Tống Trường Hà vừa thấy cô nói muốn về nhà, vội vàng gật đầu nói: “Được, vậy em về trước đi. Để Trường Vinh đưa em về, bọn chị đều không ở nhà, Xảo Phương, trong nhà phải nhờ em chú ý thêm nha.” Bản thân chị không ở nhà, chuyện trong nhà đều đến tay mẹ chị, mẹ cũng mệt quá thôi.
Từ Tiểu Mai vừa nghe cũng vội vàng giục chồng đưa chị dâu về, dù sao ở nhà mệt nhất cũng vì con gái cô ta, Trương Xảo Phương vất vả vội vàng cũng vì ai chứ, cô ta có thể hiểu rõ ràng hơn ai hết.
Trương Xảo Phương muốn nói là không cần đưa, những cái này cũng không nặng, cô lên xe cũng là xe chở nhưng nhìn lại ba người đều là dáng vẻ nếu không làm gì cho cô thì sẽ mất mặt nên cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng, cười cười vẫy tay với hai người, để Tống Trường Vinh giúp mang xe đưa cô đến nhà ga.
Cô ngồi trên xe, trong lòng cô bắt đầu lo lắng, bao giờ cô có thể đi đây? Cô có nên để chồng cô về nói một tiếng không? Hôm nay mới là thứ ba, Trường Lâm cũng vừa đến trường, chắc chờ đến khi anh về cũng còn lâu, viết thư cũng chậm, nếu không được thì cô cứ tiền trảm hậu tấu thôi? Trong lòng cô đang tính toán, xe khách cũng nhanh chóng đến trạm.
Cô mang xe về, dưới ánh mắt tò mò đánh giá của người trong thôn cô cũng chỉ lạnh nhạt đi về nhà mẹ chồng.
Cha Tống mẹ Tống vừa ăn cơm xong, thấy con dâu đẩy một chiếc xe nhỏ vào nhà ông bà cũng có chút tò mò, khi biết đây là mua cho Nữu Nữu, ngoài miệng hai người không nói gì nhưng trong lòng lại cảm thấy dư thừa, trong thôn, đứa nhỏ chỉ cần có cái nôi cũng coi như quý, ai muốn tốn tiền mua cái này chứ? Tuy rằng tiền này không phải của họ, nhưng tiền con dâu cũng không thể lãng phí như vậy được.
“Mẹ, cái xe này không tệ đâu ạ, mẹ đừng thấy nó quý, có nó bớt không ít việc đâu ạ.” Nói xong, Trương Xảo Phương đem Nữu Nữu đặt vào trong xe, đẩy Nữu Nữu đi một vòng.
“Gì? Hình như không tệ.” Mẹ tống nhìn ra cửa, lại nghĩ muốn đi ra ngoài chỉ cần đẩy đứa nhỏ đi là được, không cần ôm, bà có thể tiết kiệm được bao nhiêu sức lực?
“Ha ha, mẹ, không chỉ mẹ đỡ tốn sức, nếu mẹ nấu cơm hoặc giặt quần áo cha con cũng có thể giúp mẹ đẩy Nữu Nữu đi chơi, mẹ cũng không cần phải vội vàng.” Cha chồng cô không ôm đứa nhỏ, nhưng có để đẩy đi đúng không? Có cái xe này tuyệt đối thoải mái vui vẻ.
Cha Tống vừa thấy có phần của ông, lqd, ông cũng đến bên cạnh nhìn, phát hiện ra quả thật cái xe này không tệ, ông cũng không nói gì mà tiến lên giúp đẩy đứa nhỏ đi chơi.
A . . . Trương Xảo Phương phát hiện tính cách của cha chồng cô cũng có đặc điểm như vậy, vừa đó mà đã diễn tập cho mẹ chồng cô nhìn.
Mẹ Tống thấy bạn già giúp đưa đứa nhỏ đi rồi, bà buồn cười nói: “Không phải mẹ nói chứ, đây là lần đầu tiên cha con đưa đứa nhỏ đi chơi đó, Xảo Phương, con mua cái này cũng không phí, sau này mẹ cũng có thể thoái mái không ít.” Bạn già bình thường rất ít khi ôm đứa nhỏ, nhìn đứa nhỏ một lúc cũng là tốt lắm rồi, lúc đứa nhỏ quấy lập tức đẩy nó ra ngoài, chuyện gì cũng có thể giảm bớt.
“Ha ha, con chỉ nghĩ mẹ mệt quá, con cũng không giúp mẹ được gì, nếu để mẹ mệt hơn thì Trường Lâm sẽ gấp đến thế nào chứ?” nếu không thì cô cũng không rảnh rỗi mà kiếm chuyện như vậy?Mẹ Tống quay đầu nhìn con dâu, bà vui mừng nói: “Xảo Phương, mẹ biết con hiếu thuận, hai năm nay Trường Lâm đi làm kiếm tiền, con lại mua đồ này nọ cho mọi người, có một người con dâu như con thì còn mạnh hơn ba tên nhóc kia.” Tuy rằng trong lòng bà cũng nhớ thương con trai, nhưng ai tốt với bà thì sao bà không biết chứ? Hai người con dâu kia của bà cho dù ngoài miệng nói thế nào nhưng cũng không giúp được bà cái gì, chỉ có một cô con dâu là Xảo Phương, không chỉ mua này mua nọ cho hai ông bà, mà còn luôn nghĩ cách giúp gia đình.
Bây giờ, trong mắt mẹ Tống, con dâu này của bà cái gì cũng tốt, chỉ là Trường Lâm còn thiếu một đứa con, nếu có một đứa nhỏ. . .
“Xảo Phương, bây giờ Trường Lâm cũng ở gần đây, nó có nói bao lâu thì về một chuyến không?” Nếu có khả năng, bà chỉ hận không thể để con trai tuần nào cũng về, đến khi bà có thể ôm cháu trai mới thôi.
Trong lòng bà đang gấp nha, ba người con trai, sinh cho bà hai cháu gái, nếu Trường Lâm cũng sinh con gái thì nhà họ Tống bọn họ chẳng phải là bị chặt đứt gốc rễ sao? Cho nên con thứ hai và con dâu của bà phải cố gắng, cháu trai của bà, quả thực chính là gốc rễ của nhà họ Tống. Bây giờ bà chỉ cần nhìn thấy nhà ai có cháu trai là trong lòng bà lại cảm thấy buồn vô cùng, tuy rằng bà cũng thích cháu gái nhà mình, nhưng nhìn thằng nhóc béo mập nhà người ta bà vẫn thấy vô cùng ghen tỵ.
Bao lâu? Trương Xảo Phương cũng hiểu được rõ ràng suy nghĩ của mẹ chồng cô,lqd, cô nhớ đến ý tưởng muốn đến thành phố A, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Nói là gần nhưng vẫn là xa, mỗi lần đi đi về về mất hơn mười mấy tiếng đồng hồ, ở nhà vội vàng một ngày lại phải nhanh chóng chạy đi ạ.” Nói đến đây cô có chút ngượng ngùng nói: “Mẹ, con thấy Trường Vinh và Tiểu Mai thuê một cái phòng cũng tiện, một tháng cũng chỉ mất 30 đồng, con rẻ hơn lộ phí đi đường nhiều.”
Trong lòng mẹ Tống đang tính xem lúc nào con trai thứ hai có thể về nhà, vừa thấy con dâu nói vậy bà cũng không phản ứng kịp.
Trương Xảo Phương thấy mẹ chồng không hiểu ý cô, cô đỏ mặt nói: “Con muốn đến thành phố A thuê một phòng ở, dù sao con ở nhà cũng không làm chỉ, chỉ cần có thêu tuyến thì ở đâu con cũng thêu được, như vậy thì một tuần Trường Lâm có thể ở nhà ba ngày, cũng không cần phải chạy đến chạy đi. Hai vợ chồng con kết hôn được hơn hai năm, cũng nên có một đứa nhỏ rồi ạ.” Cô nói đến cuối cùng, âm thanh càng ngày càng nhỏ, mặt cùng hồng lên, rõ ràng là nói đến chuyện này khiến cô có chút khó mở miệng.
Cuối cùng mẹ Tống cũng hiểu rõ ý con dâu, bà nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý, bây giờ Xảo Phương cũng chưa mang thai còn không phải vì con trai bà không ở nhà sao? Nhưng bà càng nhìn càng thấy con dâu ngày càng xinh đẹp, nhìn con dâu bà cũng chỉ giống một cô gái mới lớn, bà có chút lo lắng, nếu con dâu bà ra ngoài không có người nhìn nếu xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ?
Trương Xảo Phương thấy mẹ chồng do dự, cô làm như không phát hiện mà tiếp tục nói: “Mẹ, vừa rồi con ngồi xe có một bà lão, con và bà lão có nói chuyện với nhau, bà nói nếu hai tháng này con có thể mang thai thì nhất định sẽ là một thằng nhóc. . ..” Dù sao không phải con trai cũng là con gái, thế nào cũng không thể chạy khỏi hai trường hợp này được.
Bà cũng không cần phải nói những câu sau, lập tức vất suy nghĩ trong đầu đi, nắm chặt tay con dâu, hai mắt tỏa sáng nói: “Bà ấy thật sự nói vậy sao? Nếu có thể mang thai trong hai tháng này thì sẽ là thằng nhóc sao?” Cháu trai của bà, bà luôn nhớ mong cháu trai lớn của bà.
“Vâng, bà ấy nói như vậy.” Trương Xảo Phương khẳng định gật đầu, dù sao nếu vạn nhất không đúng, thì cũng không thể tính được lên đầu cô, đi tìm bà lão không còn bóng dáng kia đi.
“Được, ngay mai con thu dọn đồ đạc đi, mẹ bảo Trường Sơn đưa con đi.” Trường Lâm ở trường không ra được, bà bảo con trai lớn giúp đỡ tìm một căn phòng, chờ khi Trường Lâm về nhà là có thể sinh cháu trai cho bà. Mẹ Tống cho rằng trên vấn đề về cháu trai, bà nhất định phải giành giật từng giây, nếu lỡ mất một chút thời gian cũng lỡ mất cháu trai của bà rồi.
Bà lão là dân quê nên rất tin những điều này, bà biết thật sự có người biết bấm ngón tay, cho nên bà cảm thấy chuyện này nhất định do cao nhân chỉ điểm.Trương Xảo Phương cũng không quan tâm đến chuyện trong lòng mẹ chồng cô đang nghĩ thế nào, dù sao chỉ cần cô có thể đi là được, nghe thấy mẹ chồng nói vậy cô cảm thấy chuyện về chồng cô và cái ti vi đều đang mở rộng vòng ôm với cô, nhiệt tình chào đón cô, lúc này cô cũng không nghĩ gì chỉ vui vẻ gật đầu nói: “Vâng, con về nhà dọn dẹp một chút, đến lúc đó nhờ anh cả đưa con đi một chuyến.” Tuy rằng cô cảm thấy mình cô mang theo hành lý đi vẫn thoải mái, nhưng vì quan tâm đến cảm xúc của mẹ chồng cô vẫn đề anh cả của chồng cô đưa đi thì hơn.
Về nhà, Trương Xảo Phương mới phát hiện cô quên mất một chuyện vô cùng quan trọng: Gà bảo bối của cô, cô đi rồi thì gà của cô phải làm sao bây giờ? Hổ tử thì cô mặc kệ, chỉ cần mang nó sang nhà cha mẹ chồng là được, nhưng gà của cô phải làm thế nào đây? Chủ yếu là trứng gà của cô phải làm sao bây giờ? Cô càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng nghĩ càng nóng nảy, để bản thân không đau lòng, cô bắt một con tối làm thịt luôn, chuyện sau này tính sau, bây giờ cô có thể ăn một con cũng tốt.
Đêm đó, cô chạy về nhà mẹ đẻ nói lại chuyện cô muốn đến thành phố A, hai vợ chồng già nhà họ Trương vừa nghe xong cũng có chút lo lắng, cái họ lo không giống với mẹ Tống, chủ yếu là họ sợ mình con gái ở ngoài bị người ta bắt nạt, Trương Xảo Phương cũng hiểu điều cha mẹ cô lo lắng, cô cười đảm bảo: “Cha mẹ, không có việc gì đâu, đến đó con sẽ tìm một căn nhà ở gần trường học, bình thường cũng chỉ mua đồ ăn, thời gian còn lại cũng chỉ ở nhà thêu hoa, nếu con muốn đi dạo cũng sẽ chờ đến khi Trường Lâm được nghỉ, không sao đâu ạ.” Ngay cả có người xấu cũng chưa chắc đã bắt nạt được cô.
Trương Xảo Phương khuyên can mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được cha mẹ cô, kết quả khi cô quay người lại thì thấy tứ nha đang hưng phần: “Chị, chị muốn đến thành phố A sao? Có phải chỗ đó rất xinh đẹp đúng không? Có phải ở đó còn lớn hơn trong huyện đúng không? Có phải người ở đó ăn mặc đều rất phong cách đúng không. . .” Cô đi nhiều nhất cũng mới đến huyện, bây giờ chị gái cô lại muốn đến chỗ xa ở, trong lòng cô như có con mèo không ngừng cào cào, chỉ hận không thể đi theo.
“Em đó, em hỏi nhiều như vậy chị biết trả lời thế nào? Em ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, đừng khiến cha mẹ tức giận, chờ khi chị sắp xếp ổn thỏa sẽ đón em đến đó ở mấy hôm.” Trương Xảo Phương từ khi biết chuyện của Từ Hồng Quân kia, ấn tượng của cô về tứ nha cũng không kém, ít nhất đứa nhỏ này còn nghe người khác khuyên, không phải người chỉ biết làm điều hồ đồ.
“A, chị, chị thật tốt, em nhất định sẽ nghe lời, tuyệt đối không làm cha mẹ tức giận.” Trương Xảo Trân vui vẻ ôm chị ba, cô bắt đầu nghĩ đến chuyện lúc đi sẽ mặc quần áo gì, trời ạ, thành phố lớn như vậy, nhất định rất vui.
Trương Xảo Phương ngồi thêm một chút rồi đứng dậy về nhà, dù sao mai cũng bắt đầu chuẩn bị, cô muốn thu dọn gọn gàng nhà cửa, nhìn xem những đồ không thể để lâu thì mang cho người khác.
Trong lòng cô có chút không nhịn được, nhưng cô vẫn mang những con gà cô vất vả nuôi được đưa về hai bên cha mẹ, hai con gà mái cô thích nhất thì cô mang về nhà mẹ đẻ, lúc đi còn phải dặn dò cẩn thận: “Mẹ, hai con gà này mẹ đừng giết vội, con muốn đến đó thu xếp ổn thỏa sau đó thời gian ngắn con sẽ về lấy.” Hai con gà này từ sau khi về nhà cô luôn chăm chỉ đẻ trứng, rất ít khi nghỉ ngơi, cô thật sự không nỡ giết.
“Được rồi, được rồi, sao mẹ lại cảm thấy con coi mấy con gà mái này như mẹ thế hả? Đối với mẹ ruột con cũng không lưu luyến như vậy, nhanh đi đi, nhất định sẽ không giết gà của con.” Mẹ Trương đang có chút buồn bã vì phải chia cách với con gái nhưng cô con gái không có chút để tâm để ý của bà đã đuổi đi sạch, nó đang luyến tiếc gà chứ có nhớ nhung gì đến mẹ nó đâu?
Trương Xảo Phương bị mắng nên vuốt mũi rời đi, cô sáng suốt không nói ra lời nói trong lòng, bời vì cô có nhớ nhung cũng không nhớ gì đến mẹ.
Trương Xảo Phương mang theo hành lý đơn giản, cùng Tống Trường Sơn ngồi xe đến thành phố A, nhìn bác cả ngồi bên cạnh cô có chút buồn bực, nếu Trường Lâm ở đây cô có thể dựa vào người chồng mà ngủ ngon lành, còn là một người không quen biết cô cũng có thể dựa vào ghế mà ngủ, nhưng bên cạnh cô lại là anh trai cả của chồng cô, cô cũng ngại không dám ngủ, ai, năm sáu tiếng đồng hồ này phải qua như thế nào đây?
Kết quả là cô cũng không phải lo lắng quá lâu, Tống Trường Sơn ngồi bên cạnh cũng nhanh chóng ngủ, dù sao trong xe luôn lắc lư cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cả quãng đường đi đến thành phố A đều không có tiếng nói chuyện, hai người xuống xe, đi đến gần trường học tìm một căn nhà, vừa đi tìm mới phát hiện ra có rất nhiều phòng, hai năm qua theo công cuộc cải cách xâm nhập, cuộc sống của người dân cũng được nâng cao, người thành phố bắt đầu mua nhà mới, cho nên có những căn nhà cũ cũng không làm gì, bây giờ Trương Xảo Phương lại được lợi.