Diệp Húc sải chân bước đi, chầm chậm bước vào Võ Thần Điện, đại mã kim đao, trực tiếp ngồi lên vị trí điện chủ của Võ La Lão Tổ, đám người Bắc Đế Ma Tôn cũng đồng loạt tiến vào, tự mình tìm chỗ ngồi xuống.
Hắc Thiên Ma Tôn giống như đi vào nhà của chính mình, cười hắc hắc nói: “Lão tử trước nay luôn bị Tuần Thiên Sứ của Võ Thần Điện truy sát, nhìn thấy các ngươi giống như chuột thấy mèo, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh, không ngờ rằng cũng có lúc được ngồi ở đây. Võ La Lão Tổ, đừng khách khí, các ngươi cũng ngồi đi!”
Các ma đầu khác ha ha cười lớn, tỏ vẻ đồng cảm, mấy người bọn họ bị thiên giới truy nã, trong đó chủ lực tróc nã bọn họ chính là Tuần Thiên Sứ của Võ Thần Điện.
Võ La Lão Tổ nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, ra hiệu bằng mắt cho hai vị phó điện chủ khác, mấy người bọn họ lần lượt ngồi xuống.
“Hạ quan có chút chậm trễ, kính mong Quang Chính Đại Phu thứ lỗi.” Võ La Lão Tổ vờ như không thấy những người khác, chắp tay trước Diệp Húc, cười nói.
“Người không biết không có tội!”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Bản phủ nghe nói Võ La Lão Tổ ngươi có một cây Kiến Mộc thần thụ, ngưỡng mộ đã lâu, không biết Võ La Lão Tổ có thể nhượng lại cây thần thụ đó cho bản phủ?”
Võ La Lão Tổ mặt hơi biến sắc, miễn cưỡng cười nói: “Cây Kiến Mộc thần thụ đó, chính là bảo vật hạ quan vô tình tìm được dưới hạ giới, đã bị hạ quan luyện thành tổ binh, vẫn mong Quang Chính Đại Phu thứ tội.”
Kiến Mộc thần thụ chính là một nhánh của thế giới thụ, mặc dù không mạnh như những mảnh vụn thế giới thụ khác đã bị rơi vào tay các Thần Vương, nhưng cũng không hề tầm thường, Võ La Lão Tổ còn phải dựa vào cây thần thụ này để đột phá ngộ đạo, làm sao có thể dễ dàng giao ra?
“Võ La Lão Tổ, cây Kiến Mộc thần thụ đó của ngươi, là lấy được từ thế giới Vu Hoang đúng không?”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Có điều này chắc ngươi không biết, bản phủ đến từ thế giới Vu Hoang, trong nhà có trồng một cây Kiến Mộc thần thụ, ta thấy cây kiến mộc của ngươi có chút quen quen, chắc hẳn là vật của bản phủ, Võ La Lão Tổ, ngươi đem cây thần thụ giao ra, cũng coi như là vật về với chủ.”
Võ La Lão Tổ vẻ mặt cứng ngắc, cười khan nói: “Quang Chính Đại Phu, lời này của ngài có chút vô lý rồi. Theo ta được biết, cây Kiến Mộc thần thụ này chính là do dư nghiệt Đại Hạ hoàng triều của Đế Khốc Thần Vương lưu lại, chắc là không phải họ Diệp chứ? Lẽ nào Quang Chính Đại Phu lại có quan hệ sâu xa với dư nghiệt Đại Hạ.
Diệp Húc giận ra mặt nói: “Võ La Lão Tổ, bản phủ từ thế giới Vu Hoang lên đây, thế giới Vu Hoang chính là nhà của ta, đồ vật của thế giới Vu Hoang đều là đồ vật của nhà ta, có liên quan gì đến cái gì mà dư nghiệt Đại Hạ? Ý chỉ Thiên hậu, phong bản phủ làm Quang Chính Đại Phu, quang minh lỗi lạc, chính nghĩa lẫm nhiên, bản phủ chẳng lẽ lại đi tham vật của ngươi?”
Võ La Lão Tổ trong lòng vô cùng giận dữ, hận đến răng nanh ngứa ngáy, trong lòng thầm nghĩ: “Thế gian còn có tên vô sỉ như vậy, không ngờ lại được phong làm Quang Chính Đại Phu, còn có thiên lý hay không?”
Một vị phó điện chủ Võ Thần Điện cười nói: “Diệp điện chủ, Võ Thần Điện ta chính là cơ quan Thương Thiên Đế Tôn xây dựng, Ngọc Hư Phủ các ngươi cũng chỉ là do Thiên hậu lập nên, chúng ta nếu như không giao thần thụ ra, ngươi làm sao có thể làm khó được Võ Thần Điện?”
Diệp Húc búng búng ngón tay, mỉm cười nói: “Vị điện chủ này nặng lời rồi, mọi người đều là đồng điện vi thần, bản phủ làm sao có thể làm khó quý điện?”
Vị điện chủ kia cười ha ha nói: “Ta tin rằng ngươi cũng không dám!”
Ly Sơn Mỗ Mỗ buồn rười rượi nói: “Con trai Thần Tổ Vương Đình Ba Vũ Thần có một thanh bảo kiếm, được lão gia nhà ta để ý, liền đến đòi Ba Vũ Thần, Ba Vũ Thần không đưa, sau đó hắn liền chết, bi thảm đến ba ngày ba đêm mới tắt thở!”
Bắc Đế Ma Tôn từ từ nói: “Lão gia nhà ta để mắt đến bảo bình trong tay thiên thần tử của Đại Già Thần Phủ, thiên thần tử cố chấp không chịu giao ra, sau đó thiên thần tử cũng chết, không biết bị ai chặt thành từng miếng, chết thật thê thảm!”
Trong số đám người dưới trướng Diệp Húc, lại có một tôn ma đầu nhe răng cười nói: “Lăng Tiêu thái tử tiếc của, không chịu cho lão gia nhà ta mượn tâm pháp của Đại Nhật Thuần Dương Cung, vị con trai Đế Quân này chết lại càng thảm hơn, chậc chậc, ngay cả ta cũng không nhìn nổi…”
Hắc Thiên Ma Tôn cười hắc hắc nói: “Lão gia nhà ta nhìn trúng con gái của Thiên Ky Thần Vương, Thiên Dao Cơ, Thiên Ky Thần Vương không cho phép, sau đó Thiên Ky Cung liền bị diệt môn. Đáng thương, cả nhà già trẻ, chết không còn ai, việc này là vì đâu mà phải chịu khổ?”
Võ La Lão Tổ đổ mồ hôi hột, hai vị phó điện chủ khác trong lòng cũng có chút sợ hãi, mới nhớ ra Diệp Húc vốn không phải là đại thiện nhân ngày ngày hành thiện gì đó, mà là một tên ma đầu giết người như ngoé, đứng đầu trong bảng truy nã.
Võ La Lão Tổ sắc mặt tối sáng bất định, trong lòng thầm nghĩ: “Kẻ này ngay cả thần tử cũng đã giết vô số, đắc tội với Chư Thiên Thần Vương, nếu như không đưa Kiến Mộc thần thụ cho hắn, để hắn đại khai sát giới, Võ Thần Điện ta e sẽ bị xoá tên khỏi thế gian rồi…”
Diệp Húc dở khóc dở cười, Bắc Đế Ma Tôn nói hắn quả thật đáng sợ, thực ra nếu không phải là đám người Lăng Tiêu thái tử một lòng chống đối hắn, một lòng muốn lấy mạng hắn, thì làm sao lại bị Diệp Húc giết chết? Diệt trừ Thiên Ky Doanh thì lại càng oan uổng, Diệp Húc từ trước tới nay nào có biết Thiên Dao Cơ là ai.
Hắn tâm niệm vi động, từng bộ quan phục trên người tự động cởi ra, lộ ra một bộ áo lam, thản nhiên nói: “Cởi quan phục ra, bản phủ chính là tên ma đầu trên bảng truy nã, có ra tay với ai trong lòng cũng không có cảm giác tội lỗi, sau khi xong việc lại mặc lên, bản phủ lại là Quang Chính Đại Phu. Võ La Lão Tổ, ngươi nói có phải không?”
“Ác ôn! Lưu manh! Thiên hậu làm sao có thể để loại người này làm Quang Chính Đại Phu? Ta tại sao không nhìn thấy nửa điểm quang minh chính nghĩa nào trên người thằng nhãi này?”
Võ La Lão Tổ thầm mắng trong lòng, sắc mặt lại hồi phục bình thường, cười nói: “Hạ quan lỗ mãng, ban đầu không biết Kiến Mộc thần thụ chính là đồ của Quang Chính Đại Phu, nay đã biết rồi, sao có thể đã sai thêm sai, tất nhiên phải trả vật về nguyên chủ!”
Hắn trong lòng rỉ máu, lấy Kiến Mộc thần thụ ra, lưu luyến không lỡ đưa cho Diệp Húc, miễn cưỡng cười nói: “Nay thần thụ đã về với chủ, thật là một việc đáng mừng…”
Cây Kiến mộc thần thụ lúc này chỉ cao có ba trượng, thua xa so với lúc còn ở thế giới Vu Hoang, rõ ràng Võ La Lão Tổ sau khi có được cây thần thụ này, đã ngày ngày đem đi tế luyện, luyện đến Kiến Mộc thần thụ có thể to nhỏ như ý, uy năng vô hạn, luyện thành bảo vật cấp bậc tổ binh.
Diệp Húc cẩn thận quan sát, chỉ thấy Võ La Lão Tổ rất có tâm ý, chắc chắn đã nuôi dưỡng Kiến Mộc bằng rất nhiều Thượng Thanh linh mạch, thế nên bên ngoài cây thần thụ này mới được che kín đạo vận.
Thế giới thụ vô cùng kỳ lạ, có công hiệu luyện hoá thiên địa đại đạo, có điều đáng tiếc là, nhánh cây này của gốc thế giới thụ quả thật quá nhỏ, không thể dung nạp nhiều thiên địa đại đạo, kém xa so với nhánh Diệp Húc đạt được trong tiểu nguyên giới.
“Võ La Lão Tổ quá khách khí rồi, nếu đã như vậy, bản phủ cũng không tiện từ chối, đành thu nhận vậy!”
Diệp Húc ha ha cười lớn, đem Kiến Mộc thần thụ cất đi, mặc lại quan phục, cười nói: “Võ La Lão Tổ, chuyện Võ Thần Điện ngươi try sát môn sinh Ngọc Hư Phủ, bổn phủ cũng không truy cứu nữa, cáo từ, cáo từ.”
Võ La Lão Tổ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy, thầm nghĩ: “Tên ôn thần này cuối cùng cũng chịu đi rồi…”
Hai vị phó điện chủ khác cũng cuống quít đứng dậy, một người trong đó cười nói: “Quang Chính Đại Phu, ngài không ngồi thêm chút nữa?”
Diệp Húc cười nói: “Vậy thì ngồi thêm chút nữa vậy!”
Vị phó điện chủ kia sắc mặt kịch biến, như chết cha chết mẹ, hận không thể tự cho mình hai cái bạt tai, Võ La Lão Tổ oán hận trừng mắt với hắn, cũng hận không thể cho hắn hai cái tát.
“Chư vị, bản phủ chỉ là nói đùa thôi, Ngọc Hư Phủ ta vừa mới xây phủ, công vụ bề bộn, ý tốt của các ngươi bản phủ ghi nhớ trong lòng, hôm khác sẽ đến ngồi chơi một chút.”
Diệp Húc cười lớn, bước lớn đi ra ngoài Võ Thần Điện, ngồi lên bảo liễn, Bắc Đế Ma Tôn vội vàng kéo rèm che, Diệp Húc từ từ bước vào, quay đầu cười nói: “Võ La Lão Tổ xin dừng bước, không cần tiễn nữa.”
Võ La Lão Tổ vẻ mặt tươi cười, vẫy tay đưa tiễn, ánh mắt nhìn theo Diệp Húc rời đi, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng âm trầm, lạnh tựa hàn sương, khoé miệng khẽ run lên, bật ra hai chữ:
“Gian thần!”
Một vị phó điện chủ cả giận nói: “Lão Tổ, Diệp Thiếu Bảo bức người quá đáng, cư nhiên dám coi rẻ Tuần Thiên Sứ của Võ Thần Điện ta, ta không tin nếu chúng ta không đưa Kiến Mộc thần thụ ra thì hắn liền dám đại khai sát giới!”
Vị phó thần điện kia gật đầu nói: “Không sai! Lão Tổ vừa rồi việc gì phải nhún nhường, giao Kiến Mộc thần thụ cho hắn? Nếu như hắn đại khai sát giới thì chính là nghịch thiên hành đạo, hắn sẽ ăn nói thế nào trước Thiên hậu?”
“Đủ rồi!”
Khoé mắt Võ La Lão Tổ giần giật, cười lạnh nói: “Tên tiểu tử này gan to tày trời, năm đó khi bay lên thiên giới, hắn chẳng là cái gì hết, mà không phải vẫn giết rất nhiều thần tử đấy sao? Đối với hắn mà nói diệt trừ Tuần Thiên Sứ Võ Thần Điện ta chỉ như giết đi mấy người mà thôi, vừa nãy ta nếu như không đưa Kiến Mộc thần thụ cho hắn, thì lúc này Võ Thần Điện ta không biết còn được mấy người sống sót!”
“Cơn giận này, chẳng lẽ Võ Thần Điện ta phải chịu nuốt xuống?”
“Tất nhiên không thể dễ dàng nuốt xuống như vậy, có điều thực lực hắn cường mạnh, ngay cả ta cũng không bằng hắn, nên không thích hợp trực tiếp ra tay với hắn.”
Võ La Lão Tổ vẻ mặt nhăn nhó, hai mắt híp lại, điềm nhiên nói: “Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo không ngờ lại dám bắt cả đệ tử của Yêu Thần Vương, đánh cho đệ tử của Yêu Thần Cung hiện nguyên hình, đem đi làm súc sinh kéo xe, các ngươi thử nói xem, nếu Yêu Thần biết được chuyện này, y sẽ bỏ qua sao?”
Hai vị phó điện chủ liếc nhìn nhau, trong lòng mừng rỡ, cười nói: “Yêu Thần Vương chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, hận không thể lập tức làm thịt hắn!”
Võ La Lão Tổ quả quyết nói: “Các ngươi lập tức phái người đến Yêu Thần Cung, bẩm báo chuyện này, ta không tin Yêu Thần Cung có thể nén nhịn cơn giận này! Chúng ta không loại bỏ được tên tiểu tử này, nhưng Yêu Thần Cung chắc chắn sẽ làm được, Võ Thần Điện ta sợ đắc tội Thiên hậu, nhưng Yêu Thần lại không hề e ngại!”
Thất đại đệ tử của Yêu Thần Cung đã bị đánh hiện nguyên hình, buộc phía trước bảo liễn, đám người Hắc Thiên Ma Tôn mỗi người điều khiến một người, cưỡi lên trên lưng, thôi động những đệ tử của Yêu Thần Cung, ra sức kéo bảo liễn, tốc độ so với đám người Đại Hắc Thiên lúc kéo xe còn nhanh hơn nhiều!
Trong số đó đám người Hồng Loan, Tất Phương Sóc đều là những viễn cổ cự thú cường hoành bẩm sinh, tu luyện không biết bao nhiêu năm, đạo hạnh thâm hậu, nếu như không phải là Diệp Húc mà đổi lại là những Thánh Hoàng khác, thì bọn họ cũng là những đối thủ hiếm có!
Nhưng trước mặt Diệp Húc bọn họ lại không thể thi triển được bản lĩnh thần thông của mình, bị Diệp Húc một chiêu tóm cổ, chỉ có thể ngoan ngoãn làm chân kéo xe cho hắn.
Trong Bảo Liễn hương xa, Diệp Húc tế khởi Kiến Mộc thần thụ, ánh mắt quét qua, lập tức thấy rõ đủ loại đạo vận trên kiến mộc, liền đó tâm niệm vi động, tinh khí trong Kiến Mộc thần thụ bay ra, dũng mãnh nhập vào trong cơ thể hắn, Diệp Húc nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân bị bao phủ bởi một luồng pháp lực mênh mông.
Tu vi của hắn lập tức tăng vọt, không ngừng lên cao, không lâu sau, lượng tinh khí khổng lồ cất chứa trong Kiến Mộc thần thụ đã hoàn toàn hoá thành tu vi của hắn, cây Kiến Mộc này lập tức vỡ tan rơi xuống đất.
Còn tu vi của Diệp Húc, rõ ràng lại tăng lên một phẩm, đạt đến trình độ Thánh Hoàng cửu phẩm, phía sau lưng hắn, một cánh cửa của Luân Hồi thiên môn mở rộng hoàn toàn, chỉ thấy một miền thế giới viễn cổ thần ma ở bên trong, mười tám toà thế giới cổ xưa đứng vững trong thiên môn, đại đạo mười tám tầng địa ngục ngưng tụ thành hình!