Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 838: Chương 838: Uy lực của Kim Đấu




Toà Huyền Thiên địa cung này sớm đã bị vơ vét thành một miền đất trống, khắp nơi đều là đổ nát thê lương, không hề lưu lại bất kỳ đồ vật gì, thậm chí ngay cả vách tường cũng bị đập mất một khối, Luân Hồi Pháp Vương sắc mặt âm trầm, bước lớn tiến vào địa cung, chỉ thấy nơi đây đã hoàn toàn sụp đổ, rõ ràng là bị người ta lấy đi mất cột chống.

“Đừng để bổn toạ bắt được ngươi…”

Luân Hồi Pháp Vương tức đến hai tay phát run, chuyện đến nước này hắn cũng tính được đã có người đến địa cung trước mình một bước, vơ vét hết sạch bảo vật ở nơi đây!

Hắn vì bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đế đã chuẩn bị không biết bao nhiêu thời gian, vất vả khổ sở mở ra Chúng Diệu chi môn, vượt qua vũ trụ nguyên thuỷ cùng tinh hà mênh mông, đến được nơi này, không ngờ rằng lại thất bại trong gang tấc, bị người ta nhanh chân đến trước.

Hai vị Thần Vương nhanh chóng lượn khắp địa cung một vòng, không hề phát hiện tung tích của bất kỳ một người nào, tất cả bảo vật đều đã bị người ta vơ vét hết, ngay cả một sợi lông trên đất cũng không còn!

Mặc dù trong địa quật vẫn còn trung tâm của mười tám tầng địa ngục, có điều bọn họ cũng biết rõ, cho dù là hai tôn Thần Vương liên thủ, e rằng cũng rất khó có thể bảo toàn tính mạng mà rút lui trước mười tám tôn thân thể của Huyền Thiên Đại Đế!

Huyền Thiên Đại Đế phân thân thể của mình ra thành mười tám bộ lưu lại ở đây, sớm đã hợp nhất với trung tâm của mười tám tầng đại ngục, nếu như sau này thiên địa một lần nữa đại biến, lục đạo tái hiện, tái tạo địa ngục luân hồi, hắn liền có thể phục sinh.

Đây chính là Huyền Thiên Đại Đế tính toán cho kiếp thứ mười tám của mình, làm sao có thể không có hậu thủ cường mạnh bảo vệ thân thể của mình?

“Rốt cuộc là ai?”

Luân Hồi Pháp Vương nổi giận gầm lên một tiếng, lao ra ngoài địa cung, sát khí đằng đằng theo đường cũ trở về.

“Ngã phật từ bi, rốt cuộc là kẻ nào điêu ngoa như vậy, lại dám vơ vét địa cung trước hai người chúng ta, lại còn ác liệt đến thế, vơ vét hết sạch…”

Nhiên Mi Lão Phật cũng lao ra khỏi địa cung, tay chân phát run, so với Luân Hồi Pháp Vương, hắn còn đen đủi hơn, suy cho cùng Luân Hồi Pháp Vương còn đạt được sợi tổ mạch tàn khuyết, còn hắn cái gì cũng không lấy được.

Hai tôn Thần Vương người trước người sau rời đi, lại một lần nữa tiến vào tinh hà trụ quang cùng vũ trụ nguyên thuỷ, đi lại gian nan, mỗi bước đi đều vô cùng khó khắn, trong lòng không khỏi tuyệt vọng, biết rằng bản thân rất khó có thể đuổi theo kẻ đã vơ vét hết sạch Huyền Thiên địa cung kia.

“Đừng có để ta đuổi được ngươi, cũng đừng để ta biết được ngươi là ai…” Giờ phút này hai vị Thần Vương hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong đầu gần như có cùng ý nghĩ.

Còn vào lúc này, đám người Diệp Húc đã ở trên kim cầu, quay về đường cũ, hắn sớm đã hấp thu hết khí vận của mười tám tầng địa ngục trong địa cung. Những khí vận này quả thật cao cấp, trong đó thậm chí còn có cả thần vận mà chỉ có Đế Quân mới có thể lĩnh ngộ quán thông, với thực lực của hắn cơ bản không có cách nào hấp thu, có điều đối với ngọc thụ trong ngọc lầu mà nói lại đơn giản hơn rất nhiều, lúc này khí vận mười tám tầng địa ngục đã bị ngọc thụ hút sạch.

Hắn cùng ngọc thụ trong ngọc lầu chính là nhất thể, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu đủ loại thiên địa đại đạo từ ngọc thụ.

Dọc đường ba người lại tiếp tục vơ vét, thu hồi linh mạch của vũ trụ nguyên thuỷ, đánh vỡ tinh thần, lấy thần kim thần liệu, tất cả đều nhét hết vào ngọc lầu của Diệp Húc.

Lúc này bảo vật trong ngọc lầu của Diệp Húc, nếu dùng để luyện chế thần binh e rằng cũng không dưới mười bộ.

“Cuối cùng cũng ra được rồi!”

Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai nhìn thấy điểm cuối của kim cầu, thờ phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cướp thức ăn ngay trước miệng thần vương, quả thật khiến người ta kinh tâm động phách. Diệp huynh, sau này những chuyện như thế này nhớ đừng gọi ta nữa.”

“Lần này rời khỏi Thiên Phần, hai người chúng ta sẽ lập tức trở về môn phái của mình, nếu không cho dù là ở Ngọc Hư Cung, những Thần Vương đó cũng sẽ dám ra tay. Diệp huynh, huynh nếu như không có chỗ nào để đi, không ngại cứ đến Thanh Hiên Thần Phủ ta!” Phó Tây Lai ánh mắt chớp động, nhìn chăm chú Diệp Húc, chờ đợi lời đáp.

Phong Tuỳ Vân hai mắt cũng sáng lên, cười nói: “Diệp huynh sớm đã đồng ý đến Tạo Hoá Môn ta gặp Thần Vương rồi, nay lại gặp phải đại hoạ diệt thân, Diệp huynh không thể quay lại Ngọc Hư Cung, không ngại cứ đến Tạo Hoá Môn ta.”

Diệp Húc khẽ mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng, bất luận là Tạo Hoá Thần Vương hay Thanh Hiên Thần Vương đều là những vị cao cao tại thượng, một lời nói ra quyết định sống chết của kẻ khác, với thực lực trước mắt của hắn quả thật không có cách nào nói chuyện ngang hàng với các Thần Vương, hắn tất nhiên không muốn trở thành quân cờ trong tay bọn họ.

Có điều đúng như lời Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai nói, hiện giờ hắn quả thực không thể quay về Ngọc Hư Cung, rất nhiều thần tử cùng Lăng Tiêu thái tử, con trai của Đế Quân đều là chết trong tay hắn, đắc tội với nhiều Thần Vương thậm chí Đại Nhật Đế Quân như vậy, tiền đồ của hắn thật sự đáng lo.

“Ta rốt cuộc là nên đi đâu?”

Diệp Húc khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Bây giờ trở về Ngọc Hư Cung chính là tìm đường chết, chi bằng ở lại Thiên Phần, ta đã thu được nhiều linh mạch cùng nguyên liệu như vậy, không cần phải bôn ba khắp nơi nữa, hay là cứ tìm một chỗ chuyên tâm tu luyện, nâng cao tu vi.”

“Phong huynh Phó huynh, sau khi ra khỏi nơi này, mỗi người chúng ta tự tách ra, nếu như có duyên, tất sẽ lại gặp gỡ.”

Diệp Húc dừng bước, tế khởi ngọc lầu, đem bảo vật lấy được trong Huyền Thiên địa cung bày ra, cười nói: “Bây giờ chúng ta sẽ phân chia của cải, bảo vật trong Huyền Thiên địa cung, tuỳ ý hai vị chọn lựa.”

Hai người liếc nhìn nhau, cười nói: “Nếu không có Diệp huynh, hai người bọn ta sớm đã chết ngoài tuyệt cốc, nào dám tham công nữa? Có điều bảo vật của Huyền Thiên Đại Đế sao có thể không khiến người ta động lòng, hai người bọn ta đành chọn mỗi người một bộ vậy.”

Phong Tuỳ Vân tiến lên trước, chọn chiếc ngọc sàng, cười nói: “Ta lấy chiếc ngọc sàng này, tặng cho mẹ ta.”

“Tấm lòng của Phong huynh thật đáng khen, vậy ta cũng chọn chiếc ấm tử sa Huyền Thiên Đại Đế từng dùng, tặng cho cha ta pha trà.” Phó Tây Lai bước lên, chọn lấy ấm tử sa, cười nói.

Diệp Húc đem những thứ đồ khác thu vào, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nếu như Diệp mỗ không chết, sau này chúng ta tất sẽ có lúc gặp lại.”

Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai cươi ha ha, nói: “Sau này khi gặp lại hai người bọn ra nói không chừng đã trở thành Vu Tổ, Diệp huynh tu vi của huynh đừng có rớt xuống để bọn ta vượt qua đấy!”

Ba người nhìn nhau cười, cất bước đi về phía trước, bước ra khỏi kim cầu.

“Ba tên tiểu tử này, cuối cùng cũng ra rồi.”

Đột nhiên chỉ nghe thấy một âm thanh truyền đến, Diệp Húc trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đám Vu Tổ Long Tổ Dương, Đinh Hoài Sơn đã như hổ rình mồi chắn trước Chúng Diệu chi môn.

Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai sắc mặt kịch biến, trong lòng thầm than khổ, hiện nay Luân Hồi Pháp Vương cùng Nhiên Mi Lão Phật đuổi giết phía sau, còn phía trước lại là đám người Long Tổ Dương chặn đường, khiến bọn họ có mọc thêm cánh cũng không thể trốn thoát.

Diệp Húc nhíu chặt mày, những Vu Tổ này ở lại không rời di, rõ ràng là tính không giết chết được hắn sẽ không bỏ qua!

“Diệp Thiếu Bảo, ta không tin, ngươi có thể trốn cả đời trong miền đại mạc này, giờ còn không ra chịu chết đi!”

Một tôn Vu Tổ ha ha cười lớn, phi thân phóng lên, đạo vận trên đầu chuyển động, mọc ra ba đoá liên hoa màu trắng, đỏ, xanh, liên hoa nở rộ, trong mỗi một đoá hoa lại có một tôn Vu Tổ, tay cầm đủ loại tổ binh, chấn động hư không, đồng loạt tấn công đám người Diệp Húc, uy lực cường hãn vô cùng!

“Hỗn Nguyên kim đấu!”

Diệp Húc không cần nghĩ ngợi, chiếc bô từ trong ngọc lầu gào thét bay ra, treo cao giữa không trung, kim quang chói mắt, một luồng ma khí cuồn cuộn chui ra, vù vù một tiếng liền cuốn bay vị Vu Tổ tu luyện Hồng Mông thanh liên kia lên, thu vào bên trong!

Không chỉ hai người Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai ngơ ngác, đến cả Diệp Húc cũng ngây ra, vừa mừng vừa sợ: “Bô Huyền Thiên Đại Đế từng dùng qua, uy lực không ngờ lại mạnh như vậy, ngay cả Vu Tổ cũng bị hút vào trong!”

Vị Vu Tổ kia rơi vào trong chiếc bô, không ngừng kêu lên thảm thiết, ba đoá liên hoa trên đầu trong nháy mắt trở nên héo úa, khí huyết của ba tôn Vu Tổ cũng khô cạn, chỉ phút chốc liền hoá tan vào nước ẩn!

Tu vi của hắn, trong chớp mắt liền bị chất ô uế trong Hỗn Nguyên Kim Đấu biến hoá, biến thành một luồng ma khí vô cùng bẩn thỉu, tăng thêm uy lực cho Hỗn Nguyên Kim Đấu, thậm chí cả tổ binh của hắn, cũng bị chiếc kim đấu này hoá thành cặn bã.

Đám người Diệp Húc hoàn toàn không biết, chiếc bô này thực ra hoàn toàn không phải là chỗ đi đại tiện của Huyền Thiên Đại Đế, mà chính là khí vận do hắn công sâm tạo hoá, đạt được từ mười tám tầng địa ngục, cuối cùng đạt đến cảnh địa đại viên mãn, có được tư chất thiên đế, cảm thấy tâm pháp trước đây mình tu luyện bị pha tạp, ẩn chứa một tai hoạ ngầm.

Bởi vậy Huyền Thiên Đại Đế trùng luyện thân thể, trùng luyện tu vi, bỏ đi thân thể trước kia, đem tu vi pha tạp tu luyện trước đây cùng ma tính của bản thân đều gột bỏ hết.

Hắn hoá đi thân thể, loại bỏ tu vi pha tạp, cùng với ma tính cực nặng của bản thân, liền rất dễ có thể hoá thành một tôn ma đầu cấp bậc thần vương gây hoạ khắp nơi, đại sát bốn phương phương, thôn tính tứ phía, tất sẽ tạo ra đại hoạ.

Do đó vị đại đế này mới luyện chế ra một chiếc bô, đem thân thể cùng vu vi pha tạp của mình luyện thành khí ô uế, hoá ra chiếc Hỗn Nguyên Kim Đấu này.

Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai sở dĩ không chọn Hỗn Nguyên Kim Đấu, là bởi vì chiếc kim đấu này nhìn có vẻ dơ bẩn vô cùng, nhưng bọn họ lại không hề biết, chiếc bô này chính là món bảo vật có uy năng mạnh nhất trong số những bảo vật Huyền Thiên Đại Đế lưu lại!

Đám người Long Tổ Dương vốn dĩ định ra tay giết Diệp Húc, lúc này nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước mắt, không khỏi chần chừ, không dám tiến lên trước.

Diệp Húc hết sức vui mừng, tràn đầy tự tin, lúc này thôi động Hỗn Nguyên Kim Đấu, chỉ thấy hàng ngàn vạn đạo kim quang từ chiếc kim đấu này dũng mãnh phun ra, ma khí tuôn trào, ngược lại đuổi giết đám người Long Tổ Dương.

“Vạn La kiếm trận!” Thần tổ vương đình Tạ Đình Hầu tâm niệm vi động, tế khởi tổ binh của mình, một đại trận tạo nên từ hàng tỷ vạn đạo kiếm quang, nhất tề nghênh ứng chiếc kim đấu này.

“Long Tổ kim ấn!”

Long Tổ Dương há to miệng phun ra, cự long miệng ngậm kim ấn hạ xuống, tự mình lại phi thân bay lùi lại, cẩn thận đề phòng.

Ma khí trong kim đấu trào xuống, nghiền nát kiếm trận giống như bẻ cành khô, đánh lui Long Tổ kim ấn, cuốn vào bên trong kim đấu, Tạ Đình Hầu không kịp tránh đi, cũng bị ma khí cuốn lên, kêu thảm một tiếng liền rơi vào bên trong.

Diệp Húc thôi động Hỗn Nguyên Kim Đấu, xông vào giữa đám Vu Tổ, chỉ thấy kim đấu được tế khởi giữa không trung, chỉ ai liền hút người đó, đại sát khắp nơi, không khỏi phát ra tiếng cười ha ha vô cùng quỷ dị.

Chỉ trong chớp mắt liền có thêm hai vị Vu Tổ bị cuốn vào bên trong, tu vi toàn thân bị hoá đi, đám người Long Tổ Dương nào dám tranh phong cùng hắn, vội vàng gào thét mà chạy, thoát ra khỏi Chúng Diệu chi môn!

Diệp Húc thôi động bộ dị bảo này, đột nhiên trong lòng hỗn loạn, đủ loại ma đầu lần lượt nhập vào tâm trí hắn, quanh người tràn ngập ma khí, sát khí càng ngày càng nặng, trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng ngừng thôi động kim đấu, tự đánh vào người một đạo Thanh Minh ấn.

Thanh Minh hà đằng thăng thiên, bao lấy hắn cùng Hỗn Nguyên Kim Đấu ở bên trong, huyền khí màu xanh nhạt bay lượn, qua một lúc lâu, Diệp Húc cuối cùng cũng trấn áp tiêu diệt được đủ loại ma đầu, trong lòng thầm nghĩ đã vượt qua cơn nguy hiểm.

Ma tính trong Hỗn Nguyên Kim Đấu càng ngày càng nặng, bên trong tựa như cất chứa một con ma đầu vô cùng hung ác, hung uy kinh thiên động địa, ma tính tản phát ra liền có thể quấy nhiễu thần trí của hắn, gần như có thể ma hoá hắn.

“Chiếc kim đấu này thật là nguy hiểm, Huyền Thiên Đại Đế không biết đã đi ra những thứ gì ở trong này?”

Diệp Húc chớp chớp mắt, hắn có dùng Thanh Minh ấn cũng không thể nào luyện hoá được ma tính bên trong Hỗn Nguyên Kim Đấu, chỉ là có thể tạm thời trấn áp, trì hoãn thời gian ma đầu xuất thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.