Mười mấy tên vu sĩ này có vu bảo, ngọc lâu cùng tất cả tài liệu trong ngọc lâu cũng bị cấm chế phá hủy hết thảy, không còn tồn tại chút nào.
Trên không trung Cổ Côn Luân thánh địa, nguy hiểm vô cùng, tây hoàng phong ấn phiến thế giới này đồng thời bày ra cấm chế thật mạnh, cấm chế vô hình nhưng nếu không cẩn thận xúc động vào nó, sẽ gặp phải năng lượng bộc phát vô cùng vô tận, gạt bỏ người xâm nhập.
Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên đi vào trong một nơi cổ tích nguy hiểm như vậy. Trước kia hắn tiến vào vu hồn giới Mã Đạp Hồ. Thiên Sơn Thanh điện đồ bảo hồn giới, vạn cổ ma vực, nguy hiểm đều xa xa mới bằng được nơi đây.
Hắn không khỏi đánh giá thiếu nữ bên người vài lần, trong lòng rất là kinh ngạc. Thị lực của hắn cũng không thể phát hiện ra cấm chế nơi này, thế mà Phượng Yên Nhu lại có thể phát hiện ra, khiến cho hắn đánh giá cô gái này cao hơn vài phần.
Phượng Yên Nhu có được một đôi tuệ nhãn, dường như có thể nhìn ra được cấm chế…
“Phiến quốc gia này lãnh thổ rộng lớn ngàn dặm, nếu đi bộ thì không biết bao lâu mới thăm dò được Cổ Côn Luân thánh địa một lần.”
Diệp Húc và thiếu nữ sóng vai mà đi, đi bộ từng bước một tới Cổ Côn Luân thánh địa. Đi được không bao xa, hắn phát hiện ra trong một linh điền có một gốc linh dược sinh trưởng.
Linh dược này tên là Tam giáng hoàn hồn thảo, bình thường mười năm chỉ có cao ba tấc, trăm năm chỉ có cao nửa mét, mà cây tam giáng hoàn hồn thảo này đã cao bằng một người bình thường. Nó giống như một cây con khỏe mạnh, hương thơm xông vào mũi, thấm nhuần phế phủ.
“Linh thảo này chỉ sợ đã sinh trưởng được hơn ngàn năm đi?” Diệp Húc thất thanh nói.
Tuy rằng tam giáng hoàn hồn thảo không phải là linh dược gì hiếm thấy, nhưng được hơn một ngàn năm tuổi đủ cho linh dược này tích lũy được dược lực lớn tới dọa người rồi. Dược lực đơn thuần của nó cũng cao hơn sinh sinh tạo hóa đan tới mấy chục lần.
Mà bên trong dược điền, còn có không biết bao nhiêu linh dược chết già khô mục nát rồi. Hẳn là những cây linh dược này có tuổi thọ lâu đời hơn tam giang hoàn hồn thảo nhiều lần.
Đáng tiếc chính là, linh dược sống lâu cũng có hạn, không thể vĩnh viễn sinh trưởng được. Những linh dược này tuổi thọ hao hết, liền dược lực tán loạn, chết khô bên trong linh điền.
Trong linh điền hẳn là có cấm chế, Diệp Húc nhìn bên cạnh linh điền có bốn năm cỗ thi thể, giống như là những khối thịt cháy sém, hẳn là vu sĩ tính toán hái dược thảo, xúc động vào cấm chế nên chết ở bên cạnh linh điền.
“Cấm chế nơi này hình như là Lôi Sát Kiếp Trận.”
Phượng Yên Nhu cắn môi, từ trong tay áo lấy ra một kiện vu bảo, tế khởi lên, hướng linh điền bay đi. Đột nhiên một đạo lôi điện màu lam bổ tới phá hủy cái vu bảo này.
Đạo sét đánh này thình lình xảy ra, uy năng có thể nói là rất lớn, vu bảo của nàng bị sét đánh trúng, hóa thành tro bụi.
Vu bảo này của nàng là do nàng xử lý những vu sĩ kia mà lấy được, cho nên bị hủy cũng không chút đau lòng, gật đầu nói: “Đích thật là Lôi sát kiếp trận. Những người này tính toán thu thập tam giáng hoàn hồn thảo, lầm nhập kiếp trận, hết thảy bị lôi sát đánh chết. Lôi sát kiếp trận vô khổng bất nhập (không lọt chỗ nào), ta cũng không có nắm chắc phá trận, chỉ có tu luyện ra nguyên thai mới có nắm chắc. Sư huynh, chúng ta đi đường vòng thôi.”
Diệp Húc đánh giá tay áo của nàng, trong lòng có chút tò mò. Tay áo của cô nương này giống như một không gian khổng lồ, thu chứa nhiều bảo vật mà thủy chung không thay đổi.
Tuy nhiên hắn lại không nhìn ra được nguyên cớ gì, chỉ nhìn tới cánh tay ngọc ngà của nàng, nó nhỏ và dài, tú sắc vô cùng.
Phượng Yên Nhu chú ý tới ánh mắt của hắn, lặng yên rút cánh tay lại vào trong tay áo, sắc mặt ửng đỏ, hạ giọng nói: “Đáng tiếc tam giáng hoàn hồn thảo này chúng ta chỉ có thể buông tha, thực lực của ta còn không đủ tiến vào lôi sát kiếp trận. Nếu nhị tỷ có ở đây thì tốt rồi…”
Diệp Húc thu hồi ánh mắt đi nhanh về phía tam giáng hoàn hồn thảo, cười nói: “Không sao cả, ta bị sét đánh quen rồi, lôi sát kiếp trận còn chưa làm khó được ta.”
Hắn đi vào linh điền, lập tức có sét đánh bổ tới nện ở trên người hắn.
Diệp Húc lại đi về phía trước một bước, lập tức từng đạo sét đánh hạ xuống, rậm rạp đan thành võng, bao phủ lấy hắn.
Loại lôi sát màu lam này mênh mông vô cùng, hỗn loạn lôi âm, trong đó ngoại trừ lôi điện lực, còn có lôi sát, thiên về phá hủy thân thể nguyên thần của vu sĩ. Nguyên đan kỳ cao thủ bình thường tiến vào trong đây cũng chỉ có con đường chết.
Cái gọi là lôi sát, là từng đạo sát khí vô chất có hình rất nhỏ, chất chứa uy năng khủng bố. Nó thiên về chui vào thân thể vu sĩ, sau đó phát ra lôi âm, chấn vỡ thân thể, phá hủy nguyên thần.
Những vu sĩ chết ở bên trong linh điền, đều không phải toàn bộ chết ở bên trong lôi điện, mà trước bị lôi sát phá hủy nguyên thần. Lục phủ ngũ tạng bị lôi sát chấn vỡ, sau đó thân thể bên ngoài mới bị lôi điện đánh cháy sém.
Tuy nhiên thân thể Diệp Húc đã được rèn luyện vô cùng hùng mạnh, có thể dẹp ngang cường giả nguyên thần cảnh. Nguyên thần của hắn cũng được thái dương chân hỏa ngày đêm rèn luyện nung khô, cứng cỏi vô cùng, củng cố vô cùng.
Trong lôi sát, không đếm được số lượng lôi sát chui vào trong cơ thể hắn, giống như những con sâu thật nhỏ, ầm vang nổ tung trong cơ thể hắn. Nhưng tất cả đều không chút lay động tới thân thể hắn.
Còn có không ít lôi sát ngấm vào bên trong mi tâm của hắn, tiến vào Tử Phủ, phát uy ở bên trong Tử Phủ. Nó giống như lôi âm, rầm rầm nổ tung, bùng nổ tới cây đại thụ che trời kia, muốn phá hủy đi nguyên thần của hắn.
Cổ thụ bị oánh động không ngừng lay động, cành lá múa may, chịu đựng hết thảy lôi sát, nhưng không có một chút tổn thương.
Diệp Húc trong lòng rùng mình, lập tức biết chỗ khó khăn của vu sĩ khi rèn luyện nguyên thai.
Thiên địa cửu sát, chín loại sát khí thuộc tính không giống nhau. Lôi sát kiếp trận có sát khí cũng không tinh thuần lắm, nếu đổi lại là lôi sát khí thuần túy nhất, sát khí vô cùng vô tận oanh tạc mà tới, chỉ sợ vừa mới tới đã phá hủy được nguyên thần của hắn.
“Khó trách Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển có pháp môn rèn luyện nguyên thần. Nếu không có tu nguyên thần mà nói, căn bản không thể vượt qua cửu sát tẩy lễ!”
Phượng Yên Nhu khẩn trương nhìn hắn, chỉ thấy trên đỉnh đầu của Diệp Húc từng đạo lôi sát đánh xuống. Diệp Húc vẫn tiếp túc đi tới linh điền, đợi hắn đi vào trong linh điền, lôi sát kiếp trận lúc này mới đình chỉ.
Diệp Húc lộ ra một bàn tay lớn, tính toán nhổ tận gốc cây tam giáng hoàn hồn thảo này. Linh thảo này dường như cảm giác được nguy cơ, một phiến lá cây đột nhiên bộc phát ra vô số phù văn. Nó ầm ầm nổ tung, oanh sát tới hắn, uy lực không ngờ không kém, tương đương với uy lực vu pháp của một vu sĩ Hạo nguyệt kỳ.
Diệp Húc chậc chậc lấy làm kỳ, không thèm để ý tới những phù văn này. Bàn tay lớn của hắn xuất hiện, rút lấy tam giáng hoàn hồn thảo, chỉ thấy linh thảo này còn đang giãy dụa, vô số xúc tu múa may hướng bàn tay lớn của hắn đâm tới. Nó đâm tới bàn tay của Diệp Húc tạo thành những tiếng leng keng, nhưng không thể đâm thủng.
“Linh thảo này thật đúng là thần quái, trực tiếp bắt nó ăn cũng không được, vẫn là để cho hùng bi luyện nó thành đan dược, cũng không biết Hùng Bi có thủ đoạn này không? Dù sao đây cũng là linh dược sống hơn ngàn năm rồi.”
Diệp Húc đem tam giáng hoàn hồn thảo thu hồi lại, trở về đường cũ, chịu đựng sét đánh mà chui ra khỏi trận trở lại bên người Phượng Yên Nhu, cười nói: “May mắn không nhục mệnh, cuối cùng còn sống mà hái được linh dược này. Linh dược này sau khi luyện chế thành đan dược, ta sẽ phân cho cô nương một nửa.”
Phượng Yên Nhu mắt lộ ra dị sắc, trên dưới đánh giá hắn lại một lần, dường như là muốn xem vì sao hắn có thể bình an xuyên qua được lôi sát kiếp trận mà không chút thương tổn nào cả. Nàng nghe vậy lắc đầu nói: “Nhị tỷ nói, vô công bất thụ lục, ta không được nhận bất kỳ thứ gì của người khác đưa cho. Nhị tỷ còn nói, không có việc gì mà ra vẻ nịnh bợ, phi gian tức đạo (không phải gian tặc thì là đạo tặc)…”
Thanh âm nàng nhỏ dần, liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái thầm nghĩ: “Tuy nhiên thoạt nhìn hắn không giống như gian nhân hay cường đạo, chẳng lẽ nhị tỷ nói sai rồi…”
Phượng Yên Nhu vẫn là lần đầu tiên hoài nghi lời nói của nhị tỷ mình. Trong lòng nàng đã không yên lại còn có chút hưng phấn, dường như chính mình đang làm việc gì vụng trộm có lỗi với nhị tỷ mình vậy.
Diệp Húc cười nói: “Nhị tỷ nàng nói những lời đó có lý. Tuy nhiên cây tam giáng hoàn hồn thảo này nếu không phải có nàng vạch trần ra lôi sát kiếp trận. Ta chưa chắc dám xâm nhập vào bên trong đó. Đường phía sau còn dài, ta còn cần phải có tuệ nhãn của nàng mới có thể đi tới những địa phương khác. Bởi vậy phân chia một nửa thu thập trên đường là chuyện đương nhiên.”
Phượng Yên Nhu thấy hắn nói có chút đạo lý, tuy nhiên vẫn cảm thấy bất an, thầm nghĩ: “Nhị tỷ nói nhân loại đều là người xấu, xem ra cũng không phải rất chính xác. Diệp sư huynh chính là một người tốt…”
Diệp Húc và nàng tiếp tục đi tới phía trước, chỉ thấy hai bên dãy núi phập phồng. Linh khí nơi này như sương, nơi nơi tràn ngập mùi hương, trong núi linh điền không nhiều lắm, nhưng lãnh thổ ngàn dặm, tính tổng số lượng linh điền, thì có vẻ cực kỳ khủng bố.
Dọc theo đường đi, không ít linh điền bị người phá đi cấm chế, thu đi linh dược bên trong. Cũng có không ít thi thể vu sĩ nằm bên cạnh linh điền, bị cấm chế oanh sát.
Hắn thậm chí nhìn thấy trong một linh điền có một cây chu sâm sinh trưởng. Cây chu sâm này giống như cây củ cải lớn màu hồng, ước chừng cao như một cây đại thụ, chỉ sợ đã sống trên vạn năm rồi, dược lực tràn ngập.
Cây chu sâm này trên đỉnh có ba quả màu hồng sáng lớn bằn nắm tay người lớn. Mỗi một quả giống như một thế giới, có thể nhìn ra bên trong nó có núi có sông, có hoa có cỏ, có cây cối, rất là kỳ lạ.
“Cây chu sâm này đã trên vạn năm, dược lực chỉ sợ tập trung hết vào bên trong ba quả này, chính là linh đan của thiên nhiên. Nếu có thể ăn vào, chỉ sợ có thể khiến cho một người thường trong nháy mắt có được thực lực tam thần cảnh!”
Diệp Húc nhìn xem mà tâm động không ngừng, tuy nhiên bên cạnh cây linh dược này đã có mười mấy tên vu sĩ tập trung ở đây. Tất cả đều có ý đồ phá vỡ cấm chế, thu đi cây chu sâm này, tuy nhiên không ai dám can đảm tiến vào trong đó.
Những vu sĩ này toàn bộ đều là người trong chính đạo, hiển nhiên có không ít cao thủ bên trong. Thậm chí trong mấy người còn có người mơ hồ lộ ra khí thế khiến cho Diệp Húc cũng phải cảm thấy có chút kiêng kỵ. Cho rằng nếu giao thủ mà nói, chính mình cũng không nắm chắc phần thắng.
Bên trong bọn họ, còn có mấy người mặc giáp trụ, sát khí lộ ra ngoài, hẳn là cường giả trong quân Hán, hàng năm trong quân đã tôi luyện ra khí thế sát phạt.
“Những người này chết chắc rồi!”
Phượng Yên Nhu nói với Diệp Húc: “Thủ hộ khối linh điền này là ngũ hành diệt tuyệt thần quang đại trận, chỉ cần kích phát trận pháp, sẽ gặp phải năm loại diệt tuyệt quang tuyến bắn ra. Thậm chí ngay cả cường giả tam thần cảnh cũng bị diệt tuyệt thần quang xuyên thủ nguyên thần mà chết.”
Những vu sĩ chính đạo đều quay đầu lại, trợn mắt mà nhìn. Người tới nói chuyện không ngờ lại là một nữ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy, tất cả đều ngẩn ngơ, tán đi sát khí.
Cô gái này khí tức xuất trần, xinh đẹp không thể lường được.
“Chư vị không nên tức giận, tất cả đều là người một nhà!” Diệp Húc vội vàng tế khởi một tòa bảo tháp, chính là một tòa vu bảo hình tháp mà hắn luyện được ở trong vạn cổ ma vực. Nó giống nhau như đúc với năm tầng thương thiên bảo tháp mà vu sĩ chính đạo được thiên đạo ban tặng, ý đồ lừa dối qua cảnh.
“Tiểu tử kia, ngươi bảo bạn gái ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, rất dễ đắc tội với người!” Có người cả giận nói.
Mọi người quay đầu lại, tiếp tục gắt gao nhìn thẳng vào cây chu sâm. Một vu sĩ bộ dạng tướng quân trầm giọng nói: “Ta tới dẫn phát cấm chế, mọi người cùng nhau chống cự, vọt vào bên trong thu linh dược vạn năm này đi.”
“La tướng quân cẩn thận.” mọi người đều nói.
“Không sao, ta chém giết trên chiến trường hơn mười năm, cướp lấy vu bảo cấp trấn giáp của vu sĩ ma đạo trên dưới trăm kiện. Chiếu theo cấm pháp của sư môn, luyện chế thành một kiện La Thiên Bảo Ấn! Ấn này vừa ra, đó là cường giả tam thai cảnh cũng bị ta một ấn chấn chết. Ta cũng không tin, bằng vào La Thiên Bảo Ấn này, còn không thể ngăn được cấm chế nơi này?”
La tướng quân nhanh chóng tiến lên, hướng tới chu sâm bên trong linh điền. Trong ngọc tháp của hắn một quả bảo ấn bay ra, càng lúc càng lớn, giống như một tòa núi nhỏ lơn lửng trên đỉnh đầu hắn.
Bảo ấn ông ông một tiếng chấn vang, vô số phù văn thật nhỏ bay ra, rậm rập, hình thành hơn mười đạo quầng sáng được tạo thành từ những phù văn thuần túy, bao lấy hắn.
Bảo ấn này toát ra khí thế cực kỳ hùng mạnh, không chút kém với chiến kích của Yến Công Thượng và Kim Trụ của Mộ Dung Sơn.
Chỉ thấy hắn rốt cuộc bước nhập vào bên trong linh điền. Một chân bước xuống, lập tức có năm đạo ánh sáng lục sắc bắn ra. Trong nháy mắt nó bộc phát ra hào quang vô cùng vô tận, toàn bộ không gian trăm mét chung quanh linh điền biến thành một quang cầu thật lớn đầy màu sắc, tràn ngập dày đặc tử khí!
Quang cầu hiện lên nhanh chóng, biến mất cũng nhanh, ngay sau đó hồn nhiên biến mất vô tung.
Mà đám người La tướng quân thì biến mất không thấy, chỉ lưu lại cái bảo ấn bị phá nát như cái sàng. Mười mấy chính đạo cao thủ bị ngũ hành diệt tuyệt thần quang làm bốc hơi sạch sẽ.