Tòa thành lớn bên dưới chính là đế đô Hàm Dương, thủ đô của Đại Tấn. Tòa thành này cảnh sắc tráng lệ, chiếm cứ tổ long chi mạch, long khí bốc lên hóa thành chín con tử sắc cự long, giống như đúc từ vàng, đại diện cho sự tôn quý của hoàng triều, vô cùng uy nghiêm.
Diệp Húc nhìn thấy, xa xa có những dãy núi hùng vĩ uốn lượn, có tổng cộng mười hai dãy núi. Những dãy núi đó giống như chân long, đá núi như long lân, làm cho người ta nghĩ đến đây là mười hai con cự long bất cứ lúc nào cũng có thể rung thân thể rồi bay lên trời cao.
Long khí nơi này cực kỳ nồng đậm, tuy nhiên lúc này đầu của long mạch ở trên núi lớn, đã có một ôn đồng nhân bằng vàng chói lóa đứng sừng sững trên đỉnh núi.
Đây là khí thế trấn quốc của Đại Tần, Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân, cấm bảo bán thành phẩm mà Thủy hoàng đế luyện chế ra, dùng nó để trấn áp tổ long chi mạch, bảo vệ xung quanh đế đô Hàm Dương.
Đế đô Hàm Dương chiếm cứ tổ long chi mạch, so với thánh địa như Hoàng Tuyền Ma Tông còn to lớn đồ sộ hơn nhiều. Mười hai con rồng hội tụ ở nơi đây bị mười hai đồng nhân trấn áp, linh khí trong long mạch dung nhập vào trong đế đô, khiến đế đô hóa thành một thánh địa, tu luyện trong đế đô hơn xa bên ngoài.
Loại thủ bút này chỉ có vị hoàng đế có ý chí thiên hạ mới có thể làm được. Thủy hoàng đế lập quốc ở nơi đây, có ý chí trở thành Vu Hoàng, thống nhất thiên hạ.
“Đáng tiếc là đế quốc của ông lại bị kẻ khác chiếm mất!” Diệp Húc đứng ở trên Đại Uy Long Chiến Hạm nhìn về phía đế đô. Chỉ thấy tòa thành lớn bên dưới thật to lớn, rất nhiều cung điện như quần sao bảo vệ hoàng triều đại điện.
Tên cường giả Đại Tần kia giơ tay chộp tới, bao phủ toàn bộ Đại Uy Long Chiến Hạm, định bắt lấy món bất diệt chi bảo này rồi ép Diệp Húc hiện thân, sau đó phải quỳ xuống đắt thỉnh tội.
Diệp Húc điều khiển Đại Uy Long Chiến Hạm đến, thuyền rồng va chạm lung tung, điều này đã mạo phạm đến tôn nghiêm của đế quốc. Đại Tần lập quốc đã hơn ngàn năm, bất cứ kẻ nào đến chỗ này cũng không dám to gan làm càn như vậy. Huống chi lâu thuyền mà Diệp Húc điều khiển lại là một con thuyền rồng, lại càng mạo phạm đến uy nghiêm của Tần Hoàng.
Thực lực của hắn đã tu luyện đến Tam Tương cảnh đỉnh, luyện thành thiên địa pháp tướng, thực lực vô cùng mạnh. Loại cường giả này cho dù là ở trong các thánh địa cũng không có mấy, sẽ không dễ dàng ra tay.
Nhưng với một đế quốc khổng lồ như Đại Tần mà nói, bản thân đế quốc đã là môn phái hùng mạnh nhất đương thời, tụ tập nguồn tài nguyên nhiều không thể tưởng tượng được, đủ để đào tạo ra rất nhiều đại vu với tu vi cao thâm.
“Thỏ kìa!” Đôi mắt Hao Thiên Khuyển tỏa sáng, nó nhìn thẳng thiên địa pháp tướng của hắn, kêu lên.
“Gì cơ?”
Vị tướng quân Đại Tần kia ngẩn ra, không hiểu vì sao. Thiên địa pháp tướng của hắn rõ ràng là thân người, mà con phá cẩu này lại coi là thỏ, đây là ánh mắt gì?
“Thỏ con, lần này xem mi chạy đi đâu?”
Hao Thiên Khuyển mừng quá, cái đầu nhoáng lên hóa thành to như quả núi, há miệng táp tới, cắn đứt bàn tay thiên địa pháp tướng của vị tướng lãnh Đại Tần kia ngay tại chỗ!
Răng rắc! Răng rắc!
Con phá cẩu này há miệng táp tới cánh tay của hắn, cắn đứt luôn cả một cánh tay của thiên địa pháp tướng của vị cường giả này. Đầu nó thò ra hơn mười dặm, vẫn táp tới chân thân của thiên địa pháp tướng, hiển nhiên là nó định ăn hết cả thiên địa pháp tướng của người này!
“Khốn kiếp! Ở đế đô Hàm Dương mà ngươi dám thả chó ra hành hung!”
Tên cường giả Đại Tần kia vừa sợ vừa giận, vội thu hồi pháp tướng lại. Thực lực của hắn không thể coi là không cao minh, uy lực chất chứa trong thiên địa pháp tướng kia vượt xa cả nguyên thần, nhưng đối mặt với con cự thú viễn cổ Hao Thiên Khuyển này thì kém cỏi hẳn. Hắn bị con Hao Thiên Khuyển này ăn đi cả một cánh tay, thiên địa pháp tướng tổn hao đi nhiều uy năng!
“Đế đô Hàm Dương không phải nơi ngươi có thể giương oai giễu võ! Tiểu tử, hôm nay ngươi chỉ còn một đường chết!” Hắn giận dữ quát lên một tiếng rồi thúc giục chiến hạm chạy tới, định đâm thật mạnh lên Đại Uy Long Chiến Hạm.
“Thỏ con, mi ngay cả chó còn không bằng, sao có thể tranh phong cùng chủ công ta chứ?”
Hao Thiên Khuyển kêu lên, mở cái miệng lớn như một cái động đen khổng lồ chờ hắn đưa đồ tới cửa, tự lái thuyền vào trong miệng nó rồi sau đó thuận lợi ăn luôn.
Tên cường giả Đại Tần kia cười lạnh một tiếng, thiên địa pháp tướng lại xuất hiện, một cánh tay cầm lấy một chiếc rìu lớn, chém thật mạnh vào trán Hao Thiên Khuyển!
Keng!
Đầu chó bắn ra tia lửa tung tóe, tên cường giả Đại Tần kia chỉ cảm thấy như mình chém vào thứ kim loại cứng rắn nhất, không những không thể chặt đứt được đầu con phá cẩu này mà lại chấn cho tam tương chi bảo của hắn bay tít lên cao, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Hao Thiên Khuyển ăn đau vội thụt đầu về. Tên cường giả Đại Tần kia chớp động ánh mắt, thúc giục chiến hạm đánh tới Đại Uy Long Chiến Hạm, phẫn nộ quát: “Còn không xuống thuyền, quỳ xuống nhận tội ư?”
Diệp Húc đứng bất động ở mũi thuyền, trong thế giới sau đầu, Ngọc Hoàng kim thân đột nhiên giơ tay ra, chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay vàng chói lóa bắt lấy chiếc chiến hạm dài hơn mười dặm này, dùng sức bóp!
Tiếng răng rắc truyền đến, chiếc chiến hạm này đã bị Ngọc Hoàng kim thân của hắn bóp cho méo mó, biến thành một đống sắt vụn.
Tên cường giả Đại Tần kia hoảng loạn phi thân khỏi chiến hạm. Khi hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Húc há miệng hút chiến hạm của hắn vào trong bụng, trong lòng không khỏi dị thường khiếp sợ, cao giọng quát: “Kẻ thù rất mạnh, Cửu Bộ Thiên Long, cùng ra tay, bảo vệ đế đô!”
Chín cái đầu rồng của chín con cự long đột nhiên mở rộng miệng, từ trong đó từng chiếc chiến hạm bay ra. Chiến hạm hoành không, miệng pháo mở ra, trong lúc nhất thời trên bầu trời trải rộng từng luồng ánh sáng màu tím, trong các cột sáng đó ẩn chứa uy năng mênh mông, bắn tới Đại Uy Long Chiến Hạm của Diệp Húc!
Đây là Cửu Bộ Thiên Long, Cửu Khanh Đại Phu bảo vệ đế đô Đại Tần, chưởng quản chín nhánh quân đội hùng mạnh nhất Đại Tần, bọn họ tu luyện ở trong tử sắc long khí. Cửu Khanh Đại Phu Đại Tần này ai cũng đều là đầu sỏ Tam Tương cảnh đỉnh, tu thành thiên địa pháp tướng, dưới trướng có hàng ngàn hùng binh, thực lực hùng mạnh, có thể nói là hùng binh mạnh nhất trong tất cả đế quốc!
Hiện giờ Cửu Khanh Đại Phu, Cửu Bộ Thiên Long đều xuất hiện, thúc giục chiến hạm đồng loạt đánh tới Diệp Húc, định đem kẻ xâm nhập này đánh thành cặn bã!
Công kích mạnh như vậy, cho dù là lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh đã tu thành thân thể bất diệt cũng chỉ có thể tránh né, nếu không thân thể sẽ trực tiếp nổ nát vụn!
Diệp Húc lại như không nhìn thấy hàng trăm chiến hạm bắn cột sáng màu tím tới mình, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm đế đô bên dưới.
“Đế đô Hàm Dương!”
Toàn thân hắn chấn động, Ngọc Hoàng kim thân bước ra khỏi thế giới sau đầu hắn, khoanh chân ngồi ở giữa không trung, kim thân vạn trượng đại phóng quang mang.
“Trung Ương Bất Động, Bất Động Thần Vương!”
Ngọc Hoàng kim thân thi triển Trung Ương Quân Thiên Bất Động Thần Vương ấn, ấn pháp vừa ra khiến Ngọc Hoàng kim thân trấn thủ trung tâm thế giới như một vị Thần Vương hằng cổ bất động, tương dung với thế giới xung quanh, vĩnh hằng bất động, vạn cổ bất diệt, vạn cổ bất hóa.
Vô số cột sáng màu tím đánh lên Ngọc Hoàng kim thân giống như kiến càng lay cây, căn bản chẳng thể lay động nổi người khổng lồ này!
“Dương Thiên Thần Vương, U Thiên Thần Vương, nhật nguyệt tương sinh!”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, một tiếng “ông” vang lên, bảy vòng Công Đức Kim Luân dựng thẳng lên sau đầu, ong ong chuyển động, giống như Thần Vương thống ngự chư thiên giáng lâm. Vô số âm thanh truyền ra từ trong Công Đức Kim Luân, phàm nhân, thiên ma, Atula, ác quỷ, tà phật, thiên thần sa đọa đều đọc ma kinh, ca ngợi uy năng của Diệp Húc, gia trì kim thân cho hắn!
Ngọc Hoàng kim thân giơ một bàn tay vàng lên, bao phủ hơn mười dặm. Trong lòng bàn tay Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn và U Thiên Thần Vương Độ Ách Ấn liên kết, hóa thành một mặt trăng một mặt trời, xoay tròn với nhau, đánh thật mạnh xuống đế đô!
Bàn tay hắn vô cùng rộng lớn, mà mục tiêu công kích lại chính là trung tâm đế đô Hàm Dương, nơi đàn cung điện bảo vệ, hoàng cung!
“Mặc kệ ngươi là ai, hiện hình nhận lấy cái chết cho ta!”
Diệp Húc khoanh chân ngồi trên mi tâm của Ngọc Hoàng kim thân. Kim thân vạn trượng giơ tay che trời, một chưởng hạ xuống Hàm Dương khiến tòa đế đô ngàn năm này ầm ầm rung lên, dường như sắp bị một bàn tay của hắn chụp vỡ!
Đại quân Cửu Bộ Thiên Long nhìn thấy cảnh tượng này đều cả kinh, ngây người mà không biết làm sao.
Đã ngàn năm từ khi Đại Tần lập quốc đến nay, đây là lần đầu tiên có kẻ dám quang minh chính đại tấn công thủ đô Đại Tần, công kích đế đô của một quốc gia!
Năm đó Thủy hoàng đế tung hoành thiên hạ, đánh khắp thiên hạ không địch thủ, tập trung Ngũ Hành kim khí trong thiên hạ về rèn mười hai đồng nhân, lập quốc Hàm Dương, thành lập sự thống trị của Đại Tần. Ngàn năm đã qua, dư uy còn tại, đây vẫn là lần đầu tiên có người cả gan làm loạn, trực tiếp tấn công đế đô Hàm Dương như vậy!
“Yêu nghiệt phương nào dám to gan công kích đế đô, không biết sống chết!”
Bên trong đế đô bên dưới, một tôn thiên địa pháp tướng phóng lên cao, hóa thành một vị chiến thần oai phong lẫm lẫm, ngẩng đầu nhìn lên, đánh tới một quyền chạm vào bàn tay nhật nguyệt luân hồi của Diệp Húc!
Oành!
Đế đô Hàm Dương giống như nổi lên một trận gió lốc thật lớn, mặt đất rung chuyển, ngàn cung vạn điện rung động không ngớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá hủy trong dư ba giao thủ giữa hai người!
Chính vào lúc này, mười hai đồng nhân bảo vệ xung quanh đế đô phóng ra ánh sáng, tản ra từng luồng hơi thở cấm bảo, bình ổn dư ba kia lại.
“Đại vu Tam Bất Diệt?”
Diệp Húc híp mắt nhìn, trong lòng thấy hơi kinh ngạc. Người này có thể tiếp được thủ ấn nhật nguyệt luân hồi của hắn, thực lực chắc chắn đã đạt tới Tam Bất Diệt cảnh. Tu vi hắn tuy mới đạt tới Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ, nhưng châu báu đã thành, cùng cảnh giới đã là vô địch, ở trong Tam Tương gần như không ai có thể giao phong với hắn.
Người này có thể thong dong tiếp được một chưởng của hắn, tu vi chắc chắn đã vượt qua Tam Tương cảnh, là đại vu Tam Bất Diệt.
“Cửu Khanh Đại Phu, Cửu Bộ Thiên Long, các ngươi thật vô dụng, lại để cho kẻ này tấn công đế đô, quấy nhiễu thánh giá!”
Tôn thiên địa pháp tướng kia phóng lên cao, đột nhiên co lại rồi dung nhập vào trong cơ thể một vị chiến tướng vô cùng oai phong. Cửu Khanh Đại Phu và đội quân Cửu Bộ Thiên Long ở trên chiến hạm thấy người này vội vàng quỳ gối, cao giọng hô: “Ngự Sử Đại Phu đại nhân, không phải chúng thuộc hạ vô dụng, mà là kẻ thù quá hùng mạnh, quá giảo hoạt!”
Diệp Húc nhìn về phía vị chiến tướng này, thấy người này tay nâng ấn bạc, thắt lưng đeo thanh thụ. Ấn bạc và thanh thụ hắn là Phụ thừa tướng của Đại Tần, chính là một trong những đầu sỏ của triều đình Đại Tần.
“Đại vu với Tam Bất Diệt cảnh làm Phó thừa tướng, khí phách của Đại Tần còn trên cả Đại Đường, đã gần với canhr tượng thời kỳ của Đại Thương thời thượng cổ, hoàng triều của Bàn hoàng Đế Canh!”
Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị. Tình hình Đại Tần vượt qua những gì hắn đoán, nội tình của hoàng triều này sâu hơn những thánh địa bình thường rất nhiều. Hắn từng thấy qua tình cảnh của triều đình Bàn Hoàng ở trong Bàn hoàng lăng, lấy đại vu Tam Bất Diệt cảnh làm quan, cầm bất diệt chi bảo trong tay triều kiến Bàn Hoàng.
Hiện giờ Đại Tần đã mơ hồ có khí phách quân lâm thiên hạ này!
“Chẳng lẽ, người trấn thủ đế đô là một vị Vu Hoàng?”