Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 294: Chương 294: Chương Có duyên với ta






Diệp Húc nhìn xem mà da đầu run lên, những vu sĩ chinh đạo này thực lực cực kỳ hùng mạnh. Nếu những người này liên thủ đối phó với hắn thì chỉ sợ hắn phải chạy trối chết rồi, tuyệt không có phần thắng.

Nhưng những người này liên kết lại, cũng không thể chống đỡ được ngũ hành diệt tuyệt thần quang đại trận một giây phút nào cả. Tất cả liền bị đại trận xóa nhòa, chỉ còn lại một khối la thiên bảo ấn rách nát không còn gì.

“Ngũ hành diệt tuyệt thần quang, quá độc ác…” hắn lẩm bẩm nói.

Phượng Yên Nhu trịnh trọng gật đầu nói: “Nhị tỷ tu luyện chính là ngũ hành diệt tuyệt thần quang, nàng gặp may mắn, đem thần quang luyện thành vu bảo, cho nên mới dám xâm nhập vào Cổ Côn Luân thánh địa. Tiểu thanh chính là vu bảo hộ thân mà nhị tỷ tặng cho ta.”

Diệp Húc trong lòng vẫn cực kỳ tò mò, Phượng Yên Nhu sử dụng “tiểu thanh” tới tột cùng là cái gì. Hiện giờ hắn mới biết được thì ra là một đạo diệt tuyệt thần quang. Khó trách khoảng khắc đi qua người vu sĩ, giống như chém qua đồ ăn vậy, một chiêu diệt một đám.

“Ngươi xem, đây là tiểu thanh.”

Bên trong tay áo của Phượng Yên Nhu chậm rãi bay ra một cây vũ mao màu xanh, vũ mao màu xanh này vừa dài lại mềm mại. Đại khái nó dài năm thước, bên trên có ấn kim thúy tiễn ấn năm màu, như thể là đôi mắt của nữ nhân xinh đẹp.

Vũ mao này giống như đuôi linh của khổng tước, cho dù là so với khổng tước bình thường thì mỹ lệ hơn nhiều. Còn có một đạo hào quang màu xanh chuyển động giữa vũ mao, làm cho người ta cảm thấy sắc bén vô cùng.

Đây là một kiện vu bảo đáng sợ, nhìn qua cực nhẹ, nhưng sức nặng của vũ mao này so với đại đỉnh mà Diệp Húc luyện chế còn nặng hơn, uy năng kinh người!

“Phượng cô nương, nhị tỷ ngươi thật sự là người tài, không ngờ có thể luyện chế ra ngũ hành diệt tuyệt thần quang. Không biết vũ mao này có thể phá vỡ được ngũ hành diệt tuyệt thần quang đại trận không?”

Diệp Húc ánh mắt chớp động, ngẩng đầu nhìn cây chu sâm kia, chỉ thấy ba quả trên cây chu sâm càng ngày càng mê người. Dường như nó đang lôi kéo hắn, chỉ kém đưa ra những lời nói mà thôi.

Phượng Yên Nhu lắc đầu nói: “Nhị tỷ luyện chế ra ngũ hành diệt tuyệt thần quang, không thể so sánh với cấm chế hộ thủ chu sâm này được. Cho dù nàng tự mình tiến tới cũng không nắm chắc có thể phá vỡ được cấm chế!”

Diệp Húc thở dài, đi tới trước khối linh điền, lấy La Thiên Bảo Ấn của vị La tướng quân Đại Hán kia lên.

Những người này bị ngũ hành diệt tuyệt thần quang đại trận diệt sạch, hết thảy vu bảo đều mất đi. Chỉ còn lại bảo ấn này, tuy rằng nó bị thần quang bắn cho vỡ nát, nhưng không bị phá hủy hoàn toàn. Việc này có thể thấy là tài liệu luyện chế bảo ấn này không phải là bình thường.

“Chu sâm quả có dược lực vạn năm, nếu tới đây dù sao cũng phải thử một lần!”

Diệp Húc rời khỏi trăm trượng, tế khởi viêm dương hồ lô, chỉ thấy nó biến thành lớn như ngọn núi nhỏ, rít gào hướng tới chu sâm phóng đi.

Viêm dương hồ lô này là bảo vật hắn đạt được bên trong vu hồn giới mã đạp hồ, cứng rắn vô cùng, thậm chí có thể hấp thu bảy hỏa giao phụt lên viêm dương lôi hỏa. Ngay cả âm dương nhị khí cũng có thể chứa đựng được, nó đã trải qua một thời gian với Diệp Húc rồi.

Trình độ cứng rắn của nó có thể dẹp ngang thân thể Diệp Húc.

Diệp Húc tính toán rất đơn giản, chính là lấy Viêm dương hồ lô thí nghiệm lực công kích của ngũ hành diệt tuyệt thần quang. Hắn xem mình có thể đi xuyên qua được cấm chế mà thu chu sâm quả không?

Chỉ thấy hồ lô nhảy vào phạm vi cấm chế, lập tức kích phát cấm chế, ngũ hành diệt tuyệt thần quang tái hiện, bao phủ lấy viêm dương hồ lô.

Sau một lúc lâu, cấm chế tán đi, chỉ thấy Viêm Dương hồ lô khôi phục lại hình dáng ban đầu. Nó rách tung tóe rơi trên mặt đất, bốn phía rậm rạp những lỗ thủng, trước sau sáng lóa.

Rầm!

Hồ lô này đột nhiên vỡ vụn hóa thành bụi bặm tiêu tan đi.

“Nếu ta kích phát đại trận, chỉ sợ có kết cục giống viêm dương hồ lô này.”

Diệp Húc cảm thấy mao cốt tủng thiên, viêm dương hồ lô tuy rằng quý báu. Nhưng hiện giờ hắn cũng không có cơ hội sử dụng hồ lô này nhiều lắm, bởi vậy bị hủy đi cũng không tiếc thương lắm, thầm nghĩ: “Đáng tiếc không có được cơ hội lấy chu sâm quả, nếu không tu vi của ta có thể hăng hái vọt thẳng tới tam thần kỳ. Nếu gặp được Ngụy Hiên cũng đủ sức sống chết với hắn.”

Trong lòng hắn có chút không nỡ buông bỏ, rời đi với Phượng Yên Nhu.

Người có thể phá vỡ ngũ hành diệt tuyệt thần quang đại trận, chỉ sợ phải là tam thần cảnh mới làm được. Loại cường giả này cho dù ở Hoàng Tuyền Ma Tông cũng không nhiều lắm.

Nếu hắn khư khư cố chấp, cũng chỉ có thể táng thân bên trong ngũ hành diệt tuyệt thần quang đại trận mà thôi, tuyệt không có kết cục khác.

Trừ phi hắn có được vu bảo phòng ngự quan thân thể, hơn nữa vu bảo phải có thể chống cự được diệt tuyệt thần quang xâm nhập mới có thể thuận lợi xóa bỏ cấm chế, tiến vào linh điền.

Tuy nhiên bảo vật trên người Diệp Húc tuy nhiều nhưng phòng ngự vu bảo chỉ có chín khẩu đan đỉnh, và đại chu thiên tinh đấu trận đồ. Tất cả đều không đủ ngăn cản thần quang, mà thần quang vô khổng bất nhập, kim kiều, thiên cơ tán, âm dương nhị khí, ba kiện bảo vật này cũng không thể chống cự.

Về phần lão tông chủ Triều Công Thiều cho hắn khối kim bài kia, là vu bảo tông chủ đời trước luyện chế. Khối kim bài này có tác dụng gì, Diệp Húc còn chưa mò ra được.

Một đường đi tới, bọn họ gặp được hơn mười gốc linh dược hơn vạn năm. Có cây cao lớn như đại thụ che trời, có cái cũng nhỏ một chút, thậm chí có linh dược tu luyện thành yêu, hóa thành đồng tử, dựng lên phòng ốc bên trong cấm chế.

Những linh dược này nhìn cấm chế như không có gì, tự nhiên qua lại. Khi gặp được người ngoài, liền kêu lên một tiếng chui vào bên trong cấm chế, khiến cho các vu sĩ khác chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.

“Cổ Côn Luân thánh địa bị phong ấn không biết bao nhiêu vạn năm, nơi này của cải thật là quá phong phú. Nếu như có người có thể ở trong này lập giáo, chỉ sợ là một đại phái như tam cung, mạnh mẽ một đời!” Diệp Húc không khỏi cảm thán cười nói.

Phượng Yên Nhu ừ một tiếng nói: “Nhị tỷ của ta cũng nói như vậy!”

Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng giao thủ kịch liệt. Diệp Húc và Phượng Yên Nhu liếc nhìn nhau. Hai người yên lặng bước đi về phía trước. Không quá lâu sau, chỉ thấy bên trong thung lũng phía trước, có chín cái đồng trụ dựng thẳng đứng, chiều rộng của nó đạt tới sáu bảy trăm mét. Trên đồng trụ tất cả đều trói một đầu hỏa giao long, quay chung quanh một đóa hoa liên(sen) thật lớn.

Đóa hoa liên kia chính là được tạo thành từ tam muội chân hỏa. Bên trong hoa liên, một vu sĩ chính đạo đang đứng. Hắn một thân áo trắng, tướng mạo trang nghiêm, hai tay thiên biến vạn hóa.

Chỉ thấy từng đạo liên hoa bảo ấn từ đầu ngón tay hắn nhảy ra, bay nhanh tới chín đầu hỏa giao long ngăn cản xu thế công kích của chín đầu hỏa giao long này.

“Cửu long trụ? Người nào có được khả năng mạnh tới như vậy, không ngờ đem chín đầu hỏa giao long luyện chế thành vu bảo?”

Diệp Húc ánh mắt hơi ngưng trọng, trong lòng không khỏi khiếp sợ vạn phần. Trong vu hồn giới mã đạp hồ, hắn gặp qua chủ nhân của vu hồn giới lưu lại bảy đầu hỏa giao long trói trên đồng trụ, để cho bọn chúng vĩnh viễn phun ra viêm dương lôi hỏa, luyện chế đan dược cho mình.”

Lúc ấy Diệp Húc thực lực thấp kém, thậm chí không thể tiếp cạn được bảy đầu hỏa giao long kia, đúng là khâm phục rất sâu với thực lực của chủ nhân vu hồn giới.

Lúc này hắn nhìn thấy có người không ngờ bắt lấy chín đầu hỏa giao long, luyện chế thành vu bảo. Tất nhiên hắn không kìm nổi mà kinh hãi thất sắc.

Phải biết rằng mỗi một đầu hỏa giao long đều là một lão yêu tinh nguyên đan kỳ. Thực lực vô cùng hùng mạnh, có thể so với Giao đạo nhân. Thật không ngờ lại bị người luyện chế thành vu bảo, có thể thấy được thực lực của người này mạnh mẽ thái quá.

Tuy nhiên lúc Diệp Húc nhìn thấy chủ nhân của Cửu Long Trụ, không khỏi ngẩn ngơ. Chỉ thấy thiếu niên này đứng bên trên đầu một đầu hỏa giao long. Thiếu niên này niên kỷ không lớn, so với hắn chỉ nhiều hơn mấy tháng.

Trên đỉnh đầu thiếu niên này lơ lửng một toàn lưu kim huyền hoàng bảo tháp tám tầng. Còn có một khẩu đan đỉnh, không ngừng xoay tròn, cười lạnh nói: “Ngọc thiện chân nhân, Cửu Long Trụ của ta chính là sư phụ ban tặng cho ta. Đừng nói là ngươi, cho dù là cường giả tam thai cảnh cũng có thể luyện hóa. Ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại ta sao?”

“Hóa ra là vu sĩ đan đỉnh kỳ, chỉ dựa vào một kiện vu bảo mà thôi. Ta còn tưởng rằng cửu long trụ là do hắn luyện chế ra?”

Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, hướng người vu sĩ trung niên nhìn lại. Người này mặc áo bào trắng, đỉnh đầu có bảo tháp viêm thiên thanh quang bảo tháp bảy tầng. Hắn là vu sĩ chính đạo, theo ấn pháp hắn xuát ra thì hẳn là cao thủ của Đại phạm Âm Lôi tự.

“Vạn kiếp bất không, liên hoa bảo ấn!”

Ngọc thiện chân nhân không thèm nói gì, miệng hét lớn, một hóa hoa sen bay lên không, tiếp nhận công kích của hỏa giao long.

Chín đầu hỏa giao long nhất tề giơ vuốt, xé vỡ đóa hoa liên, từng ngón tay đổ thẫm thật lớn đang chụp tới hắn.

Ngọc thiện chân nhân trong lòng khẽ động, chỉ thấy liên hoa bảo tọa dưới chân đột nhiên khép lại. Ngàn vạn phiến lá cây liên hoa tầng tầng bao vây lấy hắn. Long trảo hạ xuống, phát ra tiếng leng keng bạo vang, nhưng không có xé mở ra được liên hoa.”

Liên hoa tản ra, ngọc thiện chân nhân sắc mặt vàng như giấy, sắc mặt không tốt lắm. Hiển nhiên chín đầu giao long này tấn công một kích khiến cho hắn bị thương nhẹ.

Diệp Húc từng gặp qua đệ tử Phạm Âm lôi tự La Tế Xuyên. Liên hoa bảo tạo của hắn chính là từ vu pháp, thuần túy do chân nguyên tạo thành. Lực phòng ngự của nó rất mạnh, cửu đỉnh vu hoàng quyết cũng không dễ dàng phá vớ được.

Mà liên hoa bảo tọa của Ngọc Thiện chân nhân cũng là một kiện vu bảo rất tốt, lực phòng ngự càng thêm dũng mãnh.

“Tề Bá Thiên, Đại phạm âm lôi tự của ta không oán cừu với Vu Đạo tông các ngươi , cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?

Đỉnh đầu hắn một viên nguyên đan hiện ra, trong suốt như châu, trong ánh sáng hào quang chiếu vào chạy khắp toàn thân. Ngọc Thiện chân nhân thương thế lập tức khỏi hẳn, sắc mặt khôi phục như bình thường.

Tu vi của hắn hơn thiếu niên Tà Bá Thiên kia không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa đại pháp Đại phạm âm lôi tự vốn cực kỳ khó luyện. Cảnh giới ngang nhau, đệ tử của Đại phạm Âm Lôi Tự so với đệ tử các phái vượt qua mấy lần, thậm chí gấp mười.

Tuy nhiên, thiếu niên Tề Bá Thiên này có Cửu Long Trụ nơi tay. Tuy rằng tu vi không lại, nhưng uy lực của Cửu Long Trụ lại quá mạnh mẽ, gắt gao không chế hắn, không thể thoát thân được. Không ngờ một thân tu vi long trời nở đất lại hoàn toàn không có tác dụng.

Đây là tác dụng của vu bảo, Tề Bá Thiên tu vi tuy rằng không cao, cũng không thể thúc dục được vu bảo mãnh liệt như Cửu Long Trụ. Nhưng chín đầu hỏa giao long trên chín đồng trụ đều là còn sóng. Nó có được tu vi khủng bố, cho nên hắn mặc dù không thể phát huy ra được uy lực của Cửu Long Trụ. Chín đầu giao long cũng quấn lấy hắn ý đồ luyện chết đối phương.

“Thiếu niên này kêu Tề Bá Thiên sao? Tên rất vênh váo, khí phách, so với tiên nhân còn lợi hại hơn vài phần.

Tề Bá Thiên cười lạnh nói: “Ngọc thiện chân chân, xin chào tiên sinh cổ hủ. Trong Cổ Côn Luân thánh địa này, còn có ai giảng đạo lý với ngươi? Nhưng nói lại, ngươi nói đạo lý gì cơ chứ? Ta vừa mới phá đi cấm chế của La Thiên hương thảo. Ngươi lại nghênh ngang đi tới, nói cái gì mà La Thiên Hương Thảo này có duyên với người, xứng đáng để ta luyện chết người.”

Diệp Húc lúc này mới chú ý thấy, trên vách núi cách đó không xa không ngờ có một gốc cây màu tím sinh trưởng. Đóa hoa này ước chừng ba bốn mét, nhị hoa giống như kiếm sắc.

Cây La Thiên hương thảo này đã nở hoa, xem bộ dạng tuổi đời còn lâu hơn cả tam giáng hoàn hồn thảo. Dược lực cũng đã nhiều hơn tam giáng hoàn hồn thảo mấy lần. Khó trách Ngọc Thiện chân nhân động tâm, mặt dày chiếm đoạt bảo vật này.

“Tiểu tử thối, ngươi đây là muốn tìm đường chết, hôm nay gia gia sẽ giết tiểu ma đầu nhà người.”

Ngọc thiện chân nhân thẹn quá hóa giận, sắc mặt đỏ lên, hai tay ấn pháp đột nhiên biến đổi, cao giọng quát lớn: “Hàng! Ma! Úm! Hồng.”

Mỗi một chữ phun ra thực lực của hắn tăng lên gấp đôi. Năm chữa vừa phun ra thực lực của hắn lập tức tăng lên năm lần. Hắn lập tức kháng lại được công kích của hỏa giao long. Thậm chí có xu thế công phá được Cửu Long Trụ.

“Còn dám phản kháng sao? Thiếu gia ta luyện chê ngươi không còn tốn nhiều tiền như vậy.” Tề Bá Thiên như trước đỉnh trên đỉnh đầu giao long, cười lạnh nói.

Hai người giằng co một lúc lâu, đột nhiên vào lúc này bọn họ nhìn thoáng thấy thiếu niên mặc tinh bào đang chạy tới đóa hoa la Thiên hương thảo. Hai người trong lòng cả kinh, vội vàng dừng tay.

Tề Bá Thiên thu hồi Cửu Long Trụ, hỏi Diệp Húc nói: “Ngươi là ai?”

Ngọc Thiện chân nhân đứng phía trên liên hoa bảo tọa, trang nghiêm vô cùng. Nhưng trong ánh mắt của hắn hiển nhiên lửa giận ngập trời nói: “Không sai, ngươi lài ai?”

“Ta làm chuyện tốt, cũng không lưu danh.”

Diệp Húc ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm nói: “Cây Tử La Thiên Hương này có duyên với ta, cho nên ta lấy tất.” Hắn tiến thẳng tới tháo La Thiên hương Thảo xuống, nhét vào trong ngọc lâu cuả mình.

“Các ngươi tiếp tục đi, ta đi trước?” Diệp Húc phất phất tay cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.