Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 477: Chương 477: Cao thủ quyết đấu (2)




Đám người nguyên ưng yêu thánh sắc mặt kịch biến, thiên bằng đại thánh vừa nói ra, bọn họ đã ý thức được, bản thân mình đã không phải là đối thủ của Hiên Viên Vô Khuyết nữa rồi. Chỉ sợ cuộc đời này là thế, vĩnh viễn không có khả năng so được với Hiên Viên Vô Khuyết.

“Hiên Viên gia rốt cuộc cũng xuất hiện một tuyệt thế kỳ tài, không biết có thể kéo dài được số mệnh của thiên đế thế gia không…” Một lão già chính đạo lẩm bẩm nói.

Hiên Viên Vô Khuyết áo trắng như nước, một bước tới Hoành Đoạn sơn mạch: “Hạ Đông Dương, ta ở trong Hoành Đoạn sơn mạch chờ ngươi.”

“Diệp Tần, đợi khi ta giết Hiên Viên Vô Khuyết xong sẽ tới giết ngươi!”

Hạ Đông Dương hừ lạnh một tiếng, hung hăng liếc nhìn Diệp Húc một cái, lập tức lấy cửu đỉnh trấn thần châu thúc dục thiên sơn thanh điện đồ. Khí thế của hắn càng mạnh mẽ hơn so với Hiên Viên Vô Khuyết, bước thẳng tới Hoành Đoạn sơn mạch.

Hai người bọn họ, đại biểu cho lực lượng mạnh nhất trong lớp trẻ tuổi, hai người trẻ tuổi này thực lực đủ cho rất nhiều cường giả thế hệ trước phải xấu hổ!

Mọi người đều tiến tới Hoành Đoạn sơn mạch, không nghĩ tới bỏ qua một trận chiến của hai đại cao thủ trẻ tuổi đương thời.

Diệp Húc rời khỏi quan tinh đài, cùng đám người Tôn Trọng Thư bay về phía hoành đoạn sơn mạch, dò hỏi: “Trọng Thư huynh, Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương có ân oán gì?”

“Hai người bọn họ không ân không oán, tuy nhiên sau khi Hạ Đông Dương đạt được truyền thừa của Khải Hoàng, tin tưởng tăng cao, khiêu chiến với Hiên Viên Vô Khuyết. Hiên Viên Vô Khuyết cũng cực kỳ tự tin với thực lực của mình, đương nhiên không thể trốn tránh không chiến được.”

Tôn Trọng Thư và Diệp Húc sóng vai mà đi, nói: “Hạ Đông Dương ở hơn nửa năm trước từng tiến vào Khải Hoàng cổ mộ, đạt được truyền thừa của Khải Hoàng, lại lấy được một kiện trọng bảo do Khải Hoàng luyện chế! Ta phỏng chừng, thực lực của hắn chỉ sợ so với trước càng khủng bố hơn nhiều. Trong lớp trẻ tuổi đương thời, có thể làm đối thủ của hắn, thật sự ít ỏi không có mấy. Lúc này, Hiên Viên Vô Khuyết chỉ sợ gặp phải kình địch.”

Hắn chậm rãi cười nói: “Tuy nhiên thắng bại còn khó nói, Hiên Viên gia dù sao cũng là thiên đế thế gia, nội tình so với Trung Châu Hạ gia còn thâm hậu hơn nhiều. Hiên Viên Vô Khuyết dám ứng chiến, hơn phân nửa cũng có quân bài chưa lật của mình.”

Diệp Húc gật đầu xưng phải, thiên đế thế gia dù sao nội tình cũng rất thâm hậu. Hiên Viên Vô Khuyết thân là người thừa kế của gia chủ, trên người không có vài món trọng bảo là không thể.

Rầm

Thiên sơn thanh điện đồ của Hạ Đông Dương triển khai, chỉ thấy đám núi nguy nga dài ngàn dặm ầm ầm đánh xuống. Trong hoành đoạn sơn mạch đột nhiên xuất hiện ra từng tòa núi lớn.

Hắn công kích đầu tiên, tế khởi thiên sơn thanh điện đồ, làm cho Hiên Viên Vô Khuyết bị đánh vào trong trận đồ.

Đương! Đương! Đương!

Thanh đồng đại điện bên trong thiên sơn thanh điện đồ ầm ầm chấn vang, chỉ thấy trăm núi ngàn sông trong trận đồ bị phá nát, hóa thành hỗn độn hư vô!

Đây là uy lực của thiên sơn thanh điện đồ, làm cho hết thảy sông núi cùng kẻ thù bị chấn vỡ tất cả. Mà chủ nhân trận đồ tâm niệm vừa động, trận đồ lại có thể khôi phục lại như cũ.

Xuy!

Đột nhiên kiếm khí trắng như tuyết hiện lên như kinh hồng, đâm phá thiên sơn thanh điện đồ, kiếm khí chỉ thẳng vào mi tâm Hạ Đông Dương.

Hiên Viên Vô Khuyết phá trận đồ mà ra, kiếm khí huy hoàng, quét ngang hết thảy, Hạ Đông Dương đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện chín đại đỉnh, hợp làm một, buông xuống từng đạo sáng mờ, bao lại quanh thân.

Hiên Viên Vô Khuyết kiếm khí cắt tới, xuy xuy từng tiếng mở ra đạo sáng mờ, rốt cuộc kiệt sức, dừng ở trước người hắn ba thước.

“Hiên Viên Kiếm!”

Hiên Viên Vô Khuyết trầm giọng quát lớn, đột nhiên triệu tập ảo ảnh của Hiên Viên Kiếm. Ảo ảnh cùng dung với kiếm khí trong tay, xuy một tiếng mở ra từng đạo ánh sáng mờ, đâm thẳng vào mi tâm Hạ Đông Dương.

Rầm!

Một ảo ảnh đại đỉnh oanh phá hư không, dung nhập vào đại đỉnh trên đỉnh đầu Hạ Đông Dương. Cũng là Hạ Đông Dương triệu tập cấm bảo cửu đỉnh Hạ gia, tới tăng cường phòng ngự cho mình.

Chỉ thấy kiếm khí của Hiên Viên Vô Khuyết đâm tới, dừng lại phía trước mi tâm của Hạ Đông Dương, thủy chung vẫn không thể đâm phá được đạo sáng mờ do đại đỉnh buông xuống.

“Hiên Viên Vô Khuyết, ta triệu tập ảo ảnh cửu đỉnh dung nhập vào trong đỉnh của ta. Ngươi căn bản là không thể phá được phòng ngự của ta! Hôm nay, ngươi nhất định bại!”

Hạ Đông Dương cười ha hả, đại đỉnh trên đỉnh đầu ầm ầm chấn động. Kiếm khí của Hiên Viên Vô Khuyết ầm ầm chấn nát, đại đỉnh nghiền áp mà qua thẳng tới Hiên Viên Vô Khuyết. Hư không bị nghiền ép sụp đổ ầm ầm.

Ánh mắt Diệp Húc chớp động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người này. Đây là một hồi ác chiến của hai người trẻ tuổi mạnh nhất đương thời, với hắn mà nói, rất có khả năng là đại địch.

Những người khác cũng là như vậy, nhìn về phía hai người Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương không chớp mắt. Tất cả nghiền ngẫm xem nếu là mình thì phải ứng đối như thế nào.

Ông!

Diệp Húc tâm niệm hơi động, chân nguyên tự động hóa thành một ánh mắt thật lớn, lơ lửng bốn phương tám hướng. Mượn ánh mắt do vu pháp hình thành mà quan sát những chiêu thức của Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương, mọi động tĩnh trong trận chiến đều không thể gạt được ánh mắt của hắn.

Đột nhiên một đại đỉnh vô thanh vô thức từ phía sau hắn đánh tới. Hô một tiếng chộp Diệp Húc vào bên trong đỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.