Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 794: Chương 794: ngang ngược càn rỡ




Diệp Húc hiển nhiên không ngờ rằng, một gốc Cây Thế Giới lại mang tới phong ba lớn như vậy, thậm chí ngay cả Vu Tổ cũng không nhịn được động tâm, mặt dày đến cướp đồ của mình!

Chân Thiên Công trên mặt đầy ý cười, thản nhiên nói: "Ngươi đã là đệ tử Ngọc Hư Cung ta, củng nên biết đạo lý hiếu kính sư môn chứ? Ngọc Hư Cung ta có vạn linh sơn, trong đó không ít linh sơn có Tam Thanh linh mạch, nếu ngươi đem gốc Thần thụ này hiếu kính cho chúng ta thì tự nhiên chúng ta sẽ chỉ điểm cho ngươi, giúp ngươi một ít ưu đãi, để ngươi tu luyện trong Tam Thanh linh sơn."

Tịch Phong Đào mỉm cười nói: "Nếu ngươi chủ động đem gốc Thần thụ này hiến ra, cầu mười hai Vu Tổ Ngọc Hư Cung chúng ta bảo quản, chúng ta tự nhiên không làm trái lời hứa, các ngươi ở Tiểu Nguyên giới có được thu hoạnh gì thì như trước đều thuộc về các ngươi."

"Mười hai Vu Tổ các ngươi đây là muốn cướp đoạt gốc Cây Thế Giới của ta?" Diệp Húc hướng bốn phía quét liếc mắt một lần, nói.

Chân Thiên Công ánh mắt vẫn gắt gao nhìn vào Cây Thế Giới, gằn từng chữ: "Không phải là cướp, mà là do ngươi chủ động hiến nó cho chúng ta, cầu chúng ta bảo quản nó giúp ngươi!"

"Đúng vậy! Là ngươi mở miệng trước, xin chúng ta bảo quản nó giúp ngươi!"

Khác Vu Tổ cười đều đều nói: "Thanh danh mười hai Vu Tổ Ngọc Hư Cung chúng ta ở bên ngoài, sao lại đi cướp đồ của tiểu bối được? Bất quá là ngươi chính miệng cầu chúng ta, chúng ta cũng ngượng ngùng không thể chối từ phải không?"

"Thì ra là như vậy."

Diệp Húc thở ra một hơi, cười híp cả mắt, nói: "May mắn là ta bình sinh không có thói quen đi cầu người khác. Vốn ta cho là, đường đường la mười hai vị lão tổ Ngọc Hư Cung, nói chuyện giống như đánh rắm, hôi không chịu được, còn tính động thủ cướp đoạt bảo vật ta dùng mạng để đổi lấy. Nay xem ra, là vãn bối hiểu lầm các vị rồi."

Hắn xuất ra ngọc lâu, đem thu hồi gốc cây Thế Giới, lại cười nói: "Gốc Thần thụ này cũng không cần nhọc tâm mười hai Vu Tổ các vị, mặc dù vãn bối không có bao nhiêu thực lực, nhưng việc bảo hộ đồ đạc của mình thì rất dụng tâm."

Đám người Chân Thiên Công sắc mặc khẻ biến, Tịch Phong Đào cười ha ha, điềm nhiên nói: "Buồn cười! Mười hai Vu Tổ chúng ta nhìn trúng thứ gì đó, có gì là không làm được! Cho dù là cướp của ngươi, ngươi cho rằng như thế nào? Ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách trưởng bối sư môn như chúng ta! Lão phu trước cướp Thần thụ của ngươi, sau lại đem đồ bất hiếu như ngươi xử tử, để răn đe!"

Diệp Húc ánh mắt phát lạnh, gắt gao chằm chằm vào hắn, tiền lên một bước dài, giáp mặt với vị Vu Tổ này, điềm nhiên nói: "Lão cẩu, ngươi muốn cướp Thần thụ của ta, rồi xử tử ta? Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì?"

Khí thế của hắn ngất trời, nhìn sát Tịch Phong Đào, cười lạnh nói: "Ngươi có biết hay không xuất thân của ta? Ai là người đứng phía sau của ta? Cướp đồ của ta còn phải xử tử ta? Nếu kinh động đến người đúng phía sau ta, lão nhân gia người bóp chết một Vu Tổ như ngươi đơn giản như bóp chết con kiến, con gà bình như vậy!"

Tịch Phong Đào lại bị hắn bức lùi ra sau một bước, không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.

Diệp Húc nhìn một vòng chung quanh, ánh mắt lướt qua trên mặt từng Vu Tổ tại đây, cười lạnh nói: "Các ngươi ai dám động đến một cọng tóc của ta thử xem, xem gặp các ngươi sẽ chết như thế nào! Người sau lung ta sẽ cho các ngươi bi hành hạ thống khổ ngàn năm, vạn năm, đến khi nộ hỏa trong lòng lão nhân gia ngài tiêu bớt, thì mới chậm rãi từng chút một giết chết các ngươi!"

Trong lòng đám người Chân Thiên Công lộp bộp một tiếng, lần này gia nhập vào Ngọc Hư Cung phần đông đệ tử đều là có lai lịch lớn, duy chỉ có Diệp Húc là bọn họ không nhìn ra manh mốichủ dựa của hắn. Chân Thiên Công thậm chí còn hoài nghi phía sau Diệp Húc là một vị Đế Quân!

Giờ phút này Diệp Húc đang tức giận, nói ra lời này không khỏi làm cho bọn họ phải xử lý cẩn thận. Nếu không chọc giận người đứng phía sau Diệp Húc, vậy có thể bọn hắn không gánh vác nổi!

Phong Tùy Vân đảo đảo con ngươi, trong lòng nghi hoặc vạn phần: "Diệp huynh là từ hạ giới phi thăng lên thượng giới, mới vừa tiến vào Thiên giới liền hiện ra tại phụ cận Tạo Hóa Môn ta, sau lưng hắn khi nào lại có một vị vô địch cường giả làm chỗ dựa rồi? Chẳng lẽ là Tạo Hóa Thần Vương? Cũng không đúng, Tạo Hóa Thần Vương tuy rằng thần thông quảng đại, nhưng vẫn không thể làm mười hai Vu Tổ kiêng kỵ như vậy..."

Chỗ dựa phía sau của mười hai Vu Tổ là ương kim Thiên Đình Thiên triều, Chư Thiên Thần Vương trên danh nghĩa là phải nghe theo sự điều khiển của Thiên triều.

Dù là Tạo Hóa Thần Vương, cũng không có khả năng đối kháng trực tiếp với thế lực Thiên triều. Chỉ có Đế Quân, có đại năng lực, không cần đến nhìn Thiên triều ở phía sau, mới có thủ đoạn làm cho mười hai Vu Tổ thống khổ ngàn năm vạn năm rồi xử lý bọn họ.

Hao Thiên Khuyển cũng một mảnh mờ mịt, há to mồm, thầm nghĩ trong lòng: "Ta như thế nào không biết, chủ nhân từ lúc nào có một cá chổ dựa cường đại như vậy..."

"Chân sư huynh, mười hai Vu Tổ Ngọc Hư Cung chúng ta lúc trước đã nói qua, đệ tử từ Tiểu Nguyên giới nếu đạt được bảo vật, tự nhiên do đệ tử đó xử trí, lần này sư huynh ngươi có chút quá đáng ."

Tổ Nhược Hải vẫn một mực không mở miệng nói chuyện đột nhiên ha ha cười nói: "Chân sư huynh, ngươi tuy có lòng bảo vệ đệ, nhưng lời nói lại có chút kịch liệt một ít, như vậy dễ dẫn đến hiểu lầm, người khác còn tưởng rằng mười hai Vu Tổ chúng ta không biết xấu hổ, muốn cướp bảo vật của đệ tử đó."

Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Húc, hòa ái cười nói: "Ngươi tên là Diệp Húc, tự Thiếu Bảo? Quả nhiên là tên hay. Ngươi không cần có khúc mắc trong lòng, vừa rồi Chân sư huynh, Tịch sư huynh bọn họ cũng là muốn tốt cho ngươi. Ngươi thân mang dị bảo tất nhiên sẽ khiến cho người khác mơ ước, hoài bích có tội, sẽ mang đến cho ngươi phiền toái không cần thiết, bởi vậy muốn ngươi đem Thần thụ này giao cho mười hai Vu Tổ chúng ta bảo quản giúp. Ngươi nếu không muốn, cứ coi như chưa phát sinh chuyện gì."

Hắn cười ha ha, hướng đám người Lăng Tiêu Thái tử quét mắt một cái, cười nói: "Các ngươi có thể sống đi ra từ Tiểu Nguyên giới, đều là có tư chất xuất chúng, thực lực kinh người, có thể tài bồi. Nay các ngươi đã là đệ tử Ngọc Hư Cung ta, từ giờ các ngươi cùng sư môn trước kia không còn quan hệ. Đợi chút nữa, lão phu sẽ sai người dẫn các ngươi đi thăm quan, sau đó cho các ngươi lựa chọn Linh sơn tu luyện."

Diệp Húc không nói một lời, lạnh lùng nhìn Tịch Phong Đào, đột nhiên hư không tạo vật, trong tay xuất hiện một con gà con, tay hơi dùng sức, liền đem con gà con này bóp nát.

Tịch Phong Đào sắc mặt xanh mét, tức giận đến nổi hai tay run run.

Diệp Húc cười ha ha, vạn phần kiêu ngạo, dáng vẻ nhất thời đắc ý, cười to nói: "Dám chọc ta, ta liền bóp bóp chết ngươi như bóp chết con gà con!"

Tịch Phong Đào nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám nói gì Diệp Húc.

Lúc này chưa rõ thân phận Diệp Húc, dù là Vu Hoàng sách cũng vô pháp điều tra ra lai lịch của hắn, làm cho mười hai Vu Tổ rất kiêng kị, nếu không biết xuất thân của hắn, căn bản không dám có dị động gì.

Lăng Tiêu Thái tử cười lạnh một tiếng, đi đến trước người Diệp Húc, nhìn thẳng vào mắt Diệp Húc, nói: "Ngươi giết Đại Nhật Thập Nhị Vệ của ta, cướp thần vật của ta, ta với ngươi thù sâu như biển! Người khác không dám động tới ngươi, nhưng cha ta đã sắp trở thành Đế Quân, ta cũng đã sắp trở thành Vu Tổ, trong thiên hạ ngoài ta ra không ai dám giết người, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay của ta!"

Diệp Húc trong tay lại xuất hiện một con gà con, rồi bóp nát, thản nhiên nói: "Lại dám ở trước mặt ta kêu gào, ta sẽ bóp chết ngươi như vậy!"

Lăng Tiêu Thái tử sắc mặt đỏ lên, tức giận hừ một tiếng, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía, hận không thể lập tức nhào lên đánh chết thằng này.

Có Tổ Nhược Hải Liên đứng ra, mười hai Vu Tổ lại đưa ra nghi vấn với mọi người, hỏi xem trong Tiểu Nguyên giới đến tột cùng phát sinh chuyện gì, lại làm cho nhiều Thần Hoàng, Thánh Hoàng như vậy chết đi, nhưng dù cho đãi nghe hung danh của Thiên giới Âm Ám Diện, thì dù bọn họ là Vu Tổ, cũng không khỏi rùng mình một cái, không dám nhắc lại việc này nửa.

"Có nhiều Thần Hoàng, Thánh Hoàng chết trong tay Diệp Thiếu Bảo như vậy?"

Đám người Chân Thiên Công nghe được Diệp Húc độc chiếm Thần thụ, đã đơn độc ngạnh kháng cùng đám người Lăng Tiêu Thái tử, Thiên Thần, vẫn đánh gục hơn mười tên Thần Hoàng, Thánh Hoàng, thì trong lòng vui vẻ, liếc mắt nhau, âm thầm gật đầu: "Tiểu tử này đắc tội với nhiều người như vậy, không cần chúng ta ra tay thì hắn củng sẽ bị kẻ khác xử lý ..."

Lập tức có người dẫn đám người Diệp Húc tiến vào Ngọc Hư Cung, thăm quan trước, hồi sau cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ có bỏ lại một chổ ngồi.

Sau một lúc lâu, lại có người dẫn mọi người đến Linh sơn, phân công Linh sơn để tu luyện.

Diệp Húc cũng bị một đồng tử dẫn đến một tòa linh sơn, đến trước một tòa đạo quan thì dừng lại, chỉ nghe đồng tử kia nói: "Diệp lão gia, trong núi có linh mạch, thấp nhất cũng là tiên linh chi mạch, đều đã bị các vị Vu Tổ phong ấn, mỗi ngày phụn lên linh khí đủ cho Thánh Hoàng tu luyện. Bất quá phong ấn linh mạch này, lão gia vạn lần không được động đến, những linh mạch này chính là căn cơ của Ngọc Hư Cung ta, nếu lão gia đem linh mạch lấy đi, linh sơn sẽ bị phế."

Diệp Húc gật đầu, vẫy tay làm cho đồng tử lui ra, rời thở ra một hơi, thầm nghĩ: "Ta lần này thổi da trâu, phỏng chừng có thể tạm thời trấn trụ mười hai Vu Tổ Ngọc Hư Cung, bất quá qua không lâu sau, bọn họ hơn phân nửa có thể điều tra ra được lai lịch của ta! Nếu để bọn họ biết là ta đến từ hạ giới, không có bối cảnh gì, cũng không có Đế Quân, Thần Vương chống lung cho ta, vậy thì nguy hiểm rồi..."

Hắn đúng là nghỉ đến đám người Lăng Tiêu Thái tử, cơ hồ mỗi người đều có lai lịch phi phàm, vì vậy mới hung hăng thổi phồng một phen, trấn trụ được mười hai Vu Tổ, miễn cho Thần thụ bị người tham lam này cướp đi.

Diệp Húc nhíu mày, bây trong Ngọc Hư Cung tạm thời an toàn, nhưng cũng sẽ không được bao lâu. Hắn từ hạ giới phi thăng lên Thiên giới, từ địa điểm đặt chân đầu tiên là Tạo Hóa Môn thì phải chiến đấu không ngường, sớm bị không ít người nhìn thấy. Nếu đám người Chân Thiên Công điều tra đến địa giới của Tạo Hóa Môn, nhất định có thể nhìn ra lai lịch của hắn!

Đến lúc đó, dưới cơn thịnh nộ của những Vu Tổ này, tánh mạng Diệp Húc tất nhiên là khó có thể giữ được!

"Đáng tiếc là không thể lập tức rời khỏi Ngọc Hư Cung, nếu không chính là có tật giật mình, dễ dàng bị mười hai Vu Tổ nhìn ra đầu mối, khiến bọn họ hoài nghi. Nếu mười hai Vu Tổ hoài nghi thân thể của ta, biết được sau lung ta căn bản không có cái gọi là cao thủ, vậy có thể sẽ lập tức muốn tánh mạng của ta!"

Thực lực Vu Tổ cường hãn đến cực điểm, từ những xác sống liền có thể thấy được, trong đó có một xác sống Vu Tổ chỉ hơi hơi nâng tay, là có thể đem đám người Diệp Húc, Lăng Tiêu Thái tử hết thảy giam cầm trên không trung.

Mà Chân Thiên Công Vu Tổ này, mặc dù không bằng xác sống đó, nhưng cũng không khém nhau lắm.

"Trong khoảng thời gian ngắn này, ta càng kiêu ngạo, càng hoành hành ương ngạnh, thì càng an toàn, mười hai Vu Tổ càng không dám đụng đến ta! Một khi đã như vậy, ta đây liền tiếp tục kiêu ngạo! Đợi đến khi ta đem cây Thế Giới hoàn toàn luyện hóa hấp thu, là có thể thành tựu Thánh Hoàng, sau đó lại tùy thời rời khỏi nơi này, ra ngoài tiêu diêu tự tại..."

Diệp Húc nghĩ đến đây, thì tĩnh tâm lai, tiếp tục đi vào phòng tu luyện trong đạo quán này, chỉ thấy trong phòng tu luyện này tiên linh chi khí chỉ có chút nồng đậm so với ngoại giới.

"Mười hai Vu Tổ thật sự là keo kiệt, thậm chí cũng không cả Thái Thanh linh khí để cho ta tu luyện."

Diệp Húc khẽ lắc đầu, xuất ra ngọc lâu, lấy ra Thần thụ, lập tức bắt đầu hấp thu năng lượng chất chứa trong Thần thụ, chỉ thấy vô số đạo văn đạo ngân,thần văn chen chúc nhau dung nhập trong cơ thể hắn, từng bước đánh sâu vào cảnh giới Thánh Hoàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.