Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 793: Chương 793: bên trong tử địa




Bên trong Ngọc Hư Cung, Chân Thiên Công, Tịch Phong Đào cùng mười hai Vu Tổ khác nhìn không rời mắt vào Vu Hoàng sách, đột nhiên chỉ thấy Thần Vực thánh theo Vu Hoàng sách thượng biến mất. Chân Thiên Công lưu luyến nói: "Tuy lão phu ước gì bọn gian tế này tất cả đều chết hết, nhưng quy củ chính là quy củ..."

"Nếu giữ lại trăm người này trong Ngọc Hư Cung, những Thần Vương sau lung chúng nhất định sẽ tới tìm chúng ta gây phiền toái. Bất quá, may là có vài Thần tử bị giết chết!"

Tịch Phong Đào cười ha ha, nói: "Hiện tại, liền đem những tiểu gia hỏa này triệu hồi thôi. Thực chờ mong, những nhi tử đã chết của Thần vương nổi giận là như thế nào à, mở ra Thần Vương chi chiến!"

Chín cây trụ đồng hình Hỏa Long đột nhiên phát ra hào quang, bên trong Long trụ, tòa trận pháp kia lại xuất hiện lần nữa. Tòa đại trận này chính là bảo vật cấp bậc Tổ Binh, có thể mang người ta đưa đến thời không khác, đồng dạng cũng có thể đem người ở thời không khác triệu hồi tới!

Thiên Giới Âm Ám Diện, bầu trời luôn là một màu đen tối, trong Đại Nhật Thuần Dương Cung, chỉ nghe thấy chín tiếng nổ rầm rập, trong đại điện chín cây Long trụ bằng đồng cứng rắn chui ra, phát ra hào quang.

Diệp Húc nhìn thấy đại trận này xuất hiện, không khỏi thở phào một hơi, lập tức truyền đến một cỗ hấp lực không thể chống lại, hắn và Lăng Tiêu Thái tử, đám người Thiên Thần Tử đều không tự chủ bay lên, hướng vào bên trong đại trận này.

Diệp Húc dùng một tay, đem Hao Thiên Khuyển bắt lên, trong mắt tinh quang chớp động: "Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta..."

Hắn đã đoán đúng, Ngọc Hư Cung chỉ tuyển nhận trăm đồ đệ, mấy nghìn người chỉ cần chết hết, dư lại trăm người là được, mười hai Vu Tổ của Ngọc Hư Cung sẽ lập tức đưa bọn họ triệu hồi về. Mà giờ khắc này đại đa số mọi người đều chết thảm, chỉ còn lại phần lớn cường giả tiến vào Đại Nhật Thuần Dương Cung, tranh đoạt bảo vật trong Đại Nhật Thuần Dương Cung.

Mà ở bên trong Đại Nhật Thuần Dương Cung, đã chết hơn mười vị Thần tử, Thánh Hoàng, giờ chỉ còn lại không tới trăm người, hẳn là còn có những người không có tiến vào Đại Nhật Thuần Dương Cung, bất quá số lượng hẳn không quá nhiều.

Ngay lúc hắn tru diệt Thần Vực Thánh Hoàng, làm cho số lượng người còn sống sót thỏa mãn một trăm, kinh động mười hai vị Vu Tổ của Ngọc Hư Cung, tự nhiên mười hai vị Vu Tổ sẻ ra tay, đưa bọn họ trở về.

Cho dù giết xong Thần Vực Thánh Hoàng mà sồ người còn sống vẩn vượt qua một trăm mạng thì hắn cũng sẽ tiếp tục giết tiếp, giết tới khi chỉ còn lại có một trăm người còn sống mới thôi!

Đột nhiên, trên chạc cây Thế Giới, một thây ma Vu Tổ từ từ giơ tay lên, thản nhiên nói: "Không ai có thể từ trong cung điện của người chết mà còn sống rời đi..."

Diệp Húc cảm thấy thân hình căng thẳng, bị một sức mạnh vô hình giữ tại giửa không trung, căn bản không thể từ trong cổ lực lượng này trốn ra ngoài. Hắn gian nan quay đầu, chỉ thấy đám người Lăng Tiêu Thái tử, Phong Tùy Vân, Diệu Âm Thánh nữ, hết thảy cũng bị giam cầm lại ở giữa không trung. Thậm chí tòa đại trận Cửu Căn Hỏa Long đồng trụ, cũng bị vị Vu Tổ xa xưa này trấn trụ, không thể tiếp tục vận chuyển!

"A —— "

Một vị Thánh Hoàng đột nhiên sinh cơ tiêu tán, hóa thành một khối thi thể băng lãnh, “phốc” một tiếng rơi xuống đất.

Bịch!

Lại có một tiếng của thi thể khi rơi xuống đất truyền đến, thêm một người nữa bị cướp mất sở sinh cơ, biến thành một khối thi thể băng lãnh.

Bịch bịch bịch bịch!

Vô số thi thể giống như sủi cảo rơi vào nồi, từ trên không trung rơi xuống. Nguyên bản là những Thánh Hoàng cường đại vô cùng, nhưng trong mắt những xác sống Vu Tổ này, quả thực so với trứng gà còn dễ dàng đập nát hơn, từng tên một lần lượt bị cướp đi sinh mệnh!

Trong Ngọc Hư Cung, trên đỉnh mười hai vị Vu Tổ đứng trước đại trận, chỉ thấy trên Vu Hoàng sách một đám nhân ảnh đột nhiên trở nên ảm đạm, rồi biến mất khỏi Vu Hoàng sách, mồ hôi lạnh trên trán cả đám cuồn cuộn đổ xuống, thất thanh nói: "Bên trong Tiểu Nguyên giới đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Như thế nào lần lượt từng tên Thần tử Thánh Hoàng bị giết chết?"

"Đại sự không ổn! Bọn chúng khẳng định đả xúc động cấm kỵ trong Tiểu Nguyên giới, bây giờ muốn toàn quân bị diệt!"

"Bọn tiểu bối này, đều là con cháu của Thần vương, Vu Tổ, nếu toàn bộ chết ở bên trong Tiểu Nguyên giới. Ngọc Hư Cung chúng ta, chỉ sợ sẽ gặp thiên đại kiếp nạn. Nhiều Thần Vương phẫn nộ như vậy liền có thể hướng Ngọc Hư Cung chúng ta tấn công, như vậy có thể đem Ngọc Hư Cung chúng ta hủy diệt à!"

Mười hai vị Vu Tổ đồng thời quát lớn, quanh thân xuất hiện đạo văn mạnh mẽ khôn cùng, thanh âm đại đạo to lớn,dũng mãnh tiến vào bên trong đại trận, đem đại trận thôi động đến cực hạn!

Đại trận trong Đại Nhật Thuần Dương Cung lại vận chuyển, đem đám người Diệp Húc hút vào trong trận.

"Không ai có thể trốn thoát..."

Trên Thần Thụ, rất nhiều xác sống Vu Tổ cùng nhau ra tay, đại trận lại bị trấn trú, không thể vận hành, làm đám người Chân Thiên Công gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, phẫn nộ quát: "Tiểu Nguyên giới rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngay cả mười hai Vu Tổ chúng ta đồng loạt ra tay, cũng vô pháp thúc dục được đại trận, đem bọn chúng triệu hồi về!"

Trên trán Diệp Húc cũng rịn ra mồ hôi lạnh, đột nhiên nghe Thiên Thần Tử nổi giận gầm lên một tiếng, cao giọng rít gào: "Ta là con của Đại Già Thần Vương, không quản các ngươi đến tột cùng là thứ gì, nếu các ngươi dám đụng đến ta dù là một cọng tóc, cha ta Đại Già Thần Vương cũng sẽ đem các ngươi từ trong quan tài lôi ra, đem tất cả bằm thây vạn đoạn..."

Thanh âm của hắn vừa dứt liền truyền đến tiếng thi thể rơi xuống, con của Đại Già Thần Vương, nay bị một xác sống không hề cố kỵ cướp đi tánh mạng, biến thành một khối thi thể.

Những xác sống Vu Tổ này liên tiếp cướp đi tánh mạng của bọn hắn một mà không do dự cùng chần chờ chút nào, thanh âm đạm mạc truyền đến tai bọn họ: "Thần Vương xa xưa cần tử thị đến hầu hạ cuộc sống hàng ngày ngài..."

Diệp Húc cảm giác phía sau truyền đến một cỗ dao động, gian nan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng đến cực hạn không mang chút tình cảm nào.

Chủ nhân đôi mắt này dùng một ngón tay điểm tới phía hắn.

"Ta trăm tính ngàn tính, vậy mà không nghĩ tới, tới đây cũng khó thoát khỏi cái chết..." Diệp Húc tuyệt vọng trong lòng, chênh lệch thực lực quá lớn, quá lớn đi, hắn ở trước mặt Vu Tổ, quả thực như một con mèo con, không có chút năng lực phản kháng nào!

Khi ngón tay điểm tới mi tâm của hắn thì đột nhiên dừng lại, trong cặp mắt hiện ra một chút thần thái phức tạp, giống như khôi phục lại một tia sinh cơ.

"Nếu là cố nhân, thì hảy thả cho bọn họ đi thôi." Trên đỉnh Thần Thụ, vị Thần Vương áo trắng đột nhiên nói.

Mà xác sống Vu Tổ củng thu tay lại, Diệp Húc cảm thấy áp lực quanh thân biến mất, sau đó thân bất do kỷ bị kéo vào trong đại trận, hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy Thần Vương áo trắng cùng trên dưới trăm vị Vu Tổ hướng ánh mắt về phía hắn.

"Vật của ngươi, trả lại cho ngươi..."

Thanh âm của bọn hắn truyền đến, tiếp theo gốc Thần Thụ đột nhiên bị nhổ tận gốc, hướng Diệp Húc lao tới, rồi cùng rơi vào trong đại trận.

"Đừng quên lời hứa của ngươi đối với chúng ta..."

Đại trận vận chuyển, trước mắt đám người Lăng Tiêu Thái tử đột nhiên Đấu Chuyển Tinh Di, từ trong Tử Địa Thiên giới bị đẩy ra ngoài, đến khi mở mắt, thì đã trở lại trước cửa Ngọc Hư Cung.

"Hắn đi rồi..."

Trong Đại Nhật Thuần Dương Cung, một vị Vu Tổ lẩm bẩm: "Hắn sống lại, không uổng một phen tâm huyết của chúng ta... Hắn sớm muộn gì củng sẽ đem chúng ta hồi sinh, chân chính sống lại..."

"Đi thôi, đi gặp Đại Đế." Vị Thần Vương áo trắng không nhanh không chậm nói.

Đại Nhật Thuần Dương Cung được tám đầu Thanh Đồng cự ngưu kéo bắt đầu chuyển động, hướng sâu trong Tử Địa Thiên Giới lao đi như bay.

Trước Ngọc Hư Cung, một gã Thần tử phù phù một tiếng ngồi bệt trên đất, hai mắt dại ra, khóc rống lên. Nhiều người xụi lơ trên mặt đất, thất hồn lạc phách, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ đã chết hơn ba mươi người, so với số người bị Diệp Húc xử lý còn nhiều hơn!

Bọn họ tuy rằng là Thần tử, Thánh Hoàng cao cao tai thượng nhưng vẫn là lần đầu tiên đối mặt với chuyện kinh khủng như thế, đây là lần đầu cách tử vong gần như thế!

Chỉ có mấy người ít ỏi là còn có thể đứng lên, bất quá dù là đám người Lăng Tiêu Thái tử sắc mặt cũng ảm đạm, lần này Đại Nhật Thuần Dương cung chìm vào trong nền đất, tiến vào Tử Địa Thiên Giới, là một địa phương vô cùng khủng bố, dù là ThầnVương cũng rất ít đặt chân đến nơi đó.

Vù!

Một gốc Thần Thụ đột nhiên từ trong đại trận xuất hiện, Diệp Húc đứng ở ngọn cây, thân hình lảo đảo. Trong nội tâm hắn đồng dạng cũng không bình tỉnh được, vị Thần vương áo trắng kia thế nhưng lại đem chạc cây Thế Giới này đưa cho hắn, còn nói một ít lời nói kỳ lạ hắn không thể nắm bắt, thật sự làm cho hắn khó có thể giữ được bình tĩnh.

"Thiên Giới Âm Ám Diện, đến tột cùng là địa phương gì, có thứ gì trong đó? Vì sao những Thần Vương, Vu Tổ đã sớm chết có thể sống lại?"

Chân Thiên Công đột nhiên vọt tới, một bên xách một vị Thần tử lên, quát hỏi: "Rốt cuộc bên trong có chuyện gì xảy ra? Tại sao có nhiều người đột nhiên chết như vậy? Đó là..."

Hắn đột nhiên chú ý tới Thần Thụ dưới chân Diệp Húc, thất thanh nói: "Cây Thế Giới! Bên trong Tiểu Nguyên giới, vẫn còn có thứ này!"

Hắn thả Thần tử trong tay ra, bước nhanh từng bước tới, vô cùng vui mừng nói: "Trời sinh thần vật, thật sự là trời sinh thần vật, đủ loại đạo văn, thần văn, tự nhiên mà thành! Đưa nó cho ta!"

Diệp Húc sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói: " Vị tiền bối này, trước khi tiến vào Tiểu Nguyên giới ngươi đã nói sinh tử do mạng, nhưng chỉ cần có thể đoạt được bảo vật từ trong Tiểu Nguyên giới, Ngọc Hư Cung các ngươi sẽ không thu hồi, có thể giữ lại làm của riêng. Gốc Cây Thế Giới này, là bảo vật ta dùng tánh mạng giành lấy từ bên trong Tiểu Nguyên giới, hay Vu Tổ ngươi muốn nuốt lời, cướp đoạt bảo vật của ta?"

Chân Thiên Công nao nao, củng không tức giận mà cười lạnh nói: "Ngươi không biết chỗ trân quý của gốc Thần Thụ này..."

"Ngươi muốn nuốt lời?" Diệp Húc chất vấn lại.

Chân Thiên Công khóe miệng run run, sắc mặt âm trầm, cười ha ha nói : "Tiểu bối, ta tuy rằng không biết ngươi từ nơi nào có được nó, nhưng gốc Thần Thụ này liên lụy lớn lắm, lớn đến nổi ngươi không thể nào tưởng tượng được. Bởi vậy Thần Thụ nằm trong tay của ngươi, chỉ sợ là họa mà không phải phúc, sớm muộn sẽ đưa tới đại kiếp nạn cho ngươi, làm ngươi chết không có chổ chôn! Thân phận của ta là Vu Tổ Ngọc Hư Cung, tự nhiên sẽ không có lòng tham với bảo vật của ngươi, chỉ là muốn thay ngươi tạm thời bảo quản nó mà thôi."

Sắc mặt hắn hòa ái, mỉm cười nói: "Trong thiên hạ, vẫn không có người nào dám đến Ngọc Hư Cung ta gây sự, ngươi đem gốc Thần Thụ này cho ta bảo quản, tự nhiên có ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

"Không sai. Gốc Thần Thụ này can hệ xác thực thật rất lớn, không phải loại tiểu bối ngươi có khả năng nắm trong tay, như vậy sẽ đưa tới họa sát thân cho ngươi."

Một vị Vu Tổ Ngọc Hư Cung khác cũng tiến lên, trên mặt mang ý cười ấm áp, nói: "Chân trưởng lão cũng là muốn tốt cho ngươi, đem gốc Thần Thụ này của ngươi để cho mười hai Vu Tổ chúng ta bảo quản, chúng ta tự nhiên dốc lòng bảo hộ, sẽ không để cho nó bị hao tổn. Đợi ngươi trở thành Vu Tổ, gốc Thần Thụ này tự nhiên sẽ trả lại ngươi."

"Ngươi hiện nay đã là đệ tử Ngọc Hư Cung ta, nếu không giao ra, chính là vi phạm môn quy, phản bội sư môn, kết cục của việc phản bội sư môn, ngươi không phải không biết?" Tịch Phong Đào cười lạnh nói.

"Nếu gia nhập Ngọc Hư Cung ta, đã là đệ tử Ngọc Hư Cung, gốc Thần Thụ này ngươi đùng nghĩ muốn mang đi, cho dù thi thể của ngươi ra ngoài được, thì gốc Thần Thụ này cũng chỉ có thể ở lại Ngọc Hư Cung!" Lại có một vị Vu Tổ thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.