Diệp Húc đi nhanh về phía Hải Nhãn, nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy Hải Nhãn bên dưới thật sự giống một con mắt ma khổng lồ, khiến người ta khiếp đảm, một lực hút cường hãn từ trong Hải Nhãn truyền đến, loại lực hút này, đủ để hút một vị đỉnh cao Thánh Hoàng vào bên trong, hơn nữa nếu càng đến gần, lực hút càng lớn, cuối cùng ngay cả Vu Tổ, Thần Vương cũng sẽ bị kéo vào trong đó, không cách nào thoát được!
Hải Nhãn của thiên hải là do thiên địa tạo ra, dư âm của thế giới huỷ diệt còn chưa tiêu tan, sức mạnh uy năng, hơn xa binh khí của Thần Vương, sức người không thể chống lại.
Có điều Diệp Húc không thể không đến đó, mảnh vỡ của Cây Thế Giới, chỉ có một lượng nhỏ lưu lạc bên ngoài, còn hầu hết đều đã rơi vào tay các Chư Thiên Thần Vương Đế Quân, với thực lực của Diệp Húc, muốn đi đoạt lấy những mảnh vỡ này từ tay bọn họ, chính là tự tìm đường chết.
Chỉ có mảnh vỡ Cây Thế Giới trong Hải Nhãn mới là vật vô chủ, nếu như có thể lấy được, thực lực tu vi của hắn sẽ lại có tiến bộ nhảy vọt, thậm chí nói không chừng còn có thể đột phá, trở thành Vu Tổ!
Chỉ có điều Hải Nhãn đích thực hung hiểm, thậm chí có thể vây khốn Thần Vương, cho dù là Diệp Húc, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi, nếu như tiến vào trong Hải Nhãn không thể trở về, thì thứ chờ đợi hắn chính là chết già trong đó, không có khả năng thứ hai!
“Vòng Hải Nhãn này nuốt vạn vận trong thiên địa, khí tức có mà không lộ ra, nhưng khí tức của Cây Thế Giới lại có thể truyền ra bên ngoài, mảnh vỡ của Cây Thế Giới trong đó, chắc chắn không hề tầm thường … Hừ? Không ngờ còn có người khác ở đây!”
Diệp Húc đột nhiên dừng bước, chỉ cảm thấy một luồng khí tức mạnh mẽ truyền tới, lập tức phóng mắt tìm kiếm, chỉ thấy phạm vi Hải Nhãn giống như một con mắt khổng lồ, cực kỳ rộng lớn.
Hắn đột nhiên chú ý đến không gian phía trên Hải Nhãn xuất hiện đủ loại dị tượng, tử khí trùng điệp, sức mạnh huỷ diệt cuồng loạn thổi quét, hoá ra một con mắt cực lớn, giống như bản thu nhỏ của Hải Nhãn thiên hải.
“Có người đang quan sát sự vận hành của Hải Nhãn, ý đồ từ trong dư âm của viễn cổ đại huỷ diệt, suy tính ra một loại tâm pháp cao thâm!”
“Bàn Vương Khai Thiên kinh của ta là tái hiện lại viễn cổ thế giới hùng vĩ, còn người này lại muốn suy tính đạo lý viễn cổ đại huỷ diệt, nếu như bị hắn suy tính ra cảnh tượng viễn cổ đại huỷ diệt, thì chẳng phải là hắn có thể khắc chế tâm pháp của ta sao?”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, trong lòng đâng lên cảnh giác, cẩn thận quan sát, chỉ thấy vị thanh niên này ăn mặc vô cùng cao quý hoa mĩ, hẳn không phải là xuất thân bình thường, phía sau người hắn, một toà đạo môn đứng sừng sững, tầng đạo môn này lại che lấp đi tầng khác, môn hộ trùng điệp, không biết có bao nhiêu không gian môn hộ, hầu hết đạo môn đều đã mở ra, chỉ còn thừa lại một tầng cuối cùng chưa được khai thông.
Diệp Húc trong lòng chấn động, đây là một loại tâm pháp cực kỳ huyền diệu, hoàn toàn không giống so với những tâm pháp hắn từng thấy trước đây.
Diệp Húc từng thấy qua Thuần Dương đạo môn cực kỳ cường mạnh, từng thấy mười tám toà Công Đức đạo môn của Đế Tuệ, thấy Luân Hồi đạo môn của Luân Hồi thái tử, cũng từng suy tính ra Chư Thiên chi môn của Bàn Vương Khai Thiên kinh, Hồng Mông chi môn của Thanh Đế, Huyền Tẫn chi môn của Huyền Thiên Đại Đế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đạo môn quỷ dị kỳ lạ đến vậy, môn hộ trùng điệp, môn ở trong môn!
Đạo vận trong tầng thứ nhất của môn hộ này không hề to khoẻ, thậm chí còn cực kỳ nhỏ yếu, không đáng nhìn tới, cũng chỉ giống như Thánh Hoàng, chỉ có thể coi là tâm pháp bình thường, nhưng đạo vận của tầng thứ nhất lại sinh ra tầng môn hộ thứ hai, đạo vận trong tầng môn hộ thứ hai vượt qua tầng thứ nhất rát nhiều, sau đó sinh ra tầng môn hộ thứ ba, tiếp đến tầng thứ tư, tầng thứ năm… Mãi cho đến tầng môn hộ thứ bốn mươi chín nằm ở chính giữa.
Đạo môn của người này, mỗi tầng lại mạnh hơn một tầng, thiên địa đại đạo sinh ra từ toà môn hộ ở chính giữa, chắc hẳn sẽ cường mạnh đến mức độ khiến người ta khiếp sợ.
Hơn nữa, Diệp Húc lập tức ý thức được, không chỉ đơn giản là cường mạnh, mà còn có điểm xuất sắc nhất, đó chính là an toàn.
Các Thánh Hoàng khác nhảy khỏi đạo môn, sẽ phải đối mặt với sức ép tự thân đạo hạnh, còn tâm pháp của người này, lại là tiến hành theo tuần tự, khi nhảy ra khỏi một tầng đạo môn, liền đã có thể được xưng là Vu Tổ, thực lực tu vi đều tăng lên cực lớn, khi đối diện với tầng thứ hai, thì đã có thể nắm chắc được mười phần.
Khi nhảy khỏi tâng môn hộ thứ hai, tu vi thực lực của hắn sẽ lại một lần nữa nâng cao, đủ để nhảy ra tầng thứ ba, cứ thế suy rộng ra, đến tầng đạo môn thứ bốn mươi chín, có thể giúp hắn lột xác, trở thành một thực thể vô cùng mạnh mẽ.
“Tâm pháp cấp Đế Quân! Người này là ai?”
Diệp Húc nhíu mày, thầm nghĩ: “Tuổi không lớn lắm, tu luyện tâm pháp cấp Đế Quân, tu vi vào khoảng Thánh Hoàng, Vu Tổ, không ngờ lại có được loại kiến thức hiểu biết này, thật là đáng sợ!”
Vị thanh niên đang đứng trong mắt ma kia cũng cảm nhận đựoc khí tức của Diệp Húc, cảm thấy luồng sát khí như có như không truyền đến từ Diệp Húc, trong mắt đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, hung hăng quét về phía Diệp Húc.
“Ở đâu ra một tên tiểu tử thế này, dám quấy rầy ta tu luyện, lại còn có ý định giết ta!”
Nam nhân trẻ tuổi kia hừ lạnh một tiếng: “Phong Linh, giết hắn đi! Kẻ này lúc nãy có ý định giết ta, chính là tội chết, không thể giữ lại!”
“Vâng, điện hạ!”
Không trung đột nhiên khẽ lay động, chỉ thấy một vị thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ hư không, quần áo của nàng mỏng manh như tơ lụa, mặc cực kỳ ít, tất cả đều đã cởi hết ra, cảnh xuân lờ mờ xuất hiện, hơn nữa lại để chân trần, đôi chân trắng nõn bước trên không trung, mũi nhân hẹ như hư ảo.
Từng sợi đạo vận mỏng manh trên người nàng giống như đai tơ quấn quanh người, trông toát lên vẻ hoa mỹ lộng lẫy.
“Ngươi là… Quang Chính Đại Phu, Diệp phủ chủ Ngọc Hư Phủ?”
Vị thiếu nữ tên Phong Linh Nhi kia rõ ràng là một tôn Vu Tổ, nhìn thấy mặt Diệp Húc không khỏi ngây người ra, nghiêng đầu nhíu mày suy tư, ngay sau đó lại quay đầu lại cười khanh khách nói: “Điện hạ, người này là môn hạ của Thiên hậu nương nương, cách đây không lâu được phong làm Quang Chính Đại Phu, Thiên hậu nương nương là người một nhà với điện hạ, nên xử trí hắn thế nào?”
“Thiên hậu nương nương?”
Vị nam nhân trẻ tuổi kia cười lạnh một tiếng, điềm nhiên nói: “Người đàn bà tiện nhân đó cũng xứng làm nương nương? Bà ta dã tâm hừng hực, dám đoạt lấy giang sơn của cha ta, mưu đồ cướp ngôi vị Thiên đế, ta sớm muộn gì cũng sẽ tận tay chém chết bà ta! Còn về tên Quang Chính Đại Phu cũng chỉ là tay sai của mụ tiện nhân kia, lập tức giết hắn cho ta!”
Phong Linh Nhi vâng lệnh, nhãn cầu đảo quanh, thần thái quyến rũ đáng yêu, đai tơ sau lưng bay lượn, nhẹ nhàng thò ra phía trước, giống như một cánh tay mềm mại yếu đuối, khẽ khàng vuốt ve gương mặt Diệp Húc, theo vành tai hắn trượt xuống khẽ vuốt bộ ngực, cười khanh khách nói: “Diệp phủ chủ, đắc tội rồi, ai bảo ngươi ủng hộ ai không ủng hộ, lại đi ủng hộ Thiên hậu. Người ta sợ nhất là giết người thấy máu, hay là, ngươi nhảy xuống thiên nhãn bên dưới tự mình kết liễu, cũng tránh khỏi làm người ta khó xử.”
Diệp Húc giả bộ làm ngơ, mặc cho đạo vận của Phong Linh Nhi tiến sát đến người, ngẩng đầu nhìn vị nam nhân trẻ tuổi trong mắt ma, chau mày nói: “Đạo môn mà ngươi tu luyện, hẳn là tâm pháp của Thương Thiên Đế Tôn phải không? Lẽ nào, ngươi là con trai của Thương Thiên Đế Tôn?”
Vị nam nhân trẻ tuổi kia ánh mắt chợt loé, ma nhãn giữa không trung đảo lộn, đồng tử nhìn chăm chú Diệp Húc, vô cùng quỷ dị: “Không sai, ta chính là Để Tử Thương, ngươi chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo gây ồn ào gần đây sao? Ta đã nghe qua tên ngươi, đoán chừng ngươi cũng có chút mánh khoé, mới có thể gây nên sóng gió trên thiên giới, có điều nhãn lực của ngươi quá kém, đã đi theo nhầm người rồi! Nêu như ngươi lập tức quỳ xuống, thần phục ta, sau này làm việc cho ta, thì còn có thể có con đường sống!”
“Con trai của Thương Thiên Đế Tôn… Ha ha ha, đi mòn gót giày không tìm thấy, đến giờ lại tìm được chẳng tốn công!”
Diệp Húc cất tiếng cười lớn, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, đai tơ đạo vận của Phong Linh Nhi nổ tung, từng sợi tóc đen nháy của Diệp Húc bay lượn, phá vỡ hư không, giống như một tôn ma thần giáng lâm, cẩm bào đai ngọc bay lượn, bước lớn đi về phía Đế Tử Thương, giọng nói âm vang truyền đến: “Diệp mỗ có một vị trưởng bối, bởi vì mang thai con của Thương Thiên Đại Đế, uất hẠmà chết, Đế Tử Thương, ngươi có biết khi đó Diệp mỗ đã thề gì không?”
Đế Tử Thương khẽ nhíu mày: “Bụng mang đế tử, lại không cảm ân đội đức, ngược lại tự sát, có thể thấy rõ ràng là một nữ tiện nhân, loại tiện nhân này, đáng để ngươi vì bà ta mà đối địch với ta sao?”
Diệp Húc bước nhanh lên trước, ha ha cười lớn, sát khí càng lúc càng mạnh: “Ta khi đó là thề rằng, phải giết hết tất cả con cái của Thương Thiên Đế Tôn! Ngươi chính là kẻ đầu tiên ta gặp được, hôm nay hiếm khi gặp được con trai của Thiên đế, xem ra lại có thêm một mạng chết trong tay Diệp mỗ rồi!”
Hai người Diệp Húc cùng Đế Tử Thương nhìn có vẻ như đang nói chuyện với nhau, nhưng thực ra lại chỉ như độc thoại, tự mình nói việc của mình, ai cũng không thèm trả lời vấn đề của đối phương, đều là những nhân vật kiêu ngạo đến đáng sợ!
“Diệp phủ chủ, xem ra ngươi không bằng lòng tự nhảy xuống Hải Nhãn, tính để người ta phải đích thân ra tay sao?”
Phong Linh Nhi cười khúc khích, đai tơ phía sau gào thét bay lên, đồng loạt cuốn về phía Diệp Húc, yêu kiều cười nói: “Nếu như ngươi đã không muốn tự mình nhảy xuống, vậy để ta ném ngươi vào!”
“Nữ nhân, ngươi mặc ít thế kia, quần áo lại còn rách rưới, chẳng lẽ ngươi đi theo Đế Tử Thương mà hắn lại không có tiền mua cho ngươi vài bộ tử tế sao?”
Ánh mắt Diệp Húc quét qua người Phong Linh Nhi, chỉ thấy từng sợi đạo vận trên người nàng tản phát ra uy lực vô hạn, đang ầm ầm bay tới, có điều còn chưa kịp đến gần Diệp Húc liền bị một luồng sức mạnh vô hình giữ lại giữa không trung, không thể nhúc nhích: “Ngươi đi theo ta, ta đảm bảo có thể cho ngươi vài bộ quần áo để mặc!”
“Người ta còn có thể mặc ít hơn nữa!”
Phong Linh Nhi cười nhạt, thân hình đột ngột chuyển động, chỉ nghe thấy vài tiếng khúc khích, y sam quanh thân nàng bay lượn, tự động cởi ra, cuốn về phía Diệp Húc.
Xiêm y của nàng rõ ràng là một bộ tổ binh, uy lực của mỗi một bộ đều cực kỳ cường mạnh, trong khoảng khắc trút bỏ xiêm y, để lộ ra thân thể kiều diễm, được đai tơ đạo vận che phủ lúc ẩn lúc hiện, trong nét đẹp mê hoặc ẩn chứa một luồng sát khí.
“Vóc dáng không tồi, chỉ có điều ngực hơi nhỏ!”
Diệp Húc nhìn lướt qua thân hình Phong Linh Nhi, giơ tay chụp tới, chỉ nghe ầm một tiếng, dải băng rợp trời bị một luồng sức mạnh tuyệt cường xé rách thành nhiều mảnh.
Gương mặt kiều diễm của Phong Linh Nhi biến sắc, vội vàng lui về phía sau.
Diệp Húc thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã không muốn đi theo ta, vậy ta đành phải loại trừ ngươi. Có điều ngươi nên nhớ, ta không phải vì ngực ngươi nhỏ mà giết ngươi.”
Bàn tay hắn ấn xuống hư không, Phong Linh Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, rơi xuống Hải Nhãn từ giữa không trung, phát ra một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó liền biến mất không thấy gì nữa.
“Đế Tử Thương, bây giờ yên tĩnh rồi, ta có thể thoải mái giết ngươi rồi!” Diệp Húc cười ha ha, một quyền oanh kích Đế Tử Thương.