Cuối cùng Trương Xảo Phương tìm được một căn nhà có cổng và vườn riêng, phòng ở phân thành hai khu, để bọn họ ở có chút rộng, càng nhìn càng thấy thích hợp cho tam đại đồng đường, nhưng cô không nhịn được vì cái sân lớn, cô liếc mắt nhìn khu vườn rộng, cô có thể nuôi gà lấy trứng, cho nên việc này tốt hơn bất kì cái gì khác.
Chủ nhà muốn cô phải thuê cả hai khu, như vậy phòng ở cũng không phải chia, nhưng tiền thêu cũng nhiều hơn một chút. Trương Xảo Phương nghĩ nghĩ vẫn không đồng ý, cùng những người không quen biết cùng nhau sống cô cảm thấy rất kỳ lạ, lại nói một tháng cũng chỉ nhiều hơn hai ba mươi đồng, đối với cô cũng không phải chuyện lớn.
Hai bên bàn bạc xong giá cả, đưa trước nửa năm tiền thêu, Trương Xảo Phương nhìn chìa khóa tới tay, cô cảm thấy rất thỏa mãn, điều đáng tiếc duy nhất là chồng cô chỉ có thể ở thành phố A hai năm, nếu không cô sẽ mua luôn căn nhà này, cũng không kém.
Cuối cùng hôm nay Tống Trường Sơn cũng nhìn thấy vợ em trai tiêu tiền thế nào, rõ ràng một nửa giá có thể thuê được phòng ở mà cô lại cứ thích dùng gấp đôi tiền, nhưng nghĩ lại, tiền này cũng là người ta tự kiếm, anh cũng không thể nói gì, nhìn phòng ở trống rỗng anh cười nói: “Xảo Phương, cần mua cái gì, hôm nay anh đi mua với em, sáng mai anh về nhà một mình em cũng không mang được đồ.” Vợ em trai anh nhìn cũng biết là người không có sức lực, những đồ nặng nề thì cô phải mang về nhà như thế nào chứ?
Trương Xảo Phương vừa thấy bác cả nói vậy, Trương Xảo Phương cũng không khách sáo, người ta cùng cô đến thành phố A, bây giờ cô có khách sáo thì cũng muộn rồi, cho nên nhân lúc có người giúp đỡ, cô đi ra ngoài mua luôn đồ cần dùng.
Nói là mua đồ thì cũng chỉ là nồi bát muôi đũa các loại, còn mua thêm chút vải bông, vải bông mua về làm chăn. . . thật ra nếu theo ý của mẹ Tống thì những thứ này phải cầm từ nhà đi, nhưng Trương Xảo Phương không muốn vậy, môi trường ở đây khác, lqd, trong túi cô cũng không phải không có tiền? Tại sao phải ép đến ép đi như vậy? Mua mới hết.
Cô mua ào ào một trận, đến cuối cùng Tống Trường Sơn cũng đã chết lặng khi nhìn giá tiền, dù sao cũng không dùng tiền của anh, anh cũng không dùng, người ta thích mua cái gì thì mua cái đó đi, thoải mái.
Tối đó hai người cũng không nấu cơm mà ra một quán nhỏ ăn cơm, buổi tối vội vàng làm xong chăn, hai người thì một người ở phòng phía đông, một người ở phòng phía tây, cố gắng qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trương Xảo Phương rời giường dậy mua bánh quẩy và sữa đậu lành, Tống Trường Sơn ăn xong điểm tâm mới mang theo quần áo Trương Xảo Phương mua cho con gái anh ra ga về nhà.
Trương Xảo Phương thấy anh trai của chồng đã đi, cô cũng thả lỏng tâm trạng hơn, cô khóa cửa chạy đến chợ mua một cái nồi cơm điện mới nhất, thật ra hôm qua cô đã rất thích cái này, nấu cơm cũng tiện, mà còn không ít tác dụng khác, nhưng anh trai của chồng đi bên cạnh cô luôn nhíu mày đến mức ép chết cả con muỗi, nghĩ nghĩ, cô cũng không muốn kích thích đối phương vậy nên tạm thời không mua thì tốt hơn.
Cô mang theo nồi cơm bảo bối và tâm trạng thoải mái về nhà, bắt tay vào dọn dẹp nhà ở, thật ra nhà này chắc cũng mới quét lại vôi thì chủ phòng đã chuyển đi, với mức độ này trong mắt Tống Trường Sơn đã đủ trắng nhưng trong mắt Trương Xảo Phương lại không được, cô vẫn mua một túi vôi lớn rồi ngâm vào thùng nước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu cách bày trí trong phòng.
Trong nhà cũng còn chút đồ dùng của chủ cũ, có thể sử dụng thì dùng, không dùng được thì vất, tóm lại, vất vả một ngày cũng khiến cô vừa lòng hơn một chút.
Trương Xảo Phương ăn cơm mới nấu từ nồi cơm điện mới, cô cảm thấy thật dễ chịu: Đây mới là cuộc sống của cô, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, muốn cái gì cũng không sợ người khác nhìn vào, đâu có giống như lúc ở trong thôn chứ? Không nói đến chuyện nghẹn phát bực vì chuyện muốn mua gì cũng không có, cho dù có thì đa phần cũng không dám mua, quả thực là vô cùng đau khổ, cô cũng không muốn trở lại như vậy nữa.
Trương Xảo Phương ăn xong cơm chiều lại bắt tay vào quét tường, tuy rằng tốc độ quét tường của cô khiến người khác sợ hãi, nhưng khi thấy những căn phòng đều được quét hai lần, thì cũng đã đến nửa đêm, cô thu dọn trong ngoài sạch sẽ, cô lại tự làm nước hoa quả uống, sau đó mới thoải mái nằm trong phòng, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái chìm vào giấc ngủ.Một mình cô ngủ trong nhà cũng không có ai đến quản cô mấy giờ rời giường, Trương Xảo Phương thoải mái ngủ nướng, sau đó từ từ dậy, rửa mặt xong, cô nhìn phòng bếp trống không, cô muốn ra ngoài mua chút đồ ăn về nấu. Vị trí nhà cô ở một nơi rất tốt, ra khỏi con phố nhỏ này, rẽ trái qua hai con đường chính là đến khu chợ lớn, rẽ phải qua hai con đường lớn là đến chỗ trường quân sự chồng cô đang học.
Chợ này từ sáng sớm đã có những người đến bán đồ ăn tươi mới nhà làm ra, đồ ăn có linh khí lại không cần tự tay làm, thật sự là vô cùng thuận tiện.
Trương Xảo Phương cười tủm tỉm khóa kĩ cửa, cô bước những bước chân nhẹ nhàng đi mua đồ ăn, cô vừa ra khỏi ngõ nhỏ đã lập tức dừng lại.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, cô cảm thấy người đàn ông vừa đi qua con phố nhỏ kia hình như là Tống Trường Lâm chồng cô? Theo lý thuyết thì đúng, nhưng lúc này Trường Lâm còn đang trong trường học mà, nhưng cô sẽ không nhận sai bóng dáng của chồng cô, cô cũng không nhìn lầm quần áo của chồng cô, cho dù bóng dáng kia chỉ thoáng qua, dựa vào ánh mắt cô thì cô không nghĩ rằng cô đã nhìn nhầm đâu.
Trong lòng cô đang thấy nghi ngờ nhưng bước chân đã tự giác đi về phía đó, lqd, tuy rằng cô không biết tại sao bây giờ chồng cô lại đi ra ngoài, nhưng có thể nhìn thấy anh, cô muốn nói với anh một tiếng là cô đã đến đây, để thứ sáu cô đỡ phải đến trường học tìm anh.
--- ----.
Tống Trường Lâm run run tay rút ra một điếu thuốc, đặt lên miệng đốt, anh hít một hơi thật mạnh, sau đó lại chậm rãi phun ra, khói bay tràn ngập cũng không che được sự chua xót nới khóe mắt anh, anh cười lạnh một tiếng, anh không muốn đi tiếp nên xoay người ngồi xuống cạnh tường, anh cúi đầu tiếp tục hút thuốc.
Anh cũng không biết bao lâu rồi anh không hút thuốc? Hình như từ rất nhiều năm rồi, có người nói hút thuốc có thể làm cảm giác bình tĩnh lại, giảm bớt áp lực, nhưng anh luôn cảm thấy là người đàn ông nếu uất ức đến mức cần ngoại lực đến chồng đỡ áp lực thì đó không gọi là một người đàn ông, nhưng hôm nay anh mới phát hiện ra, hóa ra anh cũng chỉ là một kẻ vô dụng.
Anh hút hết một điếu thuốc, nhưng chẳng những trong lòng anh không bình tĩnh lại được, mà càng cảm thấy áy náy, với tình hình bây giờ anh phải nói với người nhà như thế nào đây? Anh phải nói với vợ mình như thế nào? Lúc Xảo Phương biết anh phải đến trường quân sự học có bao nhiêu là ủng hộ? Kết quả chẳng những anh không thể cho cô được thêm nhiều vinh dự, mà lại khiến tình hình biến thành như bây giờ.. .
Anh cảm thấy phiền chán lại rút thêm một điếu thuốc ra nhét vào miệng, anh vừa bật lửa thì lại thấy một đôi giày quen thuộc trong tầm mắt, Tống Trường Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, bóng người trước mặt khiến anh ngây ngẩn cả người, anh chớp chớp mắt, có chút không dám tin thử gọi: “Xảo Phương?” Thật sự là vợ anh sao? Sao vợ anh lại ở đây?
Trương Xảo Phương nhìn chồng rõ ràng vẫn sạch sẽ chỉnh tề, nhưng rõ ràng tinh thần chồng cô không đúng, cô cười nhẹ nói: “Em cảm thấy anh chạy đến chạy đi rất vất vả, cho nên em nói với cha mẹ rồi, em đến đây thuê một căn nhà, hôm qua đã dọn đến đây.”
Đã dọn đến đây? Sợ anh vất vả? Tống Trường Lâm cảm thấy trong lòng anh hiện lên rõ ràng sự chua xót và đau khổ, anh há miệng thở dốc, nhưng lại không biết phải giải thích với vợ anh thế nào, rõ ràng anh nên đến trường, tại sao lại ở bên ngoài trường học.
“Chỗ này cách nhà mình rất gần, anh có muốn về nhà nhìn xem không?” Trương Xảo Phương thấy trong mắt chồng cô có sự chua xót, cô cũng không tìm hiểu, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi anh có muốn về nhà không thôi.
Về nhà? Tống Trường Lâm nghe thấy lời nói của vợ, anh đứng thẳng người, ném điếu thuốc trong tay xuống, hơi câu nệ nhìn về phía vợ mình, khóe miệng hơi giật giật, rồi anh lại buồn bã phát hiện anh không thể cười nổi, anh nuốt nước miếng, liếm đôi môi khô khốc, giọng anh có chút khô khốc: “Được, về thăm nhà một chút.”
Anh cũng không biết tại sao anh lại nói ra những lời này, vợ anh vì anh mà chạy từ ngàn dặm xa xôi đến đây tạo một mái nhà, mà anh lại. . .
Anh nắm chặt gói thuốc trong bàn tay trái, nhưng anh vẫn không tự giác được mà bóp mạnh hơn, cất bước theo vợ anh đi về phía nhà mới.
“Hôm trước anh cả đến với em, muốn tìm một căn phòng ở đây, em nghĩ anh về nhà cũng tiện, phòng ở này cũng không kém, trong nhà có hai phòng lớn, sân mở rộng, em muốn nuôi con gì cũng được. . .”
Tống Trường Lâm thấy vợ anh giống như bình thường không có chuyện gì mà kể lại những chuyện mấy ngày nay với anh, cuối cùng anh không nhịn được mà nắm chặt tay vợ, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu sau đó mới nhẹ nhàng phun ra một câu: “Xảo Phương, có khả năng anh không được học ở trường quân sự nữa, cũng có khả năng sẽ không thể trở lại là một người lính.” Không phải có khả năng mà là nhất định, nhưng nhìn vẻ mặt dịu dàng của vợ anh lại không biết phải nói thế nào.
Đầu tháng chín, thời tiết vẫn còn rất nóng, vậy mà Trương Xảo Phương cảm thấy tay chồng cô rất lạnh, anh nắm chặt tay cô, bàn tay anh còn mang theo chút run rẩy, cô nở nụ cười nhẹ nhàng, nhẹ giọng hỏi anh: “Sao vậy anh?” Vừa rồi cô phát hiện tình trạng của anh không đúng, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
“Anh. . .” Tống Trường Lâm hít sâu một hơi, nuốt xuống sự chua xót trong miệng, anh không do dự chậm rãi kể lại: “Tối hôm em về nhà, mấy người trong kí túc cũng đến đủ, mọi người nghĩ hai năm này cũng ở cùng nhau nên rủ nhau ra ngoài ăn một bữa cơm. . .”
Lúc ăn cơm, anh ra ngoài mua thuốc cho mọi người, không ngờ lại thấy trộm cướp, Tống Trường Lâm là người lính nên anh sẽ không bỏ qua chuyện này? Anh lập tức ngăn tên trộm kia lại, cũng đánh ngã tên cướp xuống đất lúc hắn ta muốn phản kháng, sau đó người bị cướp kia gọi cảnh sát đến, lập tức bắt tên cướp đi.
Đây vốn là một chuyện tốt, chẳng những người bị cướp liên tục cảm ơn anh mà trường học cũng khen ngợi anh, nhưng không ngờ, sau khi tên cướp kia bị bắt không lâu thì bắt đầu nôn mửa, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh, đến bệnh viện chụp phimmới phát hiện đầu hắn ta bị va chạm mạnh đến mức chảy máu trong. Bác sĩ cũng không dám chậm trễ, lập tức mỗ não, tuy rằng cuộc phẫu thuật thành công, nhưng đến bây giờ tên cướp kia cũng không tỉnh lại.
Tống Trường Lâm rõ ràng là anh hùng bắt cướp, nhưng trong nháy mắt anh lại bị đổi vị trí, bây giờ tên cướp kia còn không rõ sống chết thế nào, thân phần của anh càng thêm tiến thoái lưỡng nan.
Trương Xảo Phương nghe chồng kể xong, cô cảm nhận được sự oan uổng của chồng, cô càng tức giận, Trường Lâm nhà cô rõ ràng là anh hùng, tại sao lại vì tên khốn kia mà bị như vậy chứ?&