Hiên Viên Vô Khuyết ánh mắt nhìn Diệp Húc, tiếng đàn thong thả, như thoáng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Họ Diệp tên Tần, thực lực lại mạnh mẽ như vậy, một quyền có thể đánh bại một trưởng giả Hạ gia, cao thủ trẻ tuổi như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không phải là hạng người vô dang. Mà họ Diệp thì càng ít, theo ta được biết, chỉ có một người như vậy…”
Ánh mắt của đám người Trang Cổ Đạo, Lý Tông Sơn lay động, đồng thời cũng ôm tâm hoài nghi với Diệp Húc. Người trẻ tuổi có được thực lực dũng mãnh như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất có khả năng chính là Diệp Húc.
“Diệp Tần huynh, xin hỏi ngươi tiên hương ở đâu?” Cơ Xương Canh đi trước làm khó dễ, chất vấn hỏi.
“Trang mỗ cũng muốn biết, Diệp Tần huynh sư thừa nơi nào, là cao thủ trẻ tuổi do thánh địa nào bồi dưỡng ra?” Trang Cổ Đạo ánh mắt sáng như đuốc, nhìn lên trên người Diệp Húc, thanh âm phạn xương vang lên trong đại phạm âm lôi tự phía sau đầu hắn, một tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Khí thế của hắn liên tiếp tăng vọt, chỉ cần Diệp Húc vẻ mặt hơi chút lộ ra thần sắc không đúng, hắn sẽ lập tức ra tay.
“Hoặc là nói, ngươi chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo!” Hạ Đông Dương ánh mắt chợt lóe thần quang, cười lạnh nói.
Một quyền của Diệp Húc đánh bạo Hạ Ngân Xuyên, một cường giả tam thần cảnh Hợp Thể kỳ, chấn động là rất lớn. Nếu là cường giả tam tướng cảnh ra tay, một chiêu đánh chết cường giả Hợp thể kỳ thì mới bình thường.
Mấu chốt nhất chính là, Diệp Húc dùng tên giả là Diệp Tần quá vô danh rồi, lúc này lại đột nhiên quật khởi, không thể không khiến cho người khác hoài nghi. Tất cả mọi người đoán hắn là nhân vật thành danh đã lâu, dùng thân phận Diệp Tần để che dấu thân mình.
Hơn nữa, Diệp Húc một quyền đánh bạo Hạ Ngân Xuyên, sử dụng chỉ là một chiêu vu pháp quyền ấn đơn giản nhất, thậm chí ngay cả vu bảo cũng không vận dụng, khiến cho người ta không thể đo lường được thực lực chân chính của hắn.
Nhân vật như vậy, không thể không khiến cho người khác cảnh giác.
Diệp Húc trong lòng cảnh giác, nếu thân phận của hắn bại lộ chỉ sợ không biết bao nhiêu cao thủ sẽ ra tay với hắn. Thậm chí ngay cả lão quái vật tam bất diệt cảnh chỉ sợ cũng ra tay.
“Chư vị đồng đạo, có phải là hoài nghi thân phận của ta?”
Phía sau Diệp Húc hiện lên di la thiên địa tháp chín tầng, như cười như không nói: “Diệp Thiếu Bảo là người trong ma đạo, mà ta là chính đạo mười phần, hay là chư vị không biết trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng của ta?”
“Vị Diệp Tần huynh này thực lực mạnh mẽ, nhưng còn không phải là Diệp Thiếu Bảo! Chư vị, chỉ sợ các vị sẽ phải thất vọng rồi, Diệp Thiếu Bảo hiện giờ đang bị ân sư ta trách phạt, phạt hắn diện bích suy nghĩ một năm, hiện giờ còn đang hối cải ở bên dưới vách vô vọng thiên bích.”
Đặng Nguyên Giác nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt mọi người lên mình, mỉm cười nói: “Nếu không, căn bản không tới phiên chư vị ra tay. Đặng mỗ liền quân pháp bất vị thân, tự tay giết chết hắn.”
“Diệp Thiếu Bảo ở Hoàng Tuyền Ma Tông diện bích suy nghĩ sao?”
Đám người Trang Cổ Đạo đều thu hồi ánh mắt trên người Diệp Húc, vừa rồi bọn họ hoài nghi “Diệp Tần” là Diệp Húc, lúc này đều đã đánh mất nghi ngờ trong lòng.
“Tuy nhiên, Diệp Tần huynh thực lực quả thực kinh người, không ngờ một quyền đánh bạo cường giả Hạ gia, loại thực lực này thiên hạ ít có.”
Lý Tông Sơn ánh mắt nhìn Diệp Húc cười nói: “Tiên tháp chín tầng chỉ có người có thân thể ngũ hành mới có thể đạt được. Diệp Tần huynh, hay ngươi là thân thể ngũ hành?”
Phía sau Diệp Húc xuất hiện di la thiên địa tháp, làm cho người ta nghĩ tới trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng. Cho dù ở đây có nhiều cường giả thế hệ trước nhưng cũng không thể nhận ra cái khác nhau giữa di la thiên địa tháp và trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng.
“Người này là thân thể ngũ hành, đạt được truyền thừa bên trong trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng, thực lực tu vi lại cao thâm như vậy, không hề kém các kỳ tài các thánh địa! Diệp Tần này nhất định là một cao thủ trẻ tuổi do thánh địa chính đạo bí mật bồi dưỡng ra.”
“Chẳng lẽ hắn là đệ tử của Thái Thượng Đạo Tông? Thái Thượng Đạo Tông từ trước tới nay đều bất hiển sơn bất lộ thủy, sâu không lường được, những đệ tử trong môn phái này không nhiều lắm, nhưng mỗi một vị đệ tử đi ra, tu vi đều vượt xa thường nhân, kinh diễm một thời.”
“Hắn cũng có khả năng là cường giả trẻ tuổi của nguyên thủy thánh tông. Nguyên thủy thánh tông nội tình sâu xa, cũng có đủ tài lực có thể bồi dưỡng ra nhân tài kiệt xuất như vậy. Hạ Ngân Xuyên bị hắn một kích đánh bạo, chết không oan.”
Diệp Húc có thể cảm giác được có không ít hơn mười cỗ sát khí đang tập trung vào mình. Trong đó ngoại trừ sát khí của Hạ gia, còn có những cao thủ trẻ tuổi các thánh địa khác nữa.
Hắn bày ra thực lực đúng là tạo thành uy hiếp cho rất nhiều người. Thậm chí ngay cả trên người Hiên Viên Vô Khuyết hắn cũng cảm thấy một cỗ sát khí như có như không. Tuy nhiên Hiên Viên Vô Khuyết che dấu rất tốt, không dễ dàng cảm thấy được.
Hạ Đông Dương đột nhiên đứng dậy, hướng tới Diệp Húc mà đi, chiến ý hừng hực, gằn từng chữ: “Đương kim trên đời này, không ai có thể hạ nhục Trung Châu Hạ gia ta! Mặc kệ ngươi tới từ thánh địa nào đi nữa, đắc tội Hạ gia ta, hôm nay chắc chắn chết không thể ngờ!”
Đương!
Khí thế của hắn hoàn toàn phát ra, tóc bay múa, khí thế hình thành một đại đỉnh cao tới vài dặm ở phía sau đầu. Trong đỉnh còn có lục địa có sông có núi, đè ép về phía Diệp Húc.
Quanh thân Diệp Húc quần áo không gió tự bay, khí thế của Hạ Đông Dương mạnh mẽ khiến cho khí cơ của hắn cảm ứng. Hắn gần như không kìm nổi mà buông ra toàn bộ khí thế của mình.
“Thực lực của Hạ Đông Dương không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, không đề xuất toàn lực mà nói, chỉ sợ ta cũng không có nhiều phần thắng!”
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, áp chế xao động trong lòng, nếu hoàn toàn buông ra khí thế của mình, hắn tất bị lộ diện mạo thật ra trước mắt mọi người, lâm vào vây công ngay.
Cho dù hắn có ba đầu sáu tay, chỉ sợ trong nháy mắt cũng bị những người này oanh kích tới chết. Mục đích của hắn chỉ vì hoàn thiện cửu đỉnh, cũng không phải một sống hai chết với những người này.
Lại vào lúc này, Hiên Viên Vô Khuyết đột nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói: “Hạ huynh, ngươi hướng ta khiêu chiến, vì sao lại động thủ với người khác? Nếu ngươi đã chuẩn bị tốt, vậy chúng ta bắt đầu quyết chiến đi!”
Ầm!
Khí thế của hắn đột nhiên phát ra, sau người hình thành ra một con chúc long dài chừng hơn mười dặm, long thân quấn quanh, cái đầu thật lớn ngó ra phía trước, long nhãn khép kín, dường như đang ngủ say.
Chúc long này mở cái mồm thật to của mình ra, trong miệng ngậm nến, mà Hiên Viên Vô Khuyết đã hoàn toàn đứng bên trong ngọn lửa nến rồi, áo trắng phiêu phiêu, giống như một vị bích nhân.
Cảnh tượng này vô cùng mỹ lệ, văn chương khó có thể hình dung. Hiên Viên Vô Khuyết giống như thần linh trong lửa, làm cho người ta cảm thấy rung động không gì sánh nổi.
Phong thái của hắn, không người nào có thể kịp.
Khí thế của hắn mạnh mẽ, Diệp Húc chỉ gặp qua được trên cường cường giả tam tướng cảnh. Việc này nói rõ thực lực của Hiên Viên Vô Khuyết chỉ sợ đã đạt tới độ cao mà người thường không thể nào vươn tới được, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến, tranh phong được với cường giả tam tướng cảnh.
Hơn một năm trước Hiên Viên Vô Khuyết một kiếm chặt đứt đầu một thánh, nếu như không phải thiên bằng đại thánh ra tay cứu giúp thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà hiện nay, thực lực của hắn lại có tinh tiến, cao thâm mạc trắc hơn nhiều.
Thiên bằng đại thánh trong mắt tinh quang chợt bắn ra, nhìn thẳng vào Hiên Viên Vô Khuyết bên trong hỏa diễm, từ từ phun ra một ngụm trọc khí. Vài vị yêu tông yêu thánh trầm giọng nói: “Sau này gặp được Hiên Viên Vô Khuyết các ngươi phải nhượng bộ lui binh!”