Ái tử của Yêu Thần Vương chết trong tay Diệp Húc, ái đồ Thiên Yêu Đế Thính, cùng đám người Hồng Loan lại bị Diệp Húc bắt đo làm thú cưỡi, kéo xe, mối nhục nhã này, bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng được, do đó Diệp Húc dám chắc nếu hai người tách ra, Yêu Thần Vương chắc chắn sẽ sẽ truy sát hắn bằng được.
Bởi vì Yêu Thần Vương vỗn dĩ nhằm vào hắn mà đến đây, nhất định là tôn Thần Vương này nhận được tin tức, liền suy tính ra địa điểm của hắn.
Thả cho Thanh Huỷ Lão Tổ, vị lão quái vật có thể chống lại một kích của Yêu Thần mà không chết này đi, để bản thân tự mình đối mặt với sự đuổi giết của Yêu Thần, đây rõ ràng không phù hợp với phong cách thường thấy của Diệp Húc.
Có điều Thanh Huỷ Lão Tổ lại không nghĩ nhiều đến vậy, cho rằng Yêu Thần Vương không vừa mắt với mình, cố ý đến đây đuổi giết hắn, hùng hổ nói: “Yêu Thần, có gan thì ngươi đến Thái Hư Thần Phủ, lão gia lão tử sẽ đấu tay đôi với ngươi!”
“Tử ngưu chết đi!”
Hư không phía sau, một luồng dao động khiến người ta không thể thở nổi đột ngột truyền đến, Diệp Húc cùng Thanh Huỷ Lão Tổ sởn tóc gáy, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toà đại môn màu xanh từ trên cao giáng xuống, ầm ầm hạ trên mặt biển, toà đại môn màu xanh này mở rộng, một vị nam nhân trung niên tướng mạo uy nghiêm bước ra, ánh mắt như điện, nhìn về hướng hai người Diệp Húc đang tháo chạy.
“Hừ! Nếu không phải chân thân của ta đang tìm kiếm đám người Vô Sinh Lão Tổ, không rảnh rỗi đến đây đối phócác ngươi, thì các ngươi làm sao có thể chạy thoát?”
Vị nam nhân trung niên kia chính là Yêu Thần Vương, có điều chỉ là một tôn phân thân của hắn, cho dù chỉ là Thần Vương phân thân, cũng không phải là thứ mà Diệp Húc cùng Thanh Huỷ Lão Tổ có thể chống lại được!
Tôn Thần Vương phân thân này chính là do thần vận tạo thành, toà đại môn màu xanh kia chính là một bộ thần binh, vì đuổi giết Diệp Húc cùng Thanh Huỷ Lão Tổ, Yêu Thần Vương ra tay thật không không giống người thường.
Tốc độ của hắn cực nhanh, phù quang lược ảnh, vững vàng theo sau Diệp Húc cùng Thanh Huỷ Lão Tổ, không ngừng áp sát.
“May mà chỉ là Thần Vương phân thân, Yêu Thần Vương cũng quá tự phụ rồi, cho rằng một đạo phân thân có thể giữ ta lại sao! Diệp lão đệ, ngươi ngồi chắc vào!”
Thanh Huỷ Lão Tổ thân mật xưng huynh đệ với Diệp Húc, rồi đột nhiên nhấc hắn vứt lên vai mình, liền đó rống giận một tiếng, hoá thành nguyên hình, bốn vó sải ra điên cuồng chạy về phía trước nhanh như chớp, không hề thua kém Lưu Quang ấn của Diệp Húc.
“Các ngươi còn muốn chạy sao?”
Yêu Thần Vương giận dữ, thanh môn trong tay bay lên, môn hộ mở rộng, lập tức hư không vô tận sụp đổ, lộn xộn rơi vào bên trong, cho dù tốc độ của Thanh Huỷ Lão Tổ có vượt trội đến đâu, cũng không thể bằng tốc độ hư không sụp đổ.
Diệp Húc nhìn về phía sau, chỉ cảm kinh tâm động phách, toà thanh môn này thôn tính trời đất, ngay cả nước trong thiên hải cũng bị hút lên, chảy ngược vào trong, mọi thứ không ngừng dập nát, hoá thành một đống hỗn độn hư vô.
Uy lực của bộ thần binh này, lớn đến khó tin, nếu như bị nó nuốt vào bên trong, hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị nghiền nát, cho dù là Thanh Huỷ Lão Tổ vị Vu Tổ chỉ xếp dưới Thần Vương này cũng không thể sống sót.
Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, thầm nghĩ: “Tốc độ của ta không nhanh hơn Thanh Huỷ Lão Tổ là bao, cũng không có cách nào trốn thoát…”
Phạm vi thôn tính của toà thanh môn này đã sắp bao lấy Diệp Húc cùng Thanh Huỷ Lão Tổ, thì thấy một luồng dao động vô cung dữ dội đột ngột truyền đến, một toà thần sơn thình lình xuất hiện, vang lên một tiếng nổ ầm ầm, hung hăng đâm vào toà thanh môn của Yêu Thần Vương.
Rầm!
Thanh môn của Yêu Thần Vương vị toà thần sơn này đâm trúng, lập tức môn hộ đóng chặt, bay ngược về phía sau, tông trúng phân thân của Yêu Thần Vương, khiến tôn Thần Vương phân thân này bị nghiền nát.
Cùng lúc đó, trong hư không lại có một toà cung điện nguy nga đột ngột xuất hiện, cùng va chạm với thần sơn, hai thứ phát ra luồng uy năng không gì sánh nổi, chỉ thấy toà thần sơn bị cung điện kia đâm vỡ vụn, những tảng đá vụn bay lên không trung lại biến thành to lớn, hoá ra từng quả tinh cầu khổng lồ, lơ lửng trên không trung!
Toà thần sơn này, rõ ràng là một toà bảo sơn được luyện thành từ vô số tinh thần.
Hư không mấy vạn dặm sụp đổ, bị nghiền ép thành vô số khoảng thời không hỗn loạn, hình thành nên từng vị diện kỳ lạ, Diệp Húc cùng Thanh Huỷ Lão Tổ bị uy lực phát ra từ ba bộ thần binh đánh bay, thân hình lơ lửng giữa không trung không ngừng hộc máu.
“Tạo Hoá thần sơn!”
“Thái La thiên cung!”
Trong hư khôn truyền đến tiếng gầm của Yêu Thần Vương, lập tức lại có một luồng yêu khí cường hãn hết mức phá tan hư không xộc đến, rót vào bên trong toà thanh môn, thôi động bộ thần binh này, giằng co với thần sơn cùng thiên cung.
“Thì ra là Thần Vương đánh nhau... Liền một lúc mà có tới ba tôn Thần Vương đến giết ra, ta từ lúc nào lại được đề cao như vậy!”
Thanh Huỷ Lão Tổ sắc mựt xám ngoét, không khỏi rùng mình mấy cái, cố gằng áp chế thương tích, cõng Diệp Húc phi thân chạy đi, lẩm bẩm nói: “Lão gia cũng thật là, đang bình thường lại vô duyên vô cớ phái ta ra ngoài, không biết rằng ta phong thái xuất chúng, ngay cả Thần Vương cũng đố kị đòi giết ta bằng được…”
Diệp Húc nghe thấy vậy, cũng không nói gì, mặc dù hắn trúng thương cũng rất nặng nhưng so với Thanh Huỷ Lão Tổ vẫn còn khá hơn, vội vàng toàn lực thôi động Bàn Vương Khai Thiên kinh, chữa trị tổn thương thần thể, trong lòng vô cùng hiếu kỳ: “Vừa nghe Yêu Thần Vương nói, hai người kia, một người là Tạo Hóa Thần Vương, một người là Thiên La Tôn Vương, Tạo Hoá Thần Vương ra tay chặn thanh môn của Yêu Thần, còn Thái La Tôn Vương thì lại ra tay công kích Tạo Hoá thần sơn, Yêu Thần lại không cùng đường với Thái La Tôn Vương, quan hệ của ba người này, quả thật cổ quái!”
Có điều Diệp Húc có thể khẳng định, trong một kích ngắn ngủi vừa rồi, Tạo Hóa Thần Vương có ý tốt, giải nguy cho bọn họ, còn về ý đồ Thái La Tôn Vương, hắn cũng không rõ lắm.
“Thần Vương đúng thật là không mạnh mẽ bình thường, ba tôn Thần Vương này đều chưa hề để lộ chân thân, chỉ là từ xa thôi động vu bảo, liền có được uy năng cường hãn như vậy, khiến cho người ta kính sợ. Nếu như chân thân của bọn họ đến, thì sẽ còn đáng sợ đến đâu?”
Diệp Húc hít một hơi dài, thân hình nhanh chóng hồi phục như cũ, tâm niệm vi động, một luồng sinh khí dồi dào dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể Thanh Huỷ Lão Tổ, không ngừng chữa trị vết thương của hắn.
Thanh Huỷ Lão Tổ chỉ cảm thấy tu vi của Diệp Húc rót vào cơ thể, những thương tổn do dư âm của thần binh gây ra nhanh chóng phục hồi, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Lão đệ, không ngờ ngươi còn có thủ pháp này.”
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt Diệp Húc tái nhợt, thân hình lung lay không vững, trong lòng cả kinh, cảm động vô cùng, vội vàng nói: “Lão đệ, ngươi hao tổn nguyên khí trị thương cho ta, thật là khiến lão ca ca băn khoăn áy náy. Lúc nãy là lão ca ca đã mạo phạm rồi, không biết ngươi lại nghĩa khí đến vậy, nếu ngươi đã không muốn làm nghĩa tử của lão gia, vậy ta cũng không miễn cưỡng nữa…”
Diệp Húc gượng cười, có vẻ vô cùng suy yếu, nói: “Chỉ sợ sau khi Thanh Huỷ đại ca trở về sẽ bị Thái Hư Thần Vương trách phạt…”
“Ngươi vì trị thương cho ta mà hao tổn nguyên khí, lại còn lo lắng cho ta, ta nếu như lại ép ngươi, thì thật không bằng cầm thú!”
Thanh Huỷ Lão Tổ ha ha cười nói: “Lão gia nhà ta không màng danh lợi, thanh tịnh vô vi, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, ta lần này về phục mệnh, ngươi về sau nếu như có gì khó khắn, cứ đến báo cho ta một tiếng, cho dù là phải chọc thủng trời, Thanh Huỷ ta cũng sẽ không chùn bước!”
Hắn trịnh trọng chắp tay, liền đó hai tay xé rách hư không, lộ ra một khoảng hư không thiên giới khác, bước lớn tiến vào bên trong.
Chân trước của Thanh Huỷ Lão vừa mới bước vào, vẻ mặt tái nhợt của Diệp Húc lại lập tức khôi phục như thường, trông khoẻ như vâm, khí huyết tràn trề, thầm nghĩ: “Thanh Huỷ Lão Tổ không ngờ cũng là kẻ thật thà…”
Phía trên Cửu Thiên thần giới, có một miền thiên giới, mặc dù không được như Cửu Thiên, những cũng vô cùng kỳ vĩ, chính là mảnh vỡ của Thái Thanh cảnh Đại Xích Thiên do Thái Hư Thần Vương mang ra từ Thiên Phần.
Ma tính cất chứa trong mảnh vỡ này, đã được Thái Hư Thần Vương luyện hoá, tẩy sạch một lượt, giống như một toà tiểu thiên giới, chỉ thấy nơi này đâu đâu cũng đều là linh sơn thánh địa, cự thú bay nhảy khắp nơi, không hề cắn người, ngược lại còn cực kỳ ngoan ngoãn, khiến nơi này giống như một miền tiên cảnh.
Thái Hư Thần Vương đã sáng lập ra Thái Hư Thần Phủ ở nơi đây, giờ phút này, Thanh Huỷ Lão Tổ đã đến bên ngoài phủ, kính cẩn lễ phép nói: “Lão gia, Thanh Huỷ đi mời Diệp phủ chủ, liên tiếp gặp phải truy sát của ba vị Thần Vương, suýt nữa đã không giữ được mạng sống, may nhờ có Diệp phủ chủ ra tay cứu giúp, ta thấy hắn nghĩa khí, lại không muốn làm nghĩa tử của lão gia, nên đã không dẫn hắn về đây.”
“Biết rồi!” Bên trong thần phủ trầm lặng chốc lát, truyền ra một âm thanh già nua.
Thanh Huỷ Lão Tổ nghe được giọng nói này, cười nói: “Lão gia nếu như không có việc gì khác, thì ta về Thanh Hoa động thiên tu luyện đây.”
Hắn rời đi không lâu, chỉ nghe thấy trong phủ truyền ra một tiếng thở dài: “Ngu suẩn…”
“Không biết tình hình ba vị Thần Vương kia ra sao rồi…”
Phía trên thiên hải, đám dị thú Hồng Loan, Tất Phương kéo bảo liễn ầm ầm lướt trên mặt biển, các ma tôn ngồi trên lưng dị thú, ma khí cuồn cuộn, trong bảo liễn, Diệp Húc cẩn thận suy tính: “Có điều với cảnh giới hiện nay của bọn họ, nếu không phải là mối nguy hại sinh tử, hẳn là sẽ không toàn lực ra tay.”
Hôm nay, hắn cuối cùng cũng được nhìn thấy sự chênh lệch giữa mình với Thần Vương, khoảng cách này không chỉ lớn bình thường, mà là loại khác biệt hắn không thể vượt qua, nếu như bản thân không tu luyện đến cảnh giới Vu Tổ thì rất khó có thể trực tiếp đối diện với Thần Vương.
Với thực lực hiện nay của hắn, cho dù là dùng toàn bộ thủ pháp, chỉ e cũng không phải là đối thủ của những đỉnh cao Vu Tổ như Thanh Huỷ Lão Tổ, chứ huống chi là Thần Vương!
“Lão gia, đã đến hải nhãn rồi.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Bắc Đế Ma Tôn, Diệp Húc trong lòng khẽ xao động, bước ra khỏi bảo liễn, nhìn về mặt biển phía trước, chỉ thấy mặt biển tĩnh lặng đột ngột trở nên điên cuồng, trung tâm thiên hải xuất hiện một vòng xoáy nước, cuốn nước biến dâng lên, kéo vào bên trong lốc xoáy!
Vòng nước xoáy này chỉ có vào không có ra, thổi quét mọi thứ, cuốn hút hết thảy, thậm chí Diệp Húc còn nhìn thấy sâu dước xoáy nước, lực chảy mạnh mẽ đến nỗi có thể xé rách hư không, xoáy nước biển vào trong một thời không kỳ dị, từng khoảng thời không không ngừng hình thành, không ngừng vỡ vụn, cho dù là thần binh bị cuốn vào bên trong, chỉ e còn chưa kịp chống đỡ đã bị nghiền thành bã.
“Nơi đây chính là dư âm để lại từ trận thiên địa đại huỷ diệt năm xưa?”
Diệp Húc tinh tế cảm nhận, chỉ thấy trong vòng xoáy nước này mơ hồ có một luồng tử khí huỷ diệt thiên địa truyền đến, ẩn náu chứ không bộc lộ, chứa đựng bên trong mà không rò rỉ ra, nhưng một khi bùng phát, tất sẽ có thể huỷ diệt trời đất.
Loại uy lực này, làm tim hắn đập loạn nhịp, khí tức của vòng xoáy nước, mơ hồ có thể khắc chế Bàn Vương Khai Thiên kinh của hắn, khiến hắn thầm cảnh giác, trong lòng thầm nhắc nhở không bao giờ được để rơi vào trong đó.
Bàn Vương Khai Thiên kinh của hắn, trùng hiện tam thập tam thiên, mười tám tầng địa ngục cùng ba nghìn thế giới viễn cổ huy hoàng, còn vòng xoáy nước này lại là dư âm của trận thiên địa đại huỷ diệt, đã từng phá huỷ thế giới trước đây, có uy hiếp rất lớn đối với Bàn Vương Khai Thiên kinh của hắn, thậm chí đủ để huỷ hoại thân thể hắn, phá huỷ mọi thứ của hắn!
“Khí tức thế giới thụ!”
Diệp Húc trong lòng chấn động, đột nhiên cảm nhận được một luồng sinh khí như có như không truyền ra từ vòng nước xoáy, ánh mắt lập tức trở nên sáng ngời, trầm giọng nói: “Bắc Đế Ma Tôn, các ngươi chờ ở đây, lão gia ta đi một lúc rồi về!”