Tòa Quan Tinh Phong này dưới có Thuần Dương linh mạch bậc chín phụ thổ
linh sơn, trên có cấm bảo Hàn Trác cung và Nghệ Hoàng Kim Tiễn trấn áp
số mệnh hưng thịnh, chứng tỏ Diệp Húc đã không còn là một vu sĩ nho nhỏ, không còn là một đại vu bình thường, mà đã là đầu sỏ!
Lúc này
Triều Công Thiều nhấc Linh Ẩn Phong lên đưa nó đến Quan Tinh Phong,
nghiễm nhiên một dáng an cư lạc nghiệp ở nơi đây với tư thế có đánh chết cũng không chịu đi.
Mà ba người Già La Minh Tôn, Tu Đề Minh Tôn và Bảo Hiền Minh Tôn cũng tự mở động phủ trên Quan Tinh Phong, dắt linh khí của Thuần Dương linh mạch bậc chín để tu luyện.
Thuần Dương linh mạch hoàn chỉnh có thể sản xuất linh khí ngày ngày không ngừng, đủ cho mấy vị Nhân Hoàng tu luyện, Diệp Húc cũng chẳng để trong lòng.
Hắn không có khả năng trấn thủ quanh năm ở Quan Tinh Phong, có đám
người Triều Công Thiều và Già La tọa trấn cũng đủ để Quan Tinh Phong
không bị người ngoài rình ngó, không có mấy người dám xâm nhập Quan Tinh Phong để cướp đi Hàn Trác cung và Thuần Dương linh mạch bậc chín.
Trong ngọc lâu của hắn còn sáu mảnh vỡ của Thuần Dương linh mạch, đều
bị hắn lấy ra nuôi dưỡng ngọc lâu, tăng phẩm bậc của nó lên, từ Hàn ngọc lâu bảy tầng tăng lên tới Cao hư hoan hỉ huyền hoàng lâu tám tầng.
Khẩu vị của tòa ngọc lâu này không hề nhỏ hơn hắn. Số linh khí chất
chứa trong một mảnh vỡ Thuần Dương linh mạch cũng đủ để tạo ra một vị
Nhân Hoàng. Sáu mảnh là có thể tạo nên sáu vị Nhân Hoàng. Nhưng sáu mảnh linh mạch này nuôi ngọc lâu lại chẳng thể tăng nó lên chín tầng.
Diệp Húc đoán chừng, nếu muốn cho ngọc lâu tăng lên chín tầng thì cần
ít nhất một nhánh Thuần Dương linh mạch hoàn chỉnh thì mới được.
Thuần Dương linh mạch bậc chín thì hắn còn một ở trong Nam Thiên Môn,
nhưng hắn còn để dành cho mình tu luyện, nếu dùng đi thì hắn chỉ có
thểđau khổ giữ Quan Tinh Phong, chẳng thể nào nâng tu vi lên được.
“Ôi, vẫn quá nghèo…”
Diệp Húc vô tâm vô phế thầm nghĩ: “Nếu có thể lấy thêm một nhánh Thuần
Dương linh mạch bậc chín nữa đến nuôi ngọc lâu để nó trở thành ngọc lâu
chín tầng thì tốt biết bao…”
Nếu ý nghĩ này của hắn bị Triều Công Thiều biết được, chỉ sợ ông cụ sẽ bùng nổ, đánh chết hắn ngay tại chỗ!
Tòa ngọc lâu có thể hấp thu linh mạch này với hắn mà nói vẫn thần bí
như trước. Không biết nó được đúc nên từ thứ tài liệu gì mà vô cùng cứng rắn, còn hơn Di La Thiên Địa Tháp một bậc.
Nên biết rằng, khi
rèn Di La Thiên Địa Tháp, Diệp Húc thậm chí đã dùng tới tài liệu cấp bậc vô thượng là Ngũ Hành kim khí mà vẫn kém hơn tòa ngọc lâu này một chút, có thể thấy tài liệu tạo nên ngọc lâu có lẽ đã vượt qua phạm trù của
thế giới Vu Hoang.
Hơn nữa, mỗi khi ngọc lâu mở ra một tầng, bên trong sẽ có cấm pháp tàn thiên thích hợp cho hắn tu luyện nhất, khiến
thực lực của hắn thủy chung ở trên những vu sĩ cùng cảnh giới.
Mỗi một tầng ngọc lâu tương đương với một thế giới nhỏ ổn định. Mỗi khi
ngọc lâu tăng lên một lần, thế giới mỗi tầng lại lớn ra một phần. Đây là những ngọc lâu, bảo tháp mà các vu sĩ khác được trời ban cho không hề
có.
“Không biết khi nào thì ta mới có thể vạch trần hết bí mật của ngọc lâu…”
Diệp Húc đi lên tầng thứ năm ngọc lâu, chỉ thấy giữa tầng tầng thiên
cung tiên khuyết, con rùa già Phách Hạ lão tổ đang cổ động pháp lực Vu
Hoàng rèn luyện thân thể cùng với Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia.
Điều khiến hắn thấy kỳ lạ là, con long quy này cũng rèn luyện luôn tấm bia
đá trên lung, coi tấm bia đá thành bảo vật để luyện chế.
“Chẳng
lẽ nó không biết là càng luyện thì tấm bia đá kia càng nặng sao? Chờ nó
luyện tấm bia kia thành cấm bảo thì e là nó cũng chẳng thể nâng được tấm bia kia lên…”
Diệp Húc không nói gì một lúc lâu, rồi đột nhiên
cao giọng nói: “Lão tổ, khi nào thì chúng ta đi cướp sáu tòa đại đỉnh để kết hợp cửu đỉnh làm một?”
“Cho ngươi cấm bảo, ngươi có thể thúc giục nổi sao?” Phách Hạ lão tổ đáp lại một câu rồi tiếp tục tập trung tu luyện.
Diệp Húc thở dài, hắn biết với thực lực và tu vi hiện tại thì quả thật
chẳng thể thúc giục nổi cấm bảo, ngay cả nhân hoàng đều khó có thể phát
huy được uy lực, có vẻ như cấm bảo chẳng có mấy tác dụng.
Hắn đi vào tầng thứ sáu, thế giới phía sau mở ra, thuận lợi đi đến ngọc lâu tầng thứ bảy.
Ngọc lâu của hắn, mở ra mỗi một tầng đều là một khảo nghiệm. Khi mở ra
tầng thứ sáu thì cần nguyên thần, tầng thứ năm cần Di La Thiên Địa Tháp, mà khảo nghiệm của tầng thứ bảy chính là dựa vào thế giới do Hạo Thiên
Đại Đạo Chân Kinh tu thành.
Hiện giờ thế giới của Diệp Húc còn mở mang, hoàn mỹ hơn cả Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, vượt qua khảo nghiệm này thật dễ dàng.
“Hồng Mông, Hồng Mông!”
Bên tai Diệp Húc đột nhiên vang lên một giọng nói kỳ lạ. Trước mắt hắn
là một mảng hỗn độn, bên trong mơ hồ có tử khí lưu chuyển, giống như
tiến vào một thế giới chưa mở ra.
“Hồng Mông, Hồng Mông!” Trong hỗn độn ở tầng thứ bảy, có một âm thanh giác ngộ rống to lên.
Diệp Húc chẳng hề nhìn thấy thứ gì ở trước mặt, khí thế hắn đẩy hỗn độn ra, từng luồng tử khí từ bên ngoài chảy vào trong thế giới của hắn.
“Hồng Mông, Hồng Mông!”
Trong thế giới của hắn cũng có tiếng nói này, tử khí tuôn tràn vào, hóa thành một quả trứng lớn ở trung tâm thế giới, tiếng nói đó phát ra từ
trong quả trứng màu tím này.
Tử khí không ngừng tuôn vào, chất
lượng của nó thậm chí còn vượt qua cả huyền hoàng nhị khí, cực kỳ thần
bí, có một loại cảm giác như vạn vật chi mẫu, vạn vật chi sơ.
Tiếng “Hồng Mông, Hồng Mông” không ngừng vang lên, không biết qua bao
lâu, tử khí trong hỗn độn hoàn toàn tuôn vào trong thế giới hình thành
từ khí thế của Diệp Húc, không ngừng bị quả trứng kia hút vào.
Diệp Húc rất tò mò, Ngọc Hoàng kim thân bay ra khỏi Thiên Đình, đến gần
nhìn thì một tiếng răng rắc vang lên, trên mặt quả trứng này xuất hiện
một vết nứt.
Răng rắc răng rắc!
Vết nứt càng lúc càng
lớn, chỉ thấy quả trứng màu tím kia đột nhiên vỡ ra, tử khí chìm vào mặt đất, hóa thanh một hồ nước dày đặc tử khí.
Roạt!
Một chiếc lá sen sinh ra từđáy nước, đong đưa sinh tư, lập tức một gốc thanh liên sinh ra, chui ra mặt nước.
Thanh liên từ từ nở rộ, chỉ thấy một đứa bé cuộn mình nằm trong thanh liên, sau đó nó chậm rãi giãn tứ chi, ngáp một cái.
Đứa bé này chân đạp hoa sen, đứng lên từ trong nước, một tay chỉđất, một
tay chỉ trời, khẩu khí khá là lớn, từ từ nói: “Ta là Thanh Đế, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn…”
Thằng nhóc thối này có khẩu khí thật là lớn, vừa sinh ra đã có ý chí vấn đỉnh Thiên Đế, thật quá yêu nghiệt.
Diệp Húc khẽ a một tiếng, trong lòng khiếp sợ vạn phần: “Chẳng lẽ đây là cảnh tượng khi Thanh Đế sinh ra?”
Hắn khẽ động một ý nghĩ, đột nhiên chỉ thấy Thanh Đế con nít này rầm
một tiếng phân giải, hóa thành vô số yêu văn chen nhau chui vào trong
Ngọc Hoàng pháp tướng.
Lần này phương thức ngọc lâu truyền thụ
tâm pháp càng thêm kỳ lạ, lại tiến hóa ra cảnh tượng Thanh Đế sinh ra,
khiến Diệp Húc cảm thấy thật khó bề tưởng tượng.
Tuy nhiên, lần
này lại khác với mấy tầng trước, tâm pháp của ngọc lâu tầng thứ bảy
không phải chỉ có một thiên mà là cấm pháp có rất nhiều thiên.
“Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu cấm pháp của Chu Thiên Tinh Cung, ừm, ta đã được một bộ từ chỗ Thạch Tinh Hải.”
Diệp Húc cẩn thận sắp xếp cấm pháp xuất hiện ở trong đầu, thầm nghĩ:
“Tam Tương cuốn Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh của Thái Dương Thần Cung,
Kim Ô Tam Tương Chân Thân! Bộ cấm pháp này ta chưa có… Di La Thiên
Nguyên Thủy Thiên Vương Chân Thân!”
Diệp Húc khiếp sợ không
hiểu, cấm pháp mà ngọc lâu tầng thứ bảy truyền thụ cho hắn không chỉ có
một bộ, trong đó có Chu Thiên Tinh Đấu Tinh Quân tam tương chân thân,
Hạo Thiên Kim Ô tam tương chân thân, còn có Di La Thiên Nguyên Thủy
Thiên Vương chân thân, mỗi một loại đều cực kỳ hùng mạnh!
Cuối cùng, lại có một môn cấm pháp hiện ra trong đầu hắn, nó vừa tràn ngập yêu khí yêu dị rồi lại hạo đãng đại khí.
“Hồng Mông Thanh Liên tam tương chân thân!”
Diệp Húc ngẩn ra. Hắn đem tất cả cấm pháp mà mình học ra chỉnh hợp làm
một, sửa sang lại thành Bàn Vương Khai Thiên Kinh. Tu luyện một môn cấm
pháp là có thể luyện ra một tôn tam tương chân thân, cũng tức là, hắn
chỉ có thể luyện ra một tôn kim thân.
Nhưng mà, bất kể là Tinh
Đấu Tinh Quân tam tương chân thân hay là Hạo Thiên Kim Ô tam tương chân
thân hoặc Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân, hay Hồng Mông Thanh Liên
tam tương chân thân đều cực kỳ tinh diệu, sau khi tu thành rồi thì uy
lực đều vô cùng mạnh mẽ, thật khiến hắn có thể bỏ qua!
“Rốt cuộc là tách ra tu luyện hay là dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh đây?”
Diệp Húc nhăn mặt nhăn mày, nếu tách ra tu luyện thì hắn có thể luyện
thành ba trăm sáu mươi lăm vị Chu Thiên Tinh Quân pháp tướng chân thân,
có năng lực luyện thành Tam Túc Kim Ô chân thân của Hạo Thiên Đại Đế,
còn có thể luyện thành Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân của Di La Thiên Yêu Đế, còn có Hồng Mông Thanh Liên tam tương pháp thân của Thanh Đế
nữa.
Nhưng nếu tu luyện toàn bộ thì e là cần thời gian không thể nào tính toán được, hắn phải tiêu phí mấy trăm năm mới có thể tu thành
bốn môn cấm pháp này!
Nếu Bàn Vương Khai Thiên Kinh có thể chỉnh hợp đám cấm pháp đó làm một, cất giữ hết những ưu điểm của chúng, uy
lực tất sẽ hơn xa bất cứ loại cấm pháp nào.
Nhưng khi Diệp Húc
cẩn thận nghiền ngẫm bốn loại cấm pháp này thì hắn hoảng sợ phát hiện,
những cấm pháp đó không chỗ nào không phải là loại pháp môn tinh thâm
Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế Kinh, mỗi một loại đều tự thành hệ thống. Nếu muốn dung hợp bốn loại cấm pháp này thì trong thời gian
ngắn khó có thể làm được!
Hơn nữa, sau khi dung hợp, Bàn Vương Khai Thiên Kinh sẽ biến thành bộ dáng gì, là tốt hay xấu, hắn cũng không rõ ràng.
“Kệđi, cứ thử dung hợp tâm pháp thành một xem có được hay không! Không thì tách ra mà tu luyện!”
“Nếu ta có thể dung hợp đám cấm pháp đó, như vậy tam tương cuốn của ta hẳn nên gọi là gì nhỉ?”
Diệp Húc hơi trầm ngâm, Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn chính là quan sát cảnh thiên địa mở ra mà có, lại có ý kỷ niệm vị Bàn Vương khai
thiên lập địa trong truyền thuyết kia.
“Nếu thành công thì gọi là Bàn Vương Chân Thân đi!”
Diệp Húc đi ra ngọc lâu, Ngọc Hoàng pháp tướng trấn thủ thiên đình,
không ngừng suy diễn cách đem đám cấm pháp đó hòa hợp một lò. Hắn trải
qua sinh tử tôi luyện, lúc này cuối cùng cũng nhàn hạ, cùng Kiều Kiều du sơn ngoạn thủy, tiêu dao khoái ý, thật như thần tiên bạn lữ.
Tu vi hắn cũng không hề rơi xuống mà càng lúc càng thâm hậu, nhưng vẫn bị
nhốt trong cảnh giới Pháp Tướng nhất phẩm, không hề tăng lên chút nào.
Thấm thoắt, một năm đã trôi qua. Kiều Kiều trở lại thăm viếng Hàn
Nguyệt Cung, nàng tuy là thê tử của Diệp Húc, nhưng dù sao vẫn là đệ tử
của Hàn Nguyệt Cung. Huống chi giờ Hàn Nguyệt Cung đã do Quỳnh Tiêu nắm
quyền, có quan hệ chặt chẽ với Hoàng Tuyền Ma Tông, thù hận ngày xưa
Diệp Húc cũng không để trong lòng.
Mấy ngày nay hắn sửa sang lại một phần của bốn lại cấm pháp, hoàn thiện pháp môn tu luyện của Bàn
Vương Chân Thân Pháp Tương kỳ. Nhưng dù đã tích lũy một năm, Diệp Húc
vẫn phát hiện có một chuyện khiến hắn phải mặt co mày cáu.
Tu vi tiến cảnh của hắn càng ngày càng chậm.
“Tư chất của ta kỳ thật chỉ là ngọc lâu bảy tầng, hiện giờ tu luyện đến Tam Tương cảnh đã đạt tới cực hạn rồi…” Diệp Húc thở dài
Ngọc
lâu thiên ban cho hắn chính là Thanh quang hàn ngọc lâu bảy tầng, bị tòa ngọc lâu trong đan điền kia đánh nát. Hàn ngọc lâu bảy tầng đại biểu
cho tư chất của hắn, nếu không có gì bất ngờ thì hắn chỉ có thể tu thành thiên địa Pháp Tương kỳ, không có cách nào tiến lên Tam Bất Diệt cảnh.