Đám người Long Tổ Dương sớm đã bỏ chạy, Diệp Húc thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ là miễn cưỡng chấn áp ma đầu trong kim đấu, nếu như đám người Long Tổ Dương ngoan cố không chịu rời đi, hắn sẽ phải liên tiếp thôi động Hỗn Nguyên Kim Đấu, chắc chắn sẽ lại bị ma tính khống chế.
“Mỗi khi Hỗn Nguyên Kim Đấu nuốt vào một người, ma tính bên trong sẽ lại càng nặng thêm một phần, thời gian ma đầu xuất thế cũng sẽ ngắn hơn một bước.”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, ma tính Huyền Thiên Đại Đế lưu lại trong kim đấu cắn nuốt đám người Tạ Đình Hầu, chuyện này đã như khơi lại đống tro tàn, không thể ngăn cản, sớm muộn gì ma đầu bên trong cũng sẽ xuất thế, gây hoạ khắp nơi.
Nếu như ma đầu trong chiếc kim đấu này xuất thế, chắc chắn kẻ đầu tiên hắn muốn cắn nuốt chính là Diệp Húc!
“Chiếc bô này đã cường mạnh như thế, không biết ấm tử sa trong tay ta có mạnh hơn không?”
Phó Tây Lai nghĩ đến điểm này, tim thình thịch đập loạn, vội vàng tế khởi ấm tử sa, rồi lại thôi động, một luồng thần uy hắc ám tản phát ra bên ngoài, trong ấm dường như có một vòng càn khôn khác, có thể cất chứa vạn vật, chỉ có điều uy lực không cường mạnh như hắn nghĩ, vẫn là kém xa so với Hỗn Nguyên Kim Đấu.
Phong Tuỳ Vân thấy thế cũng vội vàng thôi động ngọc sàng, ngọc sàng bay lên không trung, đủ loại đạo vận thần văn lơ lửng, từng trận tiên âm phát ra, khiến người nghe có một loại thông hiểu văn đạo ngộ đạo, hẳn là một bộ bảo vật không tồi, chỉ là không có chút uy lực nào.
“Mặc dù không bằng chiếc bô kia, nhưng công hiệu của hai bộ bảo vật quả thật rất kinh người, rất có ích!” Hai người vô cùng hài lòng.
“Hai vị huynh đệ, chúng ta từ biệt tại đây!’
Diệp Húc chắp tay từ biệt Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai, đem Hao Thiên Khuyển thu vào trong ngọc lầu, để cho con phá cẩu này luyện hoá chỗ xương cốt Vu Tổ cùng linh mạch trong bụng, sau đó liền lướt đi.
“Luân Hồi Pháp Vương cùng Nhiên Mi Lão Phật cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu như biết được Huyền Thiên địa cung bị người ta vơ vét sạch sẽ, chắc chắc không dễ dàng bỏ qua, hai người này rất nhanh sẽ biết được gương mặt thật của ta…”
Phía sau lưng Diệp Húc Luân Hồi thiên môn xuất hiện, chỉ thấy từng luồng uy năng luân hồi tuôn trào, vặn vẹo đạo văn đạo ngân, chuyển hoá vòng mệnh của hắn, thay đổi thân phận, tướng mạo, bóp méo vận mệnh, xoay chuyển thiên cơ, khiến cho người ta không có cách nào nhìn thấu căn cước của hắn.
Lúc này nếu như cường nhân cấp bậc Thần Vương cưỡng chế thôi toán lai lịch của Diệp Húc, nhất định sẽ phát hiện quỹ đạo sinh mệnh của Diệp Húc trở nên quỷ dị, không còn là xuất thân từ Diệp gia Liễu Châu của Trung Thổ thần châu thế giới Vu Hoang, mà chính là một người sinh ra lớn lên trên thiên giới, có địa điểm sinh sống chính xác, có vợ cùng con trai con gái, có gia tộc, sư thừa, có bạn bè thân quen, mọi thứ toàn diện rõ ràng, giống như biến thành một người khác.
Tướng mạo này của hắn so với trước đây đúng là một trời một vực, dung mạo thanh tú, có một loại đạo cốt tiên phong tự nhiên, phóng khoáng lãnh đạm, đem đến cho người ta một loại cảm giác đơn độc lẻ loi, bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió cuốn đi.
Đây chính là sự kỳ diệu của Lục Đạo Luân Hồi, thay đổi thân phận của hắn, xoay chuyển thiên cơ, Diệp Húc cũng phải tiến vào Thánh Hoàng kỳ, luyện thành Luân Hồi thiên môn xong mới lĩnh ngộ được loại thần thông này.
“Như vậy thì cho dù là ta có đứng trước mặt đám người Luân Hồi Pháp Vương, bọn họ cũng không thể nhận ra.”
Thiên Phần so với Cửu Thiên còn rộng lớn hơn rất nhiều, những nơi Diệp Húc từng đi qua trong đây chỉ là mảnh vỡ của địa ngục vị diện, một góc nhỏ của Thiên Phần, ngoài những nơi này, còn có những không gian mênh mông vô cùng vô tận.
Diệp Húc dọc đường đến đây, chỉ thấy bên trong Thiên Phần là một miền hoang vu, chinh chiến liên miên, nơi đâu cũng có cự thú cường mãnh, ma thần chém giết khắp nơi, nguy hiểm trùng điệp, với thực lực của hắn hiện nay đã có thể chống lại một Vu Tổ bình thường, có điều ở nơi đây vẫn phải vô cùng cẩn thận.
Vù!
Một luồng thần niệm vô cùng khổng lồ từ hư không gào thét chui ra, quét đến như long trời lở đất, chỉ một thoáng đã bao phủ cả mấy chục vạn dặm, xuyên thủng hư không đại địa.
Luồng thần niệm này quét qua vô số sinh linh trong Thiên Phần, giống như cuồng phong mênh mông, thậm chí khiến rất nhiều sinh linh nhỏ yếu bị cuốn lên không trung, còn những thứ thực lực thấp thì trực tiếp bị luồng thần niệm này nghiền nát.
“Thần niệm của Thần Vương!”
Diệp Húc mặc cho luồng thần niệm này quét qua người mình, chỉ cảm thấy luồng thần niệm này không hề dừng lâu trên người hắn, sau khi quét lướt thông suốt liền gào thét chui ngược lại hư không, chỉ nghe thấy một âm thanh uy nghiêm truyền vọng ra: “Tên tiểu tử đó không có ở đây…”
“Luân Hồi Pháp Vương đang lục soát khắp nơi, ta nếu như không dùng uy lực của Luân Hồi thay đổi vòng mệnh, chỉ e thần niệm của hắn vừa quét qua liền đã đánh cho ta hiện nguyên hình rồi.”
Diệp Húc tỏ ra không có chuyện gì, tiếp tục đi thẳng về phía trước, không lâu sau lại có một luồng thần niệm đan xen cùng phật quang đảo qua, chính là Nhiên Mi Lão Phật đang tìm kiếm tung tích của hắn, nhưng cũng giống như Luân Hồi Pháp Vương, chỉ quét qua hắn mà không phát hiện gì.
Diệp Húc thong thả bước đi, vừa du ngoạn, vừa luyện chế linh mạch trong ngọc lầu, tu vi cứ như vậy mà tăng lên. Bẵng cái hơn một tháng trôi qua, hắn cuối cùng cũng đến được điểm cuối cùng của miền địa ngục vị diện này, chỉ thấy tiếp giáp với miền địa ngục vị diện này chính là thế giới Thiên Phần còn cao cấp hơn, bích luỹ của thế giới này so với bích luỹ khi tiến vào Thiên Phần lại còn dày nặng hơn, tinh thuần giống như một bảo vật!
“Lúc này nơi đây đang có hai vị đại Thần Vương đang sục sạo tìm kiếm tung tích ta, mặc dù ta đã dùng uy lực Luân Hồi bóp méo vòng mệnh, nhưng rất khó để không lộ ra sơ hở, chi bàng rời khỏi nơi đây, thử đến Thiên Phần khác xem sao!”
Phía sau lưng Diệp Húc Luân Hồi thiên môn xuất hiện, vặn vẹo hư không, chỉ thấy bích luỹ thế giới phía trước dần dần xuất hện từng đạo hoa văn xoắn ốc, càng lúc càng mỏng, một lúc sau, cuối cùng cũng đả thông được bích luỹ này.
Diệp Húc nhẹ nhàng sải bước, đi vào bên trong miền thế giới này.
“Khí tức cổ xưa…”
Hắn vừa tiến vào thế giới Thiên Phần này, lập tức cảm nhận được luồng khí tức hoàn toàn khác so với địa ngục vị diện đập vào mặt mình, địa ngục vị diện tràn ngập ma khí, cuồng bạo, tử vong, còn nơi đây mặc dù có loại khí tức thế giới tử vong, nhưng lại có vẻ thần thánh hơn nhiều, non xanh nước biếc, không hề làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng giống như ở địa ngục vị diện.
Đây là một miền thế giới giống như ngọc thạch, ngọc sơn ngọc thụ, thậm chí cả nước trong dòng sông đang chảy cũng giống như ngọc tương, bầu trời giống như một khối mỹ ngọc khổng lồ, so với hư không của địa ngục vị diện kiên cố hơn rất nhiều!
“Nơi đây là mảnh vỡ của Thái Minh Hoàn Thiên!”
Diệp Húc cảm nhận được luồng khí tức truyền đến từ miền thế giới cổ xưa này, chỉ cảm thấy đạo ngân đạo văn của Thái Minh Hoàn Thiên trên Luân Hồi thiên môn rục rịch chuyển động, hấp thu khí tức của Ngọc Hoàn Thiên từ hư không, tự mình sinh trưởng hoàn thiện, chỉ là thiên địa đại đạo trong hư không quả thực yếu ớt, chỉ giúp hắn nâng cao một phần vô cùng bé nhỏ..
Hống!
Trong những dãy núi, truyền đến một tiếng ngâm dài, khiến những bầy chim kinh động bay ra bên ngoài, thân thể của những điểu thú này không ngờ cũng giống như ngọc, đang vỗ cánh bay ra.
Diệp Húc thầm thấy kỳ lạ: “Nếu như có con Khiếu Thiên ham ăn ở đây, chắc chắc sẽ lại làm nhốn nháo lên, đòi nướng mấy con chim ngọc kia.”
Mảnh vỡ Ngọc Hoàn Thiên so với địa ngục vi diện cao cấp hơn rất nhiều, Diệp Húc dọc đường Đi gặp rất nhiều cự thú còn to khoẻ hơn nhiều so với địa ngục vi diện, hắn còn gặp mấy tôn ma thần đã tu luyện đến cảnh giới Vu Tổ, vô cùng cường mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả đám người Long Tổ Dương.
Những ma thần này đã xây dựng thành trì trên những di tích cổ xưa trong Ngọc Hoàn Thiên vị diện, thống trị một phương, hoàn toàn không dã man như ở địa ngục vị diện, hễ thấy người là đòi đánh đòi giết, có điều cũng không ưa mấy vu sĩ đến từ thiên giới.
Di tích trong Ngọc Hoàn Thiên rất nhiều, thậm chí tiên mộ cũng không thiếu, có thể thấy được trước kia nơi đây đã từng hưng thịnh như thế nào.
Diệp Húc thỉnh thoảng cũng gặp được những cường nhân đến từ thiên giới, đa số là đến từ Mân Thiên thần giới, hẳn là vì bích luỹ giữa Mân Thiên thần giới với nơi đây rất yếu mỏng, nên các cao thủ của Mân Thiên có thể đến đây tu luyện.
Hắn càng tiến sâu vào Ngọc Hoàn Thiên, lại càng gặp nhiều cao thủ của thiên giới, ai nấy đều hung thần ác sát, thậm chí còn hung ác hơn cả cự thú ác ma cùng ma thần của Ngọc Hoàn Thiên, chỉ cần nghe không lọt tay liền ra tay đánh đấm, cho đến khi giết được đối phương mới thôi.
Diệp Húc cũng suýt nữa thì nảy sinh xung đột với đám cao thủ thiên giới này, có điều tu vi thực lực của Diệp Húc hiện nay đã có thể sánh ngang Vu Tổ, bị đối phương khiêu khích liền một chiêu đánh gục, sòng phẳng dứt khoát.
“Vị tiểu huynh đệ này trông mặt mũi rất lạ, lẽ nào cũng là thuộc hạ của Tổ Vương Thần thành trước đây?”
Diệp Húc nhất chỉ xuyên thủng một vị Thánh Hoàng có ý đồ ám sát hắn, đột nhiên chỉ nghe thấy giọng nói ôn hoà truyền đến, vội vàng theo tiếng nhìn lại, thì thấy một vị lão nhân đạo cốt tiên phong đang nhẹ nhàng lướt đến, sắc mặt lương thiện, ha ha cười nói: “Tiểu huynh đệ lẽ nào là người mới bị thiên giới truy nã? Nhất chỉ giết Thánh Hoàng, thủ pháp rất được! Lão phu kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ngươi trên bảng truy nã ác nhân thiên giới.”
“Bảng truy nã ác nhân thiên giới? Chẳng trách những người này sát khí lại nặng như vậy, thì ra đều là những kẻ chuyên làm việc ác! Có điều vị lão nhân này nhìn cũng có vẻ lương thiện, chẳng lẽ cũng là một tên lòng dạ độc ác?”
Diệp Húc trong lòng đề phòng, vội vàng cẩn thận đánh giá vị lão nhân này, chỉ thấy người kia rất ôn đồn hoà nhã, mặt luôn tươi cười, rõ ràng không có dáng vẻ gì của một kẻ xấu, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy thân cận, lúc này hắn mới chắp tay cười nói: “Tại hạ quả thực là gần đây mới bị truy nã, chẳng qua chỉ là không kìm nổi cơn giận, giết vài tên tiểu tốt, liền bị thiên giới truy nã.”
Vị lão nhân kia nghe thấy vậy, như tỏ vẻ đồng cảm, thổn thức nói: “Chư Thiên Thần Vương thật sự quá bá đạo rồi, chỉ vì một chuyện bé tý mà liền coi chúng ta như mấy tên ma đầu, chỉ muốn nhanh chóng diệt trừ, quả là đáng hận! Bọn họ nào biết trong bảng truy nã ác nhân hoàn toàn không phải đều là người xấu, cũng nó những người lương thiện như ta và ngươi! Thực không dám giấu giếm, lão phu cũng là bởi vì một chuyện nhỏ nhặt mà bị thiên giới truy nã đến tận bây giờ, phải trốn tránh khắp nơi, không có ngày nào là không sống trong sợ hãi!”
Diệp Húc tinh tế cảm nhận tu vi của vị lão nhân này, chỉ thấy tu vi của y sâu không lường được, chỉ e còn mạnh hơn cả Long Tổ Dương, thở dài nói: “Chư Thiên Thần Vương không biết sự trung nghĩa của chúng ta, chỉ trọng dụng những tên nịnh bợ, gần tiểu nhân xa quân tử, quả thực khiến người ta khinh thường. Bản thân ta một lòng hướng minh nguyệt, nhưng minh nguyệt sao có thể soi sáng mương khe, chỉ hận bản lĩnh của mình không có đất dụng võ…”
Lão nhân kia mặt mày rạng rỡ cười nói: “Cũng may Đàm Tổ Thần Vương lần này triệu mở đại hội, chiêu mộ thiên hạ hào kiệt cùng trung nghĩa hiền lương trong bảng truy nã, tụ hợp tại Tổ Vương Thần thành, cùng bàn đại sự! Huynh đệ tốt, ta và người vừa gặp đã như quen biết từ lâu, lần này có rất nhiều cao thủ cùng đến, quần hùng xưng bá, chi bằng chúng ta kết bái làm huynh đệ, để tránh bị bọn họ ức hiếp.”
Diệp Húc chần chừ nói: “Ta cũng đang có ý này, chỉ là không dám trèo cao… Phải rồi, tiểu đệ lỗ mãng, còn quên chưa hỏi tôn tính đại danh của lão tiên sinh, tại sao lại bị thiên giới truy nã?”
Lão nhân kia mặt mày hiền hậu, ha ha cười nói: “Lúc nãy lão phu cùng tiểu huynh đệ tán gẫu rất vui, vừa gặp mà như đã quen biết, cũng quên mất giới thiệu bản thân. Lão phu nhân xưng Cực Lạc Lão Tổ, xin hỏi tôn hiệu của tiểu huynh đệ?”
“Cực Lạc Lão Tổ? Ông nội ơi, ta sao lại đen đủi thế này, gặp đúng lão già dâm côn!”
Sắc mặt Diệp Húc trở nên vô cùng cổ quái, giống như vừa ăn phải ruồi bọ rất khó chịu, hắn trong bảng truy nã của thiên giới đã thấy qua tên của Cực Lạc Lão Tổ, người này xông vào hậu cung của vị Thần Vương nào đó, cưỡng bức mấy trăm vị vương phi trong hậu cung đến chết, quả nhiên là bụng dạ nham hiểm!
“Tiểu đệ…Tống Cao Đức.” Diệp Húc kiên trì nói.
“Tống lão đệ, lão phu cùng ngươi tâm đầu ý hợp, chúng ta bát bái kết giao, cùng nhau làm nên sự nhiệp lớn!” Cực Lạc Lão Tổ ha ha cười lớn, hào khí can vân nói.
Diệp Húc trong lòng thầm ai oán: “Sự nghiệp lớn? Sự nghiệp lớn theo lời lão già dâm côn này, không phải là lại đi cưỡng bức vương phi của vị Thần Vương nào đấy chứ… Ở cùng lão già dâm côn này, kết bái huynh đệ, ta cho dù có nhảy xuống thiên hà tám kiếp cũng không rửa sạch ô danh!”