Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 124: Chương 124: Kìm kẹp hai bên Hàn Hàn!




Trên đường đi, Hàn Hàn ngồi ở giữa, Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên ngồi hai bên, không khí hết sức nặng nề, tài xế cũng không dám thở.

Ở chỗ khác, Mặc Tiểu Tịch mặc bộ lễ phục dạ hội mà Tô Lộ Di kêu nhà thiết kế chuẩn bị cho cô, vải chiffon màu đỏ nhẹ nhàng, dài đụng đất, vô cùng xinh đẹp, lóa mắt, hơn nữa trên người cô còn mang theo phong cách tươi mát, loại vải này mặc không hợp sẽ lộ ra màu sắc phong trần, nhưng hợp lại vô cùng có lợi.

Nhà tạo hình trang điểm sơ sơ cho cô, tóc uống rồi búi lên, còn thêm vào một sợi dây chuyền thuỷ tinh.

"Tiểu Tịch, cô đúng là đẹp tới ngây dại." Nhà hoá trang vô cùng tự hào với tác phẩm của mình.

"Cảm ơn đã khen ngợi." Mặc Tiểu Tịch cười khẽ, lúc này mới có cơ hội nhìn mình trong gương, cô vẫn nghĩ, về phần thay quần áo, trang điểm gì đó, cô hoàn toàn không quan tâm.

Lúc này nhìn thấy sự xinh đẹp và quyến rũ của mình trong gương, cô cười tự tin, tối nay, là thời cơ tốt nhất để cô xuất kích, cơ hội tới nhanh như vậy, nói không chừng sẽ không thành công, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến Hàn Hàn thì lòng căng thẳng không ngủ được, cô đã đợi không được nữa.

"Thời gian không còn sớm, Tiểu Tịch, cô chuẩn bị xong chưa?" Tô Lộ Di mặc lễ phục màu đen đứng ở cửa gọi.

"Xong rồi, chúng ta đi." Mặc Tiểu Tịch đưa tay nhấc váy, cẩn thận đi ra cửa, sợ giẫm phải váy.

Trong hoa viên ở tầng cao nhất của khách sạn lớn Vạn Long, đã có rất nhiều tiếng ồn, ánh trăng, ngọn đèn, âm nhạc, hoa tươi, cây xanh, khiến cho chỗ này vô cùng đẹp, trên mặt của những nhận vật danh tiếng ở các giới đều giữ nụ cười đúng mực, không nhiều, không ít.

5 phút sau khi Tập Bác Niên đến, Mặc Tiểu Tịch và Tô Lộ Di cũng đến.

Ở đây có rất nhiều người, năm đó đã tham gia lễ đính hôn của Tập Bác Niên, cũng đã làm nhục Mặc Tiểu Tịch trong ngày hôm đó, cho nên khi ba người này chạm mặt nhau trong giờ phút này, trường hợp này, không biết sẽ có phản ứng gì.

Tin tức Tập tổng cứu người tình cũ trong đêm, say rượu làm loạn, tất cả mọi người đều biết, lúc vợ lớn đụng mặt tiểu tam, không biết mùi thuốc súng có nồng nặc không.

Mặc dù khách khứa nhìn như đều đang cụng ly, thực ra đang chờ hai người phụ nữ này ra tay, hoặc đấu võ mồm, người bây giờ, luôn thích xem những chuyện không liên quan đến mình, lấy những chuyện bi thảm coi là niềm vui!

Mặc Tiểu Tịch hiểu rõ những người này, cô rất ghét, rất phản cảm, nhưng hôm nay, cô muốn cảm ơn mối quan tâm của bọn họ.

Tô Lộ Di đi lấy rượu, Mặc Tiểu Tịch đứng tại chỗ, thu động tác của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, còn có bóng dáng của Hàn Hàn vào mắt.

Cô nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện phiếm với người khác, Hàn Hàn đứng bên cạnh Tập Bác Niên, ngoan ngoãn uống đồ uống, băng gạc trên đầu đã gỡ ra.

Dường như Tập Bác Niên đã nói chuyện xong, dắt Hàn Hàn quay người, Ninh Ngữ Yên cũng cười xoay qua, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đứng cách đó 10m, bước chân của họ dừng lại.

Cô thật đẹp, lóa mắt đến mức làm người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của cô, Tập Bác Niên đánh giá trong lòng, trên môi hiện lên nụ cười ấm áp.

Nụ cười của Ninh Ngữ Yên lập tức rút đi, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch, cô ta thà nhìn thấy quỷ, cô lại đến đến đây làm gì.

« A, đó không phải là dì sao? Hôm nay dì ấy thật đẹp. » Hàn Hàn định ba chân bốn cẳng chạy qua, lại bị Ninh Ngữ Yên mạnh mẽ kéo về : « Không được đi, đó là người xấu. »

Lúc này Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy rất rõ ràng, Ninh Ngữ Yên đối xử với Hàn Hàn như thế nào, tức giận trong lòng ùn ùn bốc cháy, cô phải kiềm chế, ra sức giữ bình tĩnh.

Cô đi từng bước về phía bọn họ, cố gắng thẳng lưng, dùng dáng đi thướt tha, tao nhã, ung dung bình tĩnh, tầm mắt nhìn thẳng vào Ninh Ngữ Yên.

Hàn Hàn bị mẹ la, có chút sợ hãi, không dám chạy qua nữa.

Mặc Tiểu Tịch đi tới trước mặt bọn họ, ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng dừng lại trên người Ninh Ngữ Yên, đứng sóng đôi với cô ta, mặc dù không nói câu nào, dùng ánh mắt cũng đã đấu hơn 800 hiệp.

Nhưng đây cũng không phải là mục đích cuối cùng của Mặc Tiểu Tịch, cô cúi đầu xuống, nhìn Hàn Hàn bị Ninh Ngữ Yên nắm chặt, dịu dàng chạm vào mặt thằng bé, « Con trai! Dì là mẹ, là mẹ ruột của con. »

Không chỉ Hàn Hàn bị hù dọa, hơn nữa những khách khứa xung quanh, có rượu cũng phun hết ra, nhất thời, dày đặc tiếng nghị luận to nhỏ, giống như muỗi kêu, ông ông không ngừng.

« Chuyện này thật chấn động, các người xem xảy ra chuyện gì ? »

« Tôi cũng không biết con của Ninh Ngữ Yên sao lại thành của Mặc Tiểu Tịch ? »

Tô Lộ Di cầm hai ly rượu trên tay, cũng bị Mặc Tiểu Tịch làm giật mình, người giống như hóa đá đứng đó.

Tập Bác Niên đã đoán trước từ sớm, trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt, giống như đang xem kịch vui, hoàn toàn để cho hai người phụ nữ này tự do phát triển.

« Mặc… Mặc Tiểu Tịch, có phải cô nhớ con tới điên không, Hàn Hàn là con của tôi, bác sĩ phụ sản đỡ đẻ cho tôi năm đó có thể làm chứng. » Ninh Ngữ Yên tức giận phản kích, ở trước mặt nhiều người như vậy, Mặc Tiểu Tịch muốn quyết đấu sao.

Hàn Hàn cũng không hiểu nên hỏi : « Dì, sao dì lại trở thành mẹ của Hàn Hàn, không phải chỉ có một mẹ thôi sao. »

Mặc Tiểu Tịch mặc kệ lời nói của Ninh Ngữ Yên, trả lời câu hỏi của Hàn Hàn : « Đúng, mỗi người đều chỉ có một mẹ, chính là người sinh con ra từ trong bụng, người đó, chính là mẹ. »

Ninh Ngữ Yên giận dữ đẩy cô ra : « Đừng ở đây nói xằng nói bậy, Hàn Hàn là con của tôi, là tôi sinh, Mặc Tiểu Tịch cô cút đi cho tôi. »

Mặc Tiểu Tịch lùi hai bước, cô không sợ hãi, lại bước lên : « Phải hay không phải, cũng không thể dùng miệng để nói, cô có dám ở trước mặt mọi người, trước mặt cả thành phố, làm giám định DNA với Hàn Hàn không ? »

« Cô… Hàn Hàn là tôi sinh, chuyện này tôi biết rõ nhất, tôi sẽ không kiểm tra gì cả, tôi không muốn tổn thương tới Hàn Hàn. » Thực ra, cô ta đang sợ.

« Vậy, chúng ta đổi lại, dùng một sợi tóc của Hàn Hàn, đi kiểm tra với tôi, cô không biết sao, bây giờ ngay cả một cọng tóc, cũng đủ lấy ra DNA ở trong. » Cô biết cô ta sẽ kiếm cớ trốn tránh, nên đã sớm chuẩn bị tốt.

Ninh Ngữ Yên không nói ra lời, người phụ nữ chết tiệt này.

Khách khứa đều vô cùng kinh ngạc, thì ra, đứa bé này giống như ly miêu hoán thái tử, là Ninh Ngữ Yên cướp được từ trong tay Mặc Tiểu Tịch.

« Mặc Tiểu Tịch, con tiện nhân này… » Ninh Ngữ Yên đã hoàn toàn nổi điên, giơ tay đánh về phía mặt của Mặc Tiểu Tịch.

Mặc Tiểu Tịch đã chuẩn bị trước, nhanh chóng nắm lấy tay của cô ta, ngăn cô ta hạ xuống.

« Bốp… » Mặc Tiểu Tịch trở tay với một cái tát, đánh vào mặt Ninh Ngữ Yên : « Cái tát này, là tôi đánh cho mình, cũng là cô nợ tôi. »

Tập Bác Niên không ngờ Mặc Tiểu Tịch lại hung hãn như vậy, không khỏi sững sờ.

Ninh Ngữ Yên đã đứng trước bờ sụp đổ, mặt cô ta nóng bừng lên, trước mặt nhiều người như vậy, chồng giúp tiểu tam đánh cô ta, khiến cô ta mất hết thể diện.

« A… » Cô ta điên cuồng hét lớn, giẫy khỏi tay Tập Bác Niên, ôm lấy Hàn Hàn, chạy ra ngoài lan can.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.