Diệp Húc lập tức phủ định suy nghĩ của mình. Trên đời này, thế giới Vu Hoang không có Vu Hoàng, chỉ có thân thể Vu Hoàng để lại sau khi chết, không có khả năng tùy tiện liền nhảy ra một vị Vu Hoàng được.
“Vu Hoàng chính là nhân vật vô địch, nếu kẻ mưu sát Thủy hoàng đế, cướp lấy Đại Tần chính là một vị Vu Hoàng, như vậy y chẳng cần phải cố thủ nơi đây, mà tập hợp đại quân, quét ngang thiên hạ, khiến tất cả thánh địa phải thần phục, trở thành thuộc hạ thần tử!”
Một ý nghĩ nhanh chóng đảo qua trong đầu Diệp Húc, hắn thầm nghĩ: “Thực lực của Vu Hoàng, cho dù là thánh địa khác có cấm bảo trong tay cũng rất khó chống lại, nếu muốn nhất thống thiên hạ cũng chẳng phải là quá khó khăn. Nếu trong hoàng cung Đại Tần có một vị Vu Hoàng, sao y có thể nhẫn được?”
Thực lực của Vu Hoàng, với Diệp Húc hiện tại thì còn chưa thể đo lường được. Đó là bởi vì hắn chưa từng gặp qua Vu Hoàng còn sống bao giờ, nhưng từ Ứng Tông Đạo, hắn có thể đoán ra được đại khái thực lực của Vu Hoàng.
Ứng Tông Đạo giống như là thiên nhân, đến nay mới chỉ là Nhân Hoàng kỳ, vô hạn gần với Vu Hoàng, nhưng trên thực tế khi so với Vu Hoàng, hẳn là chênh lệch còn rất lớn.
Nếu không ở trong “Tang lễ” của Diệp Húc, Ứng Tông Đạo sẽ không nhắn lại mình không phải Vu Hoàng mà lại làm chuyện của Vu Hoàng.
Có thể thấy được, thực lực của Vu Hoàng hẳn là vượt xa bậc bá chủ Ứng Tông Đạo, đã đạt tới tình trạng hắn không thể nào tưởng tượng được!
Cùng là cấm bảo, ở trong tay Nhân Hoàng và Vu Hoàng, uy lực cách biệt một trời một vực, không thể so sánh nổi.
Nếu thực sự có một vị Vu Hoàng trấn thủ Đại Tần, bản đồ Đại Tần tất sẽ mở rộng gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí có thể đánh tới đám tiên đảo, đại lục vùng hải ngoại, mà chẳng phải là ẩn nhẫn, co đầu rụt cổ ở trong hoàng cung!
“Đồ kiêu căng ngạo mạn!”
Ngự Sử Đại Phu của Đại Tần kia khiển trách Cửu Khanh Đại Phu và Cửu Bộ Thiên Long xong mới ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Diệp Húc, giống như một vị quan viên cao cao tại thượng đang nhìn một gã tử tù, gằn từng chữ: “Ngàn năm đã qua, ngươi là tên cuồng đồ đầu tiên dám to gan tấn công đế đô. Bản tướng vốn thấy ngươi là cường giả, không phải hạng người vô danh, nhưng ngươi mạo phạm đế uy thì chỉ có một đường chết! Ngươi ngoan ngoãn giơ tay chịu trói hay là để bản tướng tự mình động thủ?”
“Ngươi là ai?” Diệp Húc khẽ nhíu mày, đây đúng là lần đầu tiên hắn giao tiếp với quan viên trong vu sĩ, cũng rất khó chịu với cái giọng điệu cao cao tại thượng một bộ dáng bố thí kia.
“Lớn mật, tên của Phụ thừa tướng là ngươi có thể hỏi sao?”
Trên một chiếc chiến hạm của Đại Tần, một gã tướng lãnh Nguyên Thần kỳ bước nhanh lên mũi thuyền, nổi giận nói: “Nghiệp chướng, ngươi còn không quỳ xuống giơ đầu chờ chém?”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, lạnh lung nhìn về phía kẻ này, hai luồng Thái Dương thần quang bắn ra từ trong mắt. Tên tướng lĩnh kia kêu thảm một tiếng, từ trong thất khiếu bốc ra từng luồng Thái Dương chân hỏa, thân thể hừng hực bốc cháy, nguyên thần cũng không thể trốn thoát, trong chớp mắt đã bị Thái Dương thần quang đốt cháy sạch sẽ!
“Nghiệp chướng, ở trước mặt bản tướng mà ngươi lại dám ra tay giết người?”
Tên Ngự Sử Đại Phu kia giận dữ, thiên địa pháp tướng đột nhiên hiện ra ở sau người, bàn tay vừa động, ấn bạc bay lên. Hắn cầm ấn bạc đánh thật mạnh tới Diệp Húc.
Chiếc ấn bạc này chính là bất diệt chi bảo, đại diện cho địa vị của hắn ở trên triều đình Đại Tần, tượng trưng cho thân phận của hắn, đồng thời cũng là một món lợi khí công kích!
Thiên địa pháp tướng của hắn chính là một người khổng lồ vạn trượng, ngân ấn trong tay hóa thành núi lớn, một ấn hạ xuống, uy năng vô hạn, từng luồng ánh sáng bạc tuôn trào dưới đáy ấn. Trong những cường giả mà Diệp Húc từng gặp qua, Lý Thiên Vương còn kém hắn mấy phần, thực lực của hắn hẳn là bị vây ở Tam Bất Diệt cảnh, thân thể bất diệt đỉnh!
Cùng lúc đó, sau lưng Diệp Húc, pháp tướng kim thân Ngọc Hoàng đại đế của hắn vẫn ngồi khoanh chân như trước, chưa hề đứng dậy, giơ một bàn tay lên nghênh đón.
“Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn!”
Bàn tay hắn hóa thành một chiếc rìu khai thiên chống lại ngân ấn. Hai loại công kích bất đồng gặp nhau khiến cho hư không chấn động không ngừng, ép cho những chiếc chiến hạm liên tục lui ra sau.
Diệp Húc đau đớn kêu lên một tiếng, thân hình hơi lung lay.
Trong mắt vị Ngử Sử Đại Phu này lộ ra dị sắc, động tâm niệm khiến dải lụa màu xanh quấn bên hông bay lên, hắn cười lạnh nói: “Tu vi và thực lực của ngươi cũng không yếu, đáng tiếc là ngươi xúc phạm hoàng uy nên chỉ còn một con đường chết!”
Dải lụa màu xanh kia của hắn cũng là một món bất diệt chi bảo, vừa rời cơ thể liền hóa thành một con cự long xanh, giương nanh múa vuốt đánh tới Diệp Húc.
Diệp Húc khẽ mỉm cười, khẽ vỗ trán Hao Thiên Khuyển. Chú chó này lắc lắc đầu, sợi Khốn Tiên Thằng trên cổ lập tức bay ra, hóa thành một con kim long, quần ẩu với thanh long, ngang tài ngang sức.
“Các hạ, tu vi của ngươi không kém, xin hỏi tôn tính đại danh?” Diệp Húc hỏi với vẻ cười ấm áp.
Vị Ngự Sử Đại Phu này tuy khiếp sợ cho thủ đoạn vô số của Diệp Húc, nhưng vẫn chẳng để hắn vào mắt, điềm nhiên nói: “Nghiệp chướng, ngươi không cần biết tên bản tướng, vì trong mắt của bản tướng, ngươi là kẻ đã chết…”
“Lắm miệng!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, sau lưng hắn đột nhiên hiện ra một tòa ngọc đài. Trong ngọc đài, một sợi xích sắt giống như một con rồng nổi giận bay lên, trói thẳng cổ vị Ngự Sử Đại Phu này kéo lên Trảm Tiên Đài, Cùm Khóa Tiên xiềng xích nguyên thần, thiên địa pháp tướng của hắn, hạn chế một thân thần thông, không tự chủ được quỳ xuống Tử Tù Bồ Đoàn.
Vị Ngử Sử Đại Phu này gầm thét liên tục, ra sức giãy dụa, nhưng tòa Trảm Tiên Đài này ngay cả Già La Minh Tôn cũng không thể giãy ra, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị trói, vô cùng sỉ nhục quỳ gối trên Trảm Tiên Đài.
“Nghiệp chướng, ngươi dám động mệnh quan triều đình?”
Hắn phẫn nộ rống to: “Ta chính là Ngự Sử Đại Phu của Đại Tần, đường đường Phụ thừa tướng…”
Diệp Húc làm ngơ, lệnh cho Trảm Tiên Đao bay lên cao. Đao lên đao xuống, một cái đầu cực lớn rơi ra, Chiêu Hồn Phiên lập tức thu tàn hồn của vị đại vu Tam Bất Diệt cảnh này lại.
Không đến một giây, vị Phó thừa tướng của Đại Tần, đường đường lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh đã chết trong tay Diệp Húc!
“Ta vốn hỏi tên của ngươi rồi mới giết, để biết ai chết trong tay ta, mà ngươi lại chậm chạp không chịu nói ra, khiến cho ta tức giận, giờ đành phải làm con ma oan khuất thôi!”
Diệp Húc vừa đối mặt cái liền chém chết Ngự Sử Đại Phu. Hắn lập tức vung tay lên, Chiêu Hồn Phiên bay ra khỏi Trảm Tiên Đài, rơi vào trong tay hắn.
Diệp Húc cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên Chiêu Hồn Phiên xuất hiện một cái tên, cười lạnh nói: “Hóa ra ngươi tên là Từ Phương Hộ, thất kính, thất kính.”
Hắn khẽ động tâm niệm, lôi tàn hồn của Từ Phương Hộ ra khỏi Chiêu Hồn Phiên, trực tiếp sưu hồn tác phách hắn.
Cửu Khanh Đại Phu và Cửu Bộ Thiên Long ngơ ngác nhìn tất cả, bọn họ hoàn toàn không ngờ, vị Từ thừa tướng oai phong lẫm lẫm, thậm chí không định hỏi tính danh của Diệp Húc mà ra tay giết hắn luôn kia, chỉ đối mặt một cái đã bị chém đầu, đầu thân khác chỗ, mất mạng ngay lập tức!
“Sát!”
“Giết tên ác ma này, bảo vệ đế đô!”
Cửu Bộ Thiên Long dưới sự chỉ huy của Cửu Khanh Đại Phu điều khiển chiến hạm nhanh chóng vọt tới, pháo hỏa liên thiên. Khí thế những người này tương liên lại câu động chín dòng tử kim long khí bảo vệ đế đô kia, chỉ thấy chín con tử kim cự long phát ra tiếng gầm trầm thấp, tử quang lan tràn trong mắt bắn ra trăm ngàn dặm, quanh thân tản ra khí thế rung động lòng người. Chúng đều giơ long trảo thật lớn ra, ánh tím lóng lánh, chộp tới Đại Uy Long Chiến Hạm!
Chín con tử kim cự long này chính là do địa khí của tổ long chi mạch và ý chí bất diệt của đế quốc ngưng tụ mà thành, vô cùng dày nặng, gần như mỗi một nhánh tổ long chi mạch đều có thể so với uy năng của Tam Bất Diệt cảnh đỉnh, lực công kích vô cùng dũng mãnh!
Nếu Đại Tần thật sự thống nhất thiên hạ, chín nhánh tử kim cự long sẽ hóa thành tổ long chân chính, có được linh tính linh trí, trở thành thứ có thể sánh với Vu Hoàng, bảo vệ đế quốc!
Hiện giờ Đại Tần chưa thống trị thiên hạ, chín con tử kim cự long này chỉ có chút linh tính, cũng chưa trở thành thứ như Phách Hạ lão tổ, nhưng uy lực cũng không phải là nhỏ, tương đương với chín vị Đại Minh Tôn Vương có cấp bậc với Già La Minh Tôn cùng nhau vây công Diệp Húc!
Đồng tử Diệp Húc nhanh chóng co rút lại, hắn vừa tế Di La Thiên Địa Tháp lên, vừa nhanh chóng lui ra sau.
Tòa bảo tháp này có mười một tầng, cao vút dựng trước mặt hắn, càng lúc càng lớn, cao tới ngàn trượng, sau đó nó buông xuống từng luồng huyền hoàng khí ngăn cản pháo hỏa đánh tới.
Cùng lúc đó, hắn thi triển Quân Thiên Bất Động Thần Vương ấn. Hắn giống như Quân Thiên Thần Vương ngồi ngay ngắn giữa trung thiên, chống lại nhiều chiến hạm oanh kích. Ngọc Hoàng kim thân của hắn đột nhiên hóa thành hoàng tộc Đế Thích với bốn cái đầu và tám cánh tay, chống lại cự trảo của chín con tử kim cự long.
“Hao Thiên Khuyển, tế!”
Hắn tâm phân nhị dụng, hô một tiếng tế con phá cẩu bên người lên. Từng luồng pháp lực mênh mông tuôn vào trong cơ thể chú chó nhỏ kia, chỉ thấy từ yết hầu nó phát ra tiếng gầm rú nặng nề, thân thể nó càng ngày càng dài, chân trước bỗng mọc ra những bắp thịt góc cạnh rõ ràng, tiếp theo chân sau cũng mọc ra khối bắp thịt như thế.
Trên người con phá cẩu này, từng khối bắp thịt bành lên như bùng nổ, trong chớp mắt nó đã hóa thành một chú chó dài hơn mười dặm, há mồm liền táp tới đám chiến hạm kia.
Răng rắc, nó đã nuốt nguyên một chiếc chiến hạm Đại Tần to lớn. Hơn một ngàn vu sĩ đại vu trên chiến hạm không ai có thể trốn thoát!
“Các ngươi đều là thỏ!”
Đôi mắt Hao Thiên Khuyển tỏa sáng, nó mở cái miệng to kia liên tục nuốt, từng chiếc chiến hạm bị con cự thú viễn cổ này nuốt vào, vô cùng dũng mãnh.
Lúc này, Diệp Húc chống lại cửu long cự trảo, thân hình lung lay không ngớt, Bất Động Thần Vương ấn bị phá, Đại Uy Long Chiến Hạm bị ép cho chìm xuống mấy ngàn trượng chỉ trong chớp mắt!
Ngọc Hoàng kim thân của hắn cũng bị phản chấn thật lớn, xuất hiện từng vết rách. Món bất diệt chi bảo Đại Uy Long Chiến Hạm này nhận lấy áp lực từ hai chân hắn truyền xuống, phát ra tiếng răng rắc do không chịu nổi, boong tàu trực tiếp bị ép cho méo mó, răng rắc nứt ra từng cái khe!
Tuy thực lực của Diệp Húc tăng lên rất nhiều, nhưng chống lại công kích của cường giả như Già La Minh Tôn vẫn vượt qua phạm vi chịu đựng của hắn.
Miệng hắn tràn đầy máu, làn da nứt nẻ, tóc tai dựng lên. Hắn nổi giận đùng đùng, đả khởi tinh thần, đem công kích của chín con tử kim cự long đều nhận hết!
Long uy trên người chúng tán đi, tử quang trong mắt cũng dần co rút lại, từ từ thu hồi long trảo. Chúng nó chưa chân chính hình thành linh khí, hóa thành sinh linh, trở thành vị thần bảo vệ Đại Tần, mà mới chỉ là bị khí thế của Cửu Bộ Thiên Long dẫn dắt nên mới công kích Diệp Húc.
Hiện giờ Cửu Bộ Thiên Long và Cửu Khanh Đại Phu đều bị Hao Thiên Khuyển do Diệp Húc tế lên kia đánh cho hoa rơi nước chảy, thương vong thảm trọng, khí thế suy tàn, đương nhiên không thể tạo thành cộng hưởng với chín con tử kim cự long kia.
Diệp Húc nuốt xuống một ngụm kim huyết đã nảy lên yết hầu, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn cúi đầu nhìn xuống đế đô Hàm Dương bên dưới, quát to một tiếng rồi tương dung Ngọc Hoàng chân thân và thân thể của mình!
Hắn kim thân vạn trượng như một vị Thần vương lâm thế, bước nhanh về phía trước.
Bùm!
Trời xanh bị một bước của hắn giẫm cho sụp đổ, xuất hiện một dấu chân màu đen thật lớn, nhìn mà ghê người!
“Đế đô Hàm Dương, phá cho ta!”
Diệp Húc từ trên cao nhìn xuống, nắm đấm của hắn to như núi đánh mạnh xuống đế đô Hàm Dương. Hiện giờ hắn hoàn toàn đã muốn thay đổi, định lấy thực lực của bản thân đánh tan tòa thành này, ép cho vị đại cao thủ núp sâu trong đế đô, kẻ đã cướp đế vị của Thủy hoàng kia ra!