩ cách.
"Vậy anh nói cho tôi biết, còn cách nào tốt hơn sao? Anh không nỡ để con hồ ly tinh này chết, đúng không, hai năm nay anh lạnh nhạt với tôi, đã
sớm muốn ném bỏ tôi rồi chứ gì, tôi sẽ không để anh được như ý, anh muốn một nhà hạnh phúc vui vẻ, tôi sẽ khiến anh nhà tan cửa nát . “ Ninh Ngữ Yên điên cuồng hét , nỗi căm hận đối với anh , với Mặc Tiểu Tịch , hoàn toàn bộc phát .
Tập Bác Niên biết lúc này không thể kích thích cô ta : “ Tôi biết em
không muốn ly hôn , vậy thì không ly hôn , tôi sẽ không vứt bỏ em , em
để Hàn Hàn xuống đi , làm tổn thương thằng bé , chúng ta thật sự không
thể nào , hơn nữa , em còn mang tội giết người trên lưng , em nghĩ lại
xem , đáng sao ?”
“ Hừ … Nếu có thể làm cho các người khốn khổ , tôi không tiếc phải trả
giá thật lớn , hôm nay cô ta không chết , tôi sẽ không bỏ qua cho Hàn
Hàn , nhảy xuống, nhảy xuống …”Ninh Ngữ Yên hung ác nhìn về phía Mặc
Tiểu Tịch giống như ma nữ .
Hàn Hàn bị Ninh Ngữ Yên ghìm đau , lại bị dáng vẻ này của mẹ dọa run cầm cập : “ Mẹ …mẹ , con đau , mẹ …”
Ninh Ngữ Yên nghe Hàn Hàn kêu mẹ có chút mềm lòng , đây là đứa bé do một tay cô ta nuôi lớn , đã từng có lúc , cô ta thật sự cho rằng , nó là do mình sinh ra.
“ Mẹ … mẹ …”
“ Đừng kêu , đừng kêu , tao không phải là mẹ của mày , không phải là mẹ
của mày …” Ninh Ngữ Yên khổ sở hét lớn với Hàn Hàn , cô ta không muốn
làm hại thằng bé , cô ta thật sự chưa từng nghĩ tới , là bọn họ ép cô ra tay .
Mặc Tiểu Tịch bụm miệng , nhìn Hàn Hàn sợ hãi như vậy , tim như bị xoắn
lại, không thể kéo dài nữa , cô đột nhiên chạy tới bên cạnh lan can ,
giằng co với Ninh Ngữ Yên .
“ Mặc Tiểu Tịch , em quay lại cho tôi .” Tập Bác Niên nhìn thấy cũng chạy tới bên cạnh họ , cả trái tim đều bị đập nát .
Hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh , đều đứng đó , tính mạng treo lơ lửng , anh có thể làm gì .
Chỉ có thể gào thét như vậy .
Mặc Tiểu Tịch không nhìn Tập Bác niên , thở hổn hển rồi chảy nước mắt : “ Ninh Ngữ Yên , tôi biết cô hận tôi , cũng giống như tôi hận cô , nhưng
chuyện này không liên quan tới Hàn Hàn , cô đã làm mẹ thằng bé hai năm , cô nhìn thấy nó từ một đứa bé sơ sinh đến khi biết chạy biết nhảy ,
nhìn thấy nó dính vào trên người cô nũng nịu , nó luôn kêu cô là mẹ ,
chẳng lẽ cô không có chút tình cảm nào với nó sao ? Nếu cô có thể bỏ qua cho thằng bé , đối xử tốt với nó , tôi bằng lòng biến mất khỏi thế giới này , tôi chỉ cầu xin cô bỏ qua cho thằng bé .”
Đôi mắt độc ác của Ninh Ngữ Yên có chút mềm xuống , dần dần phiếm hồng:
“Tại sao cô còn xuất hiện , tại sao , nếu cô không xuất hiện , tôi sẽ
luôn đối xử tốt với Hàn Hàn , coi nó như con trai ruột , Mặc Tiểu Tịch , tôi cầu xin cô , biến mất mãi mãi đi , cô đi chết đi , đi chết đi .”
Mặc Tiểu Tịch lau nước mắt : “ Được ! Tôi thỏa mãn yêu cầu của cô , cô thả Hàn Hàn ra trước .”
“ Tôi muốn nhìn thấy cô nhảy xuống , tôi mới thả .” Ninh Ngữ Yên vừa
kiên quyết nói , vừa chú ý tới chuyển động của những người khác .
“ Hàn Hàn …” Mặc Tiểu Tịch ngồi xổm xuống , nhìn thẳng vào Hàn Hàn : “Mẹ sai rồi , mẹ không nên xuất hiện , không nên mang tới cho con nhiều
kinh hãi như vậy , mẹ thật sự sai rồi , nhưng mà mẹ yêu con , mẹ thật sự rất yêu con , con phải nhớ kỹ hiafnh dáng của mẹ lúc này , mẹ cũng sẽ
nhớ kỹ con , sau này , đi theo ba phải ngoan .”
Hàn Hàn không biết nên gọi cô là gì , nhưng trong lòng rất khổ sở , rất khổ sở , chỉ biết rơi nước mắt .
“ Mặc Tiểu Tịch , em đừng làm chuyện điên rồ , em quay về trước đi .”
Tập Bác Niên khàn giọng quát , muốn tới gần cứu Hàn Hàn , Ninh Ngữ Yên
mang theo nửa người Hàn Hàn đẩy ra ngoài : “ Anh đừng tới đây , bằng
không tôi lập tức buông tay .”
“ Hu hu …Ba , ba …” Hàn Hàn sợ hãi oa oa khóc lớn .
“ Được , được , tôi không tới , cô kéo Hàn Hàn vào trước đi .” Hô hấp
của Tập Bác Niên đều mắc kẹt ở cổ họng , từ từ lui người về sau .
Ninh Ngữ Yên kéo Hàn Hàn vào rồi cúi đầu nhìn thằng bé : “ Đứa bé ngoan , con không phải sợ , chỉ cần người đàn bà xấu xa này chết , mẹ sẽ thương con thật nhiều .” Cô ta vỗ nhẹ vào Hàn Hàn , không ngờ , một cái vỗ của cô ta , dọa Hàn Hàn run rẩy .
Mặc Tiểu Tịch thấy tầm mắt của cô ta bị phân tán , đột nhiên xông lên ,
kéo Hàn Hàn qua , đẩy nó về phía của Tập Bác Niên : “ Mau ôm lấy thằng
bé .”
Tập Bác Niên nhanh tay nhanh mắt đón được Hàn Hàn , lui khỏi khu vực nguy hiểm .
Lúc quay người , nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch bị Ninh Ngữ Yên túm lấy mái tóc dài kéo tới bên cạnh lan can , hai người đấu đá nhau , Ninh Ngữ Yên
dùng sức đẩy Mặc Tiểu Tịch xuống , kết quả ngay cả mình cũng rơi xuống
luôn .
“ A…” Hiện trường vang lên một tiếng thét chói tai.
Hai người đều rơi xuống …
Tập Bác Niên cứng ngắc đứng ở đó , một lúc lâu cũng không nhúc nhích ,
hô hấp và nhịp đập của tim , tất cả đã dừng lại trong khoảnh khắc kia ,
anh ôm Hàn Hàn , sắc mặt trắng bệch như tro , Mặc Tiểu Tịch ngã xuống
dưới , cô đã chết , đã chết …
Anh không ngừng lui về sau , dường như đang trốn tránh sự thật đáng sợ này .