Thiên Yêu Đế Thính nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, giận dữ tím mặt, sự thong dong bình tĩnh ban đầu đã không cánh mà bay. Y cười lạnh nói: “Tốt! Tốt! Trên đời này đây là lần đầu tiên có kẻ dám nói chuyện với ta như vậy…”
“Câm mồm!”
Diệp Húc mở miệng hét lớn, chấn cho toàn bộ mọi người có mặt khí huyết sôi trào, trong lòng thất kinh.
Diệp Húc nhìn qua đám người Thiên Yêu Đế Thính, lạnh nhạt nói: “Bản phủ được Thiên Hậu coi trọng, ủy thác cho trọng trách sáng tạo Ngọc Hư phủ. Đáng tiếc, đến nay bản phủ còn thiếu cước lực nữa. Yêu Thần quản giáo không nghiêm, giáo đồ vô phương, để các ngươi gây chuyện khắp nơi. Hôm nay các ngươi một kẻ cũng đừng mong rời đi, tất cả phải ở lại kéo xe cho bản phủ, làm cước lực vạn năm!”
Thiên Yêu Đế Thính nghe xong tức giận quá mà cười. Đám đệ tử Yêu Thần cung ai nấy cũng giận dữ, quát lớn: “Bắt chúng ta làm cước lực cho ngươi? To gan! Ngươi giết thiếu chủ Yêu Thần cung vốn đã là tội chết, nay tội lại thêm tội…”
Tiếng của bọn họ càng lúc càng thấp, vì bọn họ nghe được một tiếng cạch truyền đến từ cơ thể Diệp Húc, trong lòng cả kinh.
Thiên Yêu Đế Thính sắc mặt ngưng trọng, nghe tiếng cơ thể Diệp Húc không ngừng vang lên tiếng cạch cạch cạch. Y nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy một cánh cửa lớn ầm ầm mở ra.
Diệp Húc vốn phong tỏa lỗ chân lông toàn thân che giấu hơi thở của mình, lúc này hắn mở hết ra, lập tức một luồng hơi thở dao động phát ra ép cho trời cao rung lên không ngừng.
Võ La Lão Tổ và hai vị Phó điện chủ Võ Thần Điện cũng biến sắc mặt. Diệp Húc phóng ra hơi thở toàn thân, loại khí thế này thậm khiến ba vị Vu Tổ bọn họ cũng thấy kinh tâm động phách.
Loại trình độ này đã sớm vượt qua Thánh Hoàng, thậm chí ở trong số Vu Tổ cũng không gặp mấy.
“Không xong! Người này lợi hại!”
Thiên Yêu Đế Thính sắc mặt kịch biến, quát to một tiếng rồi phi thân lên đánh tới Diệp Húc. Cùng lúc đó vài món Tổ Binh trên đỉnh đầu y cũng đồng loạt đánh tới Diệp Húc, lạnh lùng nói: “Hồng Loan, các ngươi mau đi, ta ở lại cản hắn, không thì chẳng ai đi nổi đâu!”
“Ngươi có thể đỡ được bản phủ sao?”
Diệp Húc mỉm cười, không hề để ý đám Tổ Binh đang đánh đến kia mà giơ tay chộp tới đám người Hồng Loan.
Đám đệ tử Yêu Thần Cung đều gầm lên rồi vươn người lao đi với tốc độ cực nhanh như ánh sáng. Nhưng bọn chúng vừa phi độn lên thì đã thấy bàn tay Diệp Húc như trời, vân tay hóa thành mây, một chưởng chụp xuống đã bắt sạch cả sáu người Hồng Loan, đánh về nguyên hình áp trên đất.
Cùng lúc đó, ba món Tổ Binh tản ra dao động ngập trời đồng loạt đánh lên người Diệp Húc, từng tiếng nổ truyền đến, chúng bắn lên cao mà không thể làm tổn thương Diệp Húc chút nào.
Thiên Yêu Đế Thính rống giận, vồ tới, chân đạp sư tử, một tay nắm lô, một tay nắm đỉnh, lấy hai món Tổ binh làm vũ khí ầm ầm nện xuống Diệp Húc.
“Trả sư muội sư đệ ta đây!”
Đạo vận liên tục, uy lực ngập tràn. Y không hổ là môn sinh đắc ý của Yêu Thần, tu vi cực kỳ mạnh mẽ, thúc dục ba món tổ binh, ngồi sư tử, có đạo vận bảo vệ quanh thân. Mà trong lò thiên hỏa hóa thành đạo vận đốt cháy tất cả, địa khí trong đỉnh chìm nổi, dựng dục vạn vật. Chúng đều có uy năng rất mạnh.
Cạch cạch!
Một chiêu này của hắn không gặp phải trở ngại nào, lô đỉnh hung hăng nện lên hai huyệt Thái Dương của Diệp Húc, phát ra hai tiếng vang kinh người.
“Đắc thủ rồi!” Thiên Yêu Đế Thính vui vẻ trong lòng.
Diệp Húc không hề động chút nào, quay đầu nhìn hắn rồi mỉm cười nói: “Ngươi cũng không cách nào thoát được, nhất định phải làm cước lực kéo xe cho ta.”
“Ngươi thế nhưng lại chống được hết công kích của ta, sao có thể chứ!”
Thiên Yêu Đế Thính vừa giận vừa sợ, đột nhiên phá mồm phun đạo vận từ trong cơ thể ra rót vào trong lô đỉnh. Hai tòa lô đỉnh này càng lúc càng lớn, đến cả mấy nghìn dặm, đột nhiên lật miệng chụp xuống, định chụp Diệp Húc vào trong rồi dùng địa khí và thiên hỏa luyện chết hắn.
Chỉ thấy lô và đỉnh hạ xuống, trong lò Thiên hỏa đạo vận tràn ngập, luyện hóa hư không, ngay cả hư không cũng bị đốt cho tan chảy ra. Địa khí trong đỉnh chìm nổi, nặng vô cùng, ép cho bầu trời vặn vẹo thu nhỏ lại.
Nhưng hai tòa Tổ Binh này hạ xuống đi đến người Diệp Húc thì lại nhỏ dần lại, không thể bao Diệp Húc vào trong.
“Lô đỉnh của ta có thể cất chứa thiên địa vạn vật, thu hết tất cả vào trong, sao lại không thể thu ngươi vào được?” Thiên Yêu Đế Thính khiếp sợ không hiểu, thất thanh nói.
Diệp Húc mỉm cười, khẽ ngoắc một cái, hai tòa lô đỉnh này lập tức thoát khỏi sự không chế của Thiên Yêu Đế Thính rơi vào trong đỉnh, mặc cho Thiên Yêu Đế Thính thúc giục thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay hắn. Hắn lạnh nhạt nói: “Ta chính là chư thiên, chư địa, chính là đại thế giới, chính là thiên đạo và luân hồi, nếu bị ngươi thu vào trong đỉnh thì chẳng phải ngươi có thể thay đổi trời đất ư?”
“Diệp Thiếu Bảo, sư phụ Yêu Thần Vương của ta sẽ tự thân tới tính sổ với ngươi!”
Thiên Yêu Đế Thính tức giận hét to, không hề thu hồi lô đỉnh nữa thúc giục Sư Tử Tọa phi thẳng về phương xa, lạnh lùng nói: “Ngươi giết con của ân sư ta, lại lấy đi ái đồ của ân sư biếm làm cước lực, Yêu Thần cung ta với ngươi không chết không ngừng!”
“Chuyện cho tới giờ mà ngươi còn muốn đi?”
Diệp Húc thò một tay ra thành một phương trời đất hùng vĩ, bao Thiên Yêu Đế thính vào trong. Thiên Yêu Đế Thính nhảy vài chục vạn dặm, đi thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt dữ tợn: “Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo quả nhiên lợi đáng sợ! Người này tự nói lọt vào mắt xanh của Thiên Hậu nương nương, được phong là Ngọc Hư phủ chủ, không biết chuyện này là thật hay giả. Cho dù Thiên Hậu nương nương phong hắn làm Thần Vương thì lại có dụng ý gì? Nay Thiên Hậu nương nương bị Chư Thiên Thần Vương chú ý, không dám hiện thân, sư tôn ta có thể dễ dàng tru diệt hắn…”
“Đế Thính, ngươi đang lẩm bẩm nói gì thế?”
Tiếng của Diệp Húc đột nhiên truyền tới, Thiên Yêu Đế Thính sởn gai ốc, vội ngẩng đầu nhìn thì thấy cảnh trí trước mặt đã biến đổi, trời đất đã biến mất mà y thì đang ở trong bàn tay của Diệp Húc, nhìn như chạy đi cả trăm triệu dặm nhưng thực chất lại lòng vòng trong lòng bàn tay hắn.
“Ta chạy lâu như vậy mà cũng không chạy khỏi lòng bàn tay hắn ư?”
Thiên Yêu Đế Thính lăn vòng ra tại chỗ, hòa về nguyên hình, là một con cự thú có hình thể cực lớn, dài đến mấy nghìn dặm, đầu mọc sung, thân rồng đầu hổ, tai chó đuôi sư tử, chân mọc tường vân. Y đột nhiên nhảy lên, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Bảo, cho dù ngươi thần thông quảng đại thì cũng đừng hòng nhốt được ta! Ta chính là Vu Tổ, đồ đệ của Yêu Thần, có trăm ngàn loại thủ đoạn…”
Một tòa Thiên giới có hình như vách núi trụ trời đột nhiên giáng xuống, ầm ầm đặt lên lưng Thiên Yêu Đế Thính, lập tức áp chế hắn từ trên bầu trời rơi xuống lòng bàn tay Diệp Húc, ép cho hộc máu không ngừng.
“Cảnh giới của ngươi chẳng qua là Thánh Hoàng đỉnh phong, tu vi có so với ta cũng chẳng thể hàng phục ta, để ta cho ngươi can tâm tình nguyện làm cước lực cho ngươi.”
Thiên Yêu Đế Thính bị hắn trấn áp dưới Thái An Hoàng Nha ấn nhưng vẫn sinh mãnh như trước, ngẩng đầu hung ác nhìn Diệp Húc, lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi bỏ phong ấn, ta có thể thoát thân, tiêu diêu tự tại!”
“Hay cho một con Đế Thính! Nếu bản phủ giết ngươi chẳng phải làm cho thế gian mất đi một loại dị chủng sao.”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Ngươi tu hành không dễ, ngay cả bản phủ cũng động tâm thương tài, sao có thể giết ngươi?”
Hắn động tâm niệm, chỉ thấy một đạo thần văn đột nhiên bay ra hóa thành một cái thần xích buộc trên cổ Thiên Yêu Đế Thính, sau đó lại tản đi Thái An Hoàng Nhai ấn rồi nhẹ nhàng để Thiên Yêu Đế Thính xuống.
Thiên Yêu Đế Thính nổi giận gầm lên một tiếng, đang định vận chuyển thần thông thì cảm thấy đạo thần liên cho thần văn biến thành kia đã trấn áp toàn bộ tu vi, làm y không thể thi triển được. Hình thể y bị áp chế cho ngày càng nhỏ lại, thậm chí cả khả năng chạy trốn cũng không có, trong lòng không khỏi tuyệt vọng vạn phần.
“Sư tòa và lô đỉnh của ngươi bản phủ không cần, ba món Tổ Binh đó vẫn là của ngươi. Sau này ngươi hãy ở trong bảo liễn của bản phủ làm một vị hộ pháp tôn giả đi.”
Diệp Húc động tâm niệm rồi thả Hao Thiên Khuyển khỏi ngọc lâu, cười nói: “Đại tôn vương, ngươi có bạn này.”
Hao Thiên Khuyển thoáng nhìn qua Thiên Yêu Đế Thính lập tức nước miếng chảy ròng ròng, vô cùng vui vẻ nói: “Chủ công, có được ăn thằng nhãi này không?”
Diệp Húc không vui nói: “Ăn, ngươi chỉ biết ăn! Thiên Yêu Đế Thính cũng là cự thú viễn cổ như ngươi, các ngươi đều là hộ pháp tôn giả của ta, phải hòa khí, tương kính nhau, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn đối phương.”
Hắn phất phắt tay sai người dắt Thiên Yêu Đế Thính vào trong bảo liễn, cũng phái cả Hao Thiên Khuyển vào. Con phá cẩu này hấp tấp đi theo Thiên Yêu Đế Thính, vươn cái đầu lưỡi đỏ lòm liếm tới liếm lui trên người hắn, khiến cả người y đầy nước miếng.
“Diệp Thiếu Bảo, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi đuổi con phá cẩu này đi, muốn chém muốn róc thịt tùy ngươi!” Thiên Yêu Đế Thính sắc mặt thảm đạm, vội kêu lên.
Diệp Húc làm như không nghe thấy mà quay người nhìn Võ La Lão Tổ. Võ La Lão Tổ cùng với hai vị Phó điện chủ khác thấp thỏm bất an trong lòng. Chiến lực mà Diệp Húc thể hiện ra thực sự quá mạnh mẽ, tuy Võ La Lão Tổ tự nhận tu vi thực lực hơn hẳn Thiên Yêu Đế Thính, nhưng phải ác chiến một trận mới có thể bắt được y.
Diệp Húc nhẹ nhàng thế mà bắt được Thiên Yêu Đế Thính, trị cho y phải ngoan ngoãn nghe lời. Võ La Lão Tổ tự nghĩ nếu động thủ với Diệp Húc thì tiền đồ cũng sẽ quá thảm thương.
Trong lòng lão đang bất ổn thì chợt thấy Diệp Húc nhoẻn miệng cười, nói: “Võ La Lão tổ, ngươi là quan mấy phẩm?”
Võ La Lão Tổ ngẩn ra, không hiểu vì sao hắn lại hỏi này, trầm giọng đáp: “Ta thống lĩnh Võ Thần Điện, phụ trách với Thiên Đế, nhận được Thiên Đế ân điển, là chức quan ngũ phẩm.”
“Ta tam phẩm, lớn hơn ngươi.”
Diệp Húc cười ha ha, không khỏi đắc ý nói: “Quan hơn một phẩm có thể đè chết người, bản phủ hơn ngươi hai phẩm, không biết Võ La Lão Tổ ngươi có cảm thấy áp lực hay không?”
“Tiểu nhân đắc chí! Tên tiểu bạch kiểm này chắc chắn là làm nhân tình cho Thiên Hậu nương nương nên mới trong thời gian ngắn bò lên đầu chúng ta!”
Võ La Lão Tổ thầm oán hận, sắc mặt không hề đổi mà cười nói: “Xin hỏi Quang Chính đại phu có kim ấn tử thụ để Võ mỗ xem qua?”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Bắc Đế, lấy ra ý chỉ của Thiên Hậu!”
Bắc Đế Ma Tôn cung kính bưng một quyển trục đến, hai người khác nâng kim ấn, tử thụ, ngọc đái. Diệp Húc động tâm niệm khiến cẩm bảo ngọc quan mặc lên người, kim ấn tử thụ đeo chỉnh tề, kim quang lóe ra trông cực kỳ oai phong.
Hắn bắt Kim bảng trong tay rồi rung lên, tấm Kim bảng này xoạt một tiếng mở ra, những dòng chữ nhỏ bé xinh đẹp của Thiên Hậu hiện ra trên bảng.
“Bản phủ được Thiên Hậu coi trọng, ủy thác trọng trách, thất giáo cửu loại trong thiên hạ đều do Ngọc Hư phủ ta quản lý! Đám Bắc Đế Ma Tôn đã cải tà quy chính, nay là người trung nghĩa, đều là môn hạ của ta, chính là đại tướng dưới trướng bản phủ.”
Diệp Húc cười nói: “Võ La Lão Tổ, nếu ngươi còn truy sát những trung thần nghĩa sĩ đó thì chẳng phải khiến họ thất vọng đau khổ sao?”
Võ La Lão Tổ cẩn thận xem xét kim bảng, rốt cuộc xác nhận không phải là giả mới cười ha ha nói: “Quang Chính đại phu nói rất đúng, hạ quan lập tức hạ lệnh không truy sát những vị trung thần nghĩa sĩ đó nữa! Quang Chính đại phu mời vào điện!”