Trong miệng rồng ngậm một đồ vật, nhưng vì khoảng cách xa, hơn nữa lại
có từng đường long khí quấn quanh, từng luồng huyền hoàng chi mao từ
miệng rồng tràn ra, không cách nào nhìn rõ bên trong rốt cuộc là vật gì. Có điều tiếng tim đập thùng thùng đó chính là từ trong miệng rồng
truyền ra.
Mắt các vị thánh chủ đều sáng lên, chú ý đến đầu
rồng trên vòm trời, sau đó lại nhìn nhau, đối với đối phương tỏ vẻ đề
phòng.
Lúc trước bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau
tương trợ, vẫn như cũ giữ gìn hoà khí, nhưng một khi đã đi đến đây, chỗ
chôn Thang Hoàng cũng đã tìm thấy, thì không cần phải giả bộ ân cần nữa
rồi.
Bọn họ đồng thời phòng bị, e sợ đối phương sẽ đột ngột ra tay, tranh đoạt thân thể Thang Hoàng.
“Đi!”
Thánh chủ Hạ Gia đi trước một bước tế khởi lôi đỉnh, gào thét dựng lên, hướng ngân hà trên không xông đến, các cao thủ Hạ Gia còn sót lại cũng
vội vàng theo sau. Các thánh chủ khác thấy thế, cũng lần lượt đứng dậy,
không chịu rớt lại phía sau.
Diệp Húc cùng Yêu chủ, Phượng
Yên Nhu cũng hướng không trung lao lên, nhắm chỗ chín mươi chín đường
long khí hội tụ, đầu rồng mở rộng mà bay đến.
Đột nhiên một
luồng hàn khí từ dưới vực sâu không đáy dũng mãnh phun lên, hàn khí cuồn cuộn ào đến, giống như đầu lưỡi của một con dã thú, hướng mọi người
liếm đến.
Ngay lập tức, mọi người bị luồng hàn khí bao vây,
chỉ thấy một lão nhân của Hiên Viên Gia chưa kịp nói lời nào liền bị
đông thành băng, lập tức ngã vỡ trên đất, hồn phách phi tán, thân thể
tiêu tan.
Một vị cao tăng đắc đạo của Tiểu Quang Minh thánh
địa cũng chỉ trong chớp mắt bị luồng hàn khí xâm nhập, kim thân, nguyên
thần cả thiên địa pháp tướng đều đông thành cạn bã.
Các thánh địa khác cũng có rất nhiều cao thủ phải chôn thân trong luồng hàn khí này.
Vốn dĩ các đại thánh địa khi đi qua thông đạo nô lệ trước đó đã có
không ít người trọng thương, chết thảm tại chỗ, có thể nói là thương
vong nghiêm trọng, mà khi đi qua luồng hàn khí này, lại có thêm không ít các lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh chết thảm!
Hàn khí ngày
càng hung mãnh, ngày càng kịch liệt. Luồng hàn khí này từ trong vực sâu
phun ra cơ hồ như vô cùng vô tận, hướng lên trên không dũng mãnh phun
trào, càng ngày càng cao, dường như muốn phun đến tận các vì sao ngân hà trên vòm trời.
Đột nhiên chỉ thấy vang ầm một tiếng, mười
tám mặt đại kỳ thình lình từ đám người Hiên Viên Gia bay ra liên tiếp
thành từng trận, khí binh qua chinh phạt dũng mãnh phun ra, đại kỳ vây
quanh mọi người, đem hàn khí ngăn cản bên ngoài.
“Mười tám
mặt Binh Chủ Kỳ của Hiên Viên Gia?” Diệp Húc ánh mắt chớp động, chú ý
đến người tế khởi mười tám mặt Binh Chủ Kỳ này chính là Hiên Viên Vô
Khuyết. Có điều tu vi của Hiên Viên Vô Khuyết vẫn chưa đủ để phát huy uy năng của bộ Binh Chủ Kỳ này, mà là các vị cao thủ của Hiên Viên Gia
cùng nhau thúc động.
Một mặt Binh Chủ Kỳ chính là một bảo vật Nhân Hoàng, mà mười tám mặt Binh Chủ Kỳ kết hợp cùng nhau sẽ thành cấm
bảo, uy năng tăng lên gấp trăm nghìn lần.
Các thánh chủ đại thánh địa khác cũng lần lượt thi triển thủ pháp, tế khởi cấm bảo, ngăn chặn hàn khí xâm nhập.
Yêu chủ cũng tế khởi Hà Đồ, một tấm đại đồ xoay trên đầu Diệp Húc ba người, chặn lại hàn khí.
Vô số băng lăng, thậm chí băng sơn, đều bị hàn khí thổi bay, hướng cấm chế đâm đến phát ra những tiếng nổ rầm rầm.
Diệp Húc ở bên trong bảo hộ của Hà Đồ, bên ngoài trời đất u ám, hàn
phong gào thét, giống như hàng tỉ vạn con dã thú ngửa mặt lên trời gầm
rú, thê lương dị thường, còn bên trong Hà Đồ lại sóng êm gió lặng.
Đột nhiên, hắn chú ý tời một khối huyền băng trên đỉnh núi bay đến, bên trong khối huyền băng đó mơ hồ ẩn hiện một bóng người. Đó là một quái
nhân thân người đầu báo tám tay, cho dù bị phong ấn bên trong băng sơn,
vẫn toát lên vẻ bệ vệ ngút trời, giống như một bá chủ, một vương giả
trong vu sĩ.
“Đình cao Nhân Hoàng!”
Diệp Húc hô
nhỏ một tiếng. Đây là một đỉnh cao Nhân Hoàng, có lẽ là một vị cường
nhân thời kỳ thượng cổ có ý đồ xông vào Thang Hoàng lăng, một đường xông qua chín mươi chín đại cấm hư không và mộ táng nô lệ, kết quả lại chôn
thân ở đây.
Người này mặc dù đã chết không biết bao lâu rồi,
nhưng hung uy vẫn còn, khí thế vô tận, cơ hồ chỉ cần làm tan hàn băng là có thể sống lại.
Rầm!
Băng sơn va vào Hà Đồ, chỉ
thấy Hà Đồ thình lình bắn ra từng trận vân, đem băng sơn cắn nát, thi
thể của vị đỉnh cao Nhân Hoàng cũng bị chấn động vỡ nát, không còn tồn
tại.
Đột nhiên lại có vô số băng sơn bị hàn khí cuốn lên,
treo giữa không trung. Bên trong những băng sơn này không ngờ đang phong ấn nhiều đại vu hình dáng kỳ lạ, có loài người, có yêu tộc, cũng có
những chủng tộc kỳ dị khác.
“U Vương hoàng đế Đại Chu đích
thân thống lĩnh cao thủ, đi đến Ân Khư, dự định thăm dò mộ Thang Hoàng,
thu thập khoảng mười vạn cao thủ, những người này hẳn là những bá chủ
Nhân Hoàng trong số đó.” Yêu chủ đều đều nói.
Phượng Yên Nhu
ngó quanh, chỉ thấy trong hàn khí, không ngớt có những thi thể của cao
thủ thời kỳ Đại Chu bị phong ấn trong băng sơn đang lao lên, hiếu kỳ
nói: “Cha, những người này đều không thể rời khỏi Thang Hoàng lăng sao?
Hoàng đế Chu U Vương đâu?”
Yêu chủ lộ sắc mặt rầu rĩ, thở dài nói: “Hoàng đế Chu U Vương mặc dù thân là Vu Hoàng, nhưng cũng không
thể thoát ra ngoài, tất nhiên là đã chết rồi. Sau khi hắn chết, mười vạn tinh nhuệ Đại Chu cũng đều chôn thân nơi đây. Từ đó hoàng triều Đại Chu càng ngày càng đi xuống, đến sau này, thậm chí không có một Chu Hoàng
nào trở thành Vu Hoàng nữa, chỉ là Nhân Hoàng mà thôi, không thể nào
thống nhất thiên hạ nữa, hoàng triều Đại Chu tự nhiên sụp đổ, chia thành các quốc gia quần hùng.”
Diệp Húc suy tư nói: “Cơ gia Đại
Hán chính là hoàng thất Đại Chu, cũng là một đại thánh địa, lần thăm dò
mộ Thang Hoàng đó, không có Cơ gia tham dự, chắc hẳn cũng là nguyên nhân này.”
Ầm!
Một cỗ quan tài cực lớn đột nhiên từ
trong hàn khí xuất hiện, phiêu bồng trôi nổi, vô số những sợi xích sắt
màu đen khoá trụ cỗ quan tài này, đuôi của xích sắt thõng xuống vực sâu, không biết hướng về phía nào.
Cỗ quan tài này xuất hiện,
không trung chấn động, từ xa nhìn đến, giống như một chiếc thuyền từ
trong vực sâu đi lên. Chỉ thấy bên trên quan tài, lơ lửng một bức dị
tượng, chính là một con rắn chín đầu, thân người đầu rắn, cổ thon dài,
đầu rắn cực lớn, hình tam giác, mắt mở to, giống như ánh lửa U Minh, ánh nến dưới địa ngục.
Cỗ quan tài này không nằm trong chín mươi chín cỗ quan tài kia, bị chôn dưới vực sâu, cùng với hàn khí, nên sẽ
theo hàn khí mà ra.
Yêu chủ nhìn thấy dị tượng phía trên quan tài, mặt hơi biến sắc, lập tức điều khiển Hà Đồ tránh khỏi cỗ quan tài
này, thậm chí che đi dao động của cấm bảo từ Hà Đồ phát ra.
Chỉ nghe thấy trong tiếng gào thét của hàn khí, xích sắt rung động boong boong, cỗ quan tài này ngày càng dâng cao, trôi nổi giữa không trung
giống như một âm ảnh cực lớn.
Yêu chủ tăng nhanh tốc độ, điều khiển Hà Đồ hướng không trung nhanh chóng bay đi, cách cỗ quan tài càng ngày càng xa.
“Trong cỗ quan tài này, rốt cuộc chôn cất người nào?” Diệp Húc và Phượng Yên Nhu không kìm nổi kinh ngạc hỏi.
Quần thần trong triều đình Thang Hoàng Đại Thương, đều được chôn cất
trong những toà mộ lớn ở điện đồng trên vách tường, chỉ riêng người này
là được chôn bên dưới vực sâu, thậm chí còn bị xích sắt khoá trụ. Loại
đãi ngộ này, không thể nào là đại thần bình thường có thể có được, nhất
định là một người thanh danh hiểm hách trong hoàng triều Đại Thương,
thậm chí có thể là một vị Vu Hoàng!
“Đây là tả tướng của Vu Hoàng, Trọng Huỷ Đại Tướng Quốc!”
Gương mặt Yêu chủ ác liệt hiếm thấy, toàn lực thôi động Hà Đồ, rời xa
quan tài, trầm giọng nói: “Dưới trướng Thang Hoàng, thừa tướng tả hữu,
tả tướng Trọng Huỷ, hữu tướng Y Doãn, đều là những cường nhân đứng đầu
trong Vu Hoàng. Trọng Huỷ chính là bá chủ của Yêu tộc ta, Y Doãn chính
là Vu Hoàng trong Nhân tộc. Thực lực của hai người này, đặt trong các Vu Hoàng thượng cổ, cũng là hiếm gặp!”
Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy cỗ quan tài hướng về phía cấm bảo Vô Tự Thiên Thư của Thiên Nhân
Tông đâm vào, không trung nhất thời xuất hiện chấn động vô thanh vô tức, uy năng cấm bảo tràn ra bốn phía, oanh kích tứ phương.
Phía
dưới giống như một một dòng thác dâng lên, như nước trong nồi không
ngừng tràn ra, thành từng khoảng hư không chôn vùi tiêu biến!
Vô Tự Thiên Thư bị quan tài đâm đến mức từng mảnh rách ra, thậm chí bị
đâm đến bay ngược mà ra. Đám người Thiên Nhân Tông vốn dĩ được bảo vệ
dưới Thiên Thư thân thể ba ba nổ tung, hoá thành từng màn sương máu, chỉ còn lại duy nhất thánh chủ Thiên Nhân Tông, cũng bị trọng thương ho ra
máu.
“Quách Tông chủ của Thiên Nhân Tông, đã chết!” Yêu chủ thở dài, lộ ra một vẻ thương xót sợ hãi.
Nắp quan tài đột ngột bật mở, hút cơ thể tông chủ Thiên Nhân Tông vào
bên trong, thậm chí ngay cả Vô Tự Thiên Thư cũng bị sức hút cực lớn từ
quan tài truyền ra hút đến mức không chịu được run rẩy, cũng chầm chậm
hướng bên trong quan tài trôi vào.
Thình lình Vô Tự Thiên Thư ầm ầm mở ra, kim quang trong từng trang giấy trắng lưu chuyển, đột ngột lật đến trang cuối cùng, kim quang phóng lớn, phát ra uy năng vô cùng
vô tận, cuối cũng thoát khỏi sức hút của quan tài, trên không chấn động, hoá thành một luồng kim quang từ giữa không trung bỗng nhiên hướng mộ
Thang Hoàng bay đến, biến mất không thấy!
Yêu chủ lắc lắc
đầu, thấp giọng nói: “Cấm bảo có linh hồn, bộ Vô Tự Thiên Thư này biết
rằng rơi vào bên trong quan tài sẽ bị luyện hoá triệt để, tự động phát
ra uy năng, có điều khi nó trở về Thiên Nhân Tông, e rằng cũng phải tổn
hao nhiều uy năng, cần được cao thủ Thiên Nhân Tông như cũ tế luyện
không biết bao nhiêu năm mới có thể phục hồi trạng thái toàn thịnh.”
Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, Quách tông chủ của Thiên Nhân Tông là
một nhân vật đứng đầu đương thế, mà lại bỏ mạng trong cỗ quan tài kia dễ dàng như vậy. Vị Vu Hoàng Trọng Huỷ trong quan tài thậm chí còn chưa lộ mặt liền có thể giết chết một vị thánh chủ!
Đây là vị thánh
chủ đầu tiên chôn thân nơi này kể từ khi bọn họ tiến vào Thang Hoàng
lăng, vang lên một tiếng chuông cảnh báo cho tất cả các vị thánh chủ còn lại.
Thánh chủ ở bên ngoài có lẽ là nhân vật vô địch, chủ
các thánh địa, bá chủ thiên hạ, nhưng bên trong lăng mộ Thang Hoàng này, kỳ thực chẳng đáng là gì, thánh chủ cũng sẽ chết, hơn nữa thậm chí còn
chết một cách vô cùng thê thảm, xương cốt chẳng còn!
Những
người như thánh chủ Hạ gia và Hiên Viên Trường Phong, Ngọc Chân đại sư
cũng nhìn thấy cảnh tượng này sợ đến mức hồn phách tiêu tán. Bọn họ ban
đầu sở dĩ có thể thong dong bình tĩnh như thế là bởi vì thân là đỉnh cao Nhân Hoàng nắm giữ cấm bảo đã lâu, hình thành nên một loại ngạo khí,
không hề coi tất cả nguy hiểm ra gì.
Còn khi ở nơi
đây, sự vô địch của bọn họ đã dễ dàng bị đánh mất, chỉ không cẩn thận
một chút cũng có thể lập tức mất mạng, so với các vu sĩ bình thường
không hề khác biệt!
Mọi người nhao nhao tăng tốc, hình bóng lướt đi, hướng không trung bay đến.
Cỗ quan tài kia cũng bay lên không, truy kích mà đuổi.
Xoạt!
Xích sắt khoá trụ quan tài trong khoảnh khắc đã tới cuối, phát ra một
tiếng nổ lớn, cố định quan tài giữa không trung, bên trong quan tài
dường như truyền đến một tiếng gào phẫn nộ, tranh đến mức xích sắt bong
bong rung động, từ đầu đến cuối không thể thoát ra.
Qua một lúc lâu, chỉ thấy hàn khí trong vực sâu giống như thuỷ triều hạ xuống, cùng với quan tài yên lặng ở dưới đáy sâu.
Diệp Húc thở phào, bị vị thượng cổ Yêu tộc Trọng Huỷ cùng cỗ quan tài
đuổi giết, hắn trong lòng bàn tay cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đột
nhiên một ý nệm vụt qua trong đầu hắn, mồ hôi trên trán cuồn cuộn lăn
xuống, thất thanh nói: “Nếu tả tướng Trọng Huỷ bị chôn ở bên dưới vực
sâu, vậy hữu tướng Y Doãn sẽ là chôn ở đâu đây?”
Hắn ngẩng
đầu nhìn ngân hà trên vòm trời, đầu rồng nơi chín mươi chín đường long
khí tụ hội chính là gác trên ngân hà đó, lẩm bẩm nói: “Không phải là
chôn ở chỗ đó chứ…”!