Yêu chủ nghe vậy, không khỏi lắc đầu. Mặc dù hắn cho rằng Diệp Húc là
một nhân tài hiếm có trong thiên hạ, vượt xa dự liệu của hắn, nhưng Diệp húc nói ra câu này, khẩu khí có chút quá lớn rồi.
Thánh chủ sở dĩ có thể trở thành thánh chủ, nào có ai là hạng người đơn giản?
Mỗi người bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất nhất trong các thánh địa, tu vi thâm hậu, tư cách xuất sắc, có một không hai đương thế. Sau khi trở
thành thánh chủ, bọn họ lại nắm trong tay cấm bảo của các thánh địa, có
cấm bảo trong tay, mặc dù không thể nói rằng thiên hạ vô địch, nhưng
trong thiên hạ những người có thể làm khó họ đã ít lại càng ít hơn.
Diệp Húc nói hắn sau này có chút thành tựu, mười vị thánh chủ cùng nhau cũng có thể đánh chết được, điều này đối với Yêu chủ mà nói khó tránh
khỏi có chút khoác lác.
Các vị thánh chủ phá vỡ táng mộ nô lệ trong thông đạo này, không hề dừng lại, nhanh chóng đuổi theo đám người Yêu chủ. Thánh chủ Hạ Gia nghe thấy tiếng của Diệp Húc, không khỏi cười lạnh, nói: “Chỉ là một tên tiểu hậu bối, cư nhiên dám nói có thể đánh
chết mười vị thánh chủ, đúng là kiêu ngạo nguông cuồng, không biết sống
chết.”
Đại sư Ngọc Chân mang vẻ mặt trách trời thương dân, cảm khái nói:
“Diệp tiểu tử không chừng tương lai thật sự có thực lực này, đáng tiếc
là tư chất quá xuất sắc, dễ bị trời phạt, sớm ngày mà chết. Úc Khánh
Sơn, tên đệ tự không nên thân của ta, chính là thân thể ngũ, đáng thương lại vô cớ mà chết. Trời ghét anh tài, Diệp tiểu tử phải cẩn thận một
chút.”
Diệp Húc cười nhìn vị đại tông sư chính đạo phật môn
này, hạ giọng nói: “Lão nhân gia tuổi tác cao rồi, cũng không biết khi
nào sẽ về chầu trời. Nghe nói sơn môn hộ pháp của quý thánh địa, Bảo
Nguyên đại thiền sư bởi vì tuổi tác đã cao, thành oan hồn bỏ mạng trong
Hằng Cổ Ma Vực, không biết Ngọc Chân đại sư năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngọc Chân đại sư ha ha cười, so với Diệp Húc tài năng lộ rõ, thì hắn
lòng dạ thâm trầm, vui giận không hiện ra mặt, giống như một phật đà
luôn mở miệng cười.
“Từ xưa đến nay, những tuấn kiệt tuổi trẻ chết sớm nhiều không kể hết, chỉ có một số ít nhân tài mới đi được đến
cuối cùng. Lão tăng cùng Ngọc Chân sư huynh chính là một trong số đó.”
Bảo Quang Đại thiền sư ý vị thâm trường nói.
Diệp Húc đối
chọi gay gắt, mỉm cười nói: “Vẫn chưa trở thành Thánh Hoàng Vu Hoàng, ai dám nói mình đã đi đến cuối cùng. Không thành Vu Hoàng, thuỷ chung cũng chỉ là con kiến, Bảo Quang thánh chủ tuổi tác đã cao, không biết kiếp
này liệu có bước vào được cảnh giới Vu Hoàng?”
Bảo Quang đại sư cười ha ha nói: “Diệp tiểu đúng là mồm miệng lanh lợi, lão tăng không bằng.”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Hạ Gia có thù với ta, thấy ta
có được Nghệ Hoàng Kim Tiễn, Hạ Gia liền coi ta là cái đinh trong mắt,
muốn diệt trừ ta cũng là lẽ đương nhiên. Ngọc Chân đại sư chính là chủ
của Tiểu Quang Minh thánh địa, đệ tử của hắn, Úc Khánh Sơn với sư huynh
hắn Bảo Nguyên đại thiền sư đều là chết trong tay ta. Lúc nãy ta thi
triển Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, e rằng hắn cũng nhìn thấy, hắn
muốn diệt trừ ta, cũng là có lý do.”
Diệp Húc cẩn thận suy
nghĩ nguyên nhân ba vị thánh chủ này muốn ra tay với hắn, thầm nhủ: “Còn về tên Bảo Quang thánh chủ, ta với hắn không thù không oán, với Đại
Phạm Âm Lôi tự cũng không quá đáng. Hắn sở dĩ cũng muốn diệt trừ ta, lẽ
nào là muốn thay đệ tử hắn Trang Đạo Cổ diệt trừ tận gốc đối thủ! Đợi
đến khi rời khỏi đây, ta sẽ giết chết tên đệ tự Trang Đạo Cổ, khiến lão
lừa già này tuyệt luôn ý nghĩ đó.”
Trên đỉnh đầu bọn họ, long khí lao nhanh, dâng trào cuồn cuộn, cuối cùng thế cục dần chậm lại,
điều này thể hiện long khí đã đạt đến nơi cần đến.
Diệp Húc
không khỏi tinh thần hưng phấn, tim đập thình thịnh, hắn cuối cùng cũng
có thể nhìn thật mặt Thang Hoàng, vị thượng cổ Thánh hoàng này, trong
lòng sao có thể không kích động?
Các vị thánh chủ khác cũng
lộ ra vẻ kích động, bọn họ trải qua trăm nghìn khổ nạn, nhiều lần sinh
tử, cuối cùng đến được đây, cách Thang Hoàng chỉ còn xa một bước, cách
đạo lộ thông thiên cũng chỉ còn xa một bước!
Vị thượng cổ
Thánh hoàng Thang Hoàng này, e rằng chỉ có Vũ Hoàng mới có thể so sánh
cùng hắn. Nếu so sánh thì thậm chí hoàng đế khai quốc Đại Chu hoàng
triều, Chu Vũ Hoàng, đều không thể ngang bằng với hắn!
Hiện
nay, phần mộ của vị Thánh Hoàng này cuối cùng cũng bị bọn họ khai quật,
chỉ cần lấy được máu của Thang Hoàng, dùng máu Thang Hoàng tưới cho Kiến mộc, nhất định có thể đả thông đạo lộ thông thiên, tiến vào Thiên giới!
Diệp Húc chú ý đến, thậm chí cả nhân vật xuất sắc như Yêu chủ lúc này cũng vui mừng lộ rõ, miệng không ngừng xuýt xoa.
“Thang Hoàng đã trở thành Thánh hoàng, đem bản thân luyện thành thánh
hoàng chi bảo, Thánh bảo, thậm chí ngay cả Vu Hoàng tế khởi cấm bảo cũng không cách nào mảy may đả thương hắn. Không biết những vị thánh chủ này nếu phát hiện ra Thang Hoàng là khúc xương khó gặm, liệu có còn kích
động như vậy không?” Trong lòng hắn không thiếu những ý nghĩ ác thú.
Bọn họ đi vào trong một phủ điện cực lớn, phủ điện này là mộ thất trong trung tâm của thánh điện. Thang Hoàng, cường nhân của thời đại đó, hái
xuống một vì sao trong vũ trụ, tách lấy tinh hạch xây dựng ngôi mộ này,
mà phủ điện này chính là tinh hạch nằm ở vị trí trung tâm nhất.
Trước mắt bọn họ, mộ thất không có diện tích, mà là một khoảng hư
không. Bên dưới chính là một vực sâu không đáy, bên trong vực sâu, khí u hàn không ngừng toả ra, kết thành những tảng băng thật lớn, gào thét
hường không trung lao đi, lập tức một tiếng nổ tung, hoa băng vung khắp
nơi, xán lạn vô cùng.
Bên trong vục sâu, hàn khí kinh người, bất kì một Đại Vu nào tiến vào, e rằng đều sẽ ngay tức khắc đông thành hàn băng.
Từng toà điện đồng được khảm trên bốn vách, bên trong điện đồng, đặt những cỗ quan tài.
Điện đồng và quan tài ở đây, có tất cả chín mươi chín cái. Trong mỗi
một toà điện đồng lại cung phụng một cỗ quan tài, mỗi một cỗ quan tài
đều to lớn vô cùng, xa xỉ quý giá, chính là đúc bằng Kiến mộc, lấy long
phượng kỳ lân phượng hoàng các loại dị thú làm đồ án, vô cùng long
trọng.
Khoảng không quan tài, từng luồng long khí phun xuống, rót vào bên trong.
Còn bên cạnh quan tài thì dựng lên những loại dị tượng. Có cái là hình
rồng, long đằng khắp nơi, có cái lại là hình rắn, sông cuộn biển gầm, có cái là phượng hoàng, tắm lửa đôt trời, có cái là đại bàng, sải cánh
liên thiên, có cái là ưng sà, kéo dài bay lên, có cái là …, kim quang
xán lạn, còn có cái lại là nửa người nửa thú, mình người cánh chim,
phong phú đủ loải, hẳn là chủng tộc khác.
Chín mươi chín loại dị tượng, lơ lửng bên trên quan tài, từng đợt khí điềm lành từ trong
quan tài lọt ra, tạo nên hình thể của những dị tượng này.
Sau khi chết đi thi thể hiện ra dị tượng, thấp nhất cũng là tu vi Nhân
Hoàng. Diệp Húc đổi với điều này biết rất rõ ràng, hắn từng đạt được
thân thể Liệt Hoả Tôn Minh, Liệt Hoả Tôn Minh sau khi chết liền hiện ra
dị tượng Thiên Ma Thần quốc Ma Long, tráng lệ hùng vĩ.
Có
điều dị tượng mà Liệt Hoả Minh Tôn hình thành sau khi chết kém hơn nhiều lần so với những dị tượng trong quan tài này toát ra, không được to
lớn, hùng vĩ như những quan tài này.
Mà ở nơi đây, chín mươi
chín cỗ quan tài đều bày ra đủ loại dị tượng, chứng tỏ những người chôn ở đây đều là Nhân Hoàng, thậm chí là những đại vu cấp bậc cao hơn.
Phượng Yên Nhu không khỏi vạn phần hiếu kỳ, thấp giọng nói: “Sư huynh,
chín mươi chín đường long khí truyền vào chín mươi chín cỗ quan tài,
Thang Hoàng rốt cuộc là ở trong cỗ quan tài nào?”
Yêu chủ
trong lòng buồn bực, thầm nghĩ: “Lão phụ một vị đại tông sư đang đứng ở
đây, Phượng nhi cư nhiên lại đi hỏi tên nhóc con Diệp Húc, đúng là nữ
nhi hướng ngoại, chỉ nghĩ đến người ngoài.”
Diệp Húc nghe
thấy thế cười nói: “Quan tài của Thang Hoàng, có lẽ không nằm trong số
quan tài ở chín mươi chín toà đại điện này. Những quan tài này chắc là
của đại thần triều Thang Hoàng, sau khi chết được chôn trong lăng mộ
này, biểu thị tôn sủng.”
“Thang Hoàng quả nhiên khí phách phi phàm, cư nhiên đem long khí của chín mươi chín đường long mạch sinh ra
đều cung cấp nuôi dưỡng những vị đại thần này!”
Phượng Yên
Nhu cười nói: “Muội vốn dĩ tưởng rằng, chín mươi chín đường long khí
long mạch này là dùng để cung dưỡng cho thân thể hắn, không ngờ quần
thần trong triều sau khi chết cũng chôn ở đây.”
Diệp Húc nhìn bốn phía, không thể không đối với vị Thánh hoàng này vạn phần khâm
phục, cười nói: “Khí phách của Thang Hoàng, không ai sánh kịp.”
Hắn từng gặp một vị hoàng đế khác của hoàng triều Đại Thương, mộ của
Bàn Hoàng, lúc ấy khiếp sợ vạn phần, cho rằng mộ táng trong thiên hạ,
không ai có thể sánh bằng.
Đến nay nhìn lại, vị Bàn Hoàng
đứng đầu phục hưng hoàng triều Đại Thương này, so với hoàng đế khai quốc Thang Hoàng vẫn là kém cỏi không ít.
Mộ của Bàn Hoàng, lấy
đại vu Tam Bất Diệt cảnh làm triều thần, lấy đất đai thiên hạ làm cung
điện. Sau khi chết dẫn dắt quần thần, điều khiển lầu thuyền long hạm, ở
bên trong mộ địa ngao du.
Còn mộ của Thang Hoàng, chỉ chôn
cùng với nô lệ mà đã có hơn mười vị cường nhân thánh chủ, thậm chí còn
chôn cùng một vị Vu Hoàng!
Còn quần thần trong triều tu vi
Bạch Chước, thì càng đáng sợ. Không có bất kỳ một ai tu vi thấp hơn Nhân Hoàng, trong đó không biết có bao nhiêu thánh chủ, thậm chí nói không
chừng sẽ có Vu Hoàng ở bên trong!
Yêu chủ xem chừng xung
quanh, trầm giọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng
tiến vào những điện đồng, đụng vào những quan tài này.
Nơi
đây là bức chắn cuối cùng của lăng Thang Hoàng, Thang Hoàng dùng long
khí long mạch nhập vào trong thi thể của quần thần trong triều, duỳ trì
tu vi của bọn họ, còn dùng kiện mộc làm quan tài là để duy trì sức sống
trong thân thể không bị tiêu tan.”
Hàn Tông chủ Thái Cực Tông cũng sắc mặt ngưng trọng gấp bội, trấm giọng nói: “Theo ta thấy, bên
trong những quan tài này tràn đầy sức sống mạnh mẽ, hơi thở và sức sống
trong mỗi một cỗ quan tài đều không thua kém ta, trong số những người
mai táng ở đây, có thể là tuyệt đại cường nhân cấp bậc thánh chủ, hơn
nữa còn là bá chủ khi trạng thái toàn thịnh.”
Hiên Viên
Trường Phong cũng lộ ra sắc mặt cảnh giác, vạn phần trịnh trọng nói:
“Nơi này vô cùng nguy hiểm, ngay cả xe chỉ nam cũng vô phương phán đoán
sinh tử. Lẽ nào trong số những đại thần của Thang Hoàng có Vu Hoàng tồn
tại, canh giữ Hoàng lăng?”
“Nơi này đích xác có Vu Hoàng tồn tại.”
Thánh chủ Thiên Nhân tông trầm giọng nói: “Ta có thể cảm nhận được loại hơi thở như có như không của Vu Hoàng nơi này. Ha ha, trong những quan
tài này nhất định có Vu Hoàng trạng thái toàn thịnh, có pháp lực của Vu
Hoàng, thân thể của Vu Hoàng, e rằng Vu Hoàng đích thực đến nơi đây mà
hơi có chút bất cẩn đều sẽ bị đánh chết đánh nát!”
Các vị
thánh chủ ngơ ngác nhìn nhau, nơi đây so với chín mươi chín đại cấm hư
không còn nguy hiểm hơn rất nhiều, hơi không cẩn thận, làm thức những
người chết bên trong quan tài ở điện đồng này, sẽ liền dẫn đến đại hoạ,
không ai có thể sống sót!
“Vậy thì, Thang Hoàng đích thực rốt cuộc được chôn ở đâu?” Phượng Yêu Nhu nhìn xa bốn hướng nói.
Diệp Húc cười nói: “Tiểu muội, muội có nghe thấy tiếng tim đập không?
Hướng tiếng tim đập phát ra tự nhiên sẽ là chỗ Thang Hoàng được chôn.”
Phượng Yên Nhu nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, chỉ thấy trong vòm trời hàng tỉ vì sao, lóng lánh rực rỡ, xoay quanh ngân hà. Nghệ
nhân Đại Thương tụ tập bảo vật trong thiên hạ, tạo ra một vũ trụ sao
trời, treo trên khoảng không của toà đại mộ này.
Các vì sao đủ mọi màu sắc, chính là dùng kim khí ngủ hành luyện chế mà thành, xa hoa vô cùng.
Chín mươi chín đường long mạch hội tụ ở đây, khoác lên vũ trụ sao trời, hoá tác thành đầu của một con cự long. Đầu của con cự long này chính là nằm ở trung ương của ngân hà, gác trên ngân hà, há to miệng, trong
miệng dường như có đồ vật tồn tại.
Phần gáy của long đầu, phân ra thành chín mươi chín đường long khí, rót vào các đồng điện dưới vách đá.
“Thánh hoàng, chính là chôn ở đây!”