Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 582: Chương 582: Trung Ương Quân Thiên, Bất Động Thần Vương




Diệp Húc ngự phong mà đi, không thể hiện bất kỳ thần thông gì, chỉ mang theo một chú chó đen làm bạn, du sơn ngoạn thủy rất là tiêu diêu tự tại. Điểm không hài hòa duy nhất chính là con phá cẩu kia, nó luôn kêu gào đòi ăn cái này cái kia. Nhất là đêm trăng tròn, con phá cẩu này liền muốn chạy lên đỉnh núi, phong tao tru lên với ánh trăng một hồi.

Bất tri bất giác, hắn đã đi được hơn mấy tháng, nghe được tin tức truyền đến, Hạ Đông Dương của Hạ gia Trung Châu đã đột phá thành công, trở thành đầu sỏ Tam Tương cảnh, tiến vào cổ mộ của các đời hoàng đế Đại Thương để tu luyện.

Không lâu sau, lại có tin tức truyền đến, Thái Dương Thần Cung Đông Hoàng Mục cũng đã đột phá Tam Tương, trở thành đầu sỏ, tiến vào Giảng Đạo đài thần bí nhất của Thái Dương Thần Cung, do Hạo Thiên Đại Đế để lại, tìm hiểu những cảnh giới cao siêu hơn.

Còn có Hiên Viên Vô Khuyết, từ một di tích xa xưa đã tìm được mười bảy lá Binh Chủ Kỳ khác mà Hiên Viên Thiên Đế để lại, cuối cùng cũng tụ tập đủ mười tám lá Binh Chủ Kỳ, hợp lại làm một món cấm bảo.

Hiên Viên gia từng làm mất cấm bảo này, nay đã tìm lại được, đương kim gia chủ Hiên Viên gia cũng không có thu hồi mà vẫn giao cho Hiên Viên Vô Khuyết sử dụng.

Còn có các tin tức về những nhân vật thiên tài của các đại thánh địa khác đột phá truyền đến. Từ sau khi đại náo Hàn Nguyệt Cung, Diệp Húc đã im lặng hơn một năm, những thành tích vẻ vang của hắn dần bị những tin tức về các nhân vật thiên tài kia bao phủ.

“Giang sơn đại hữu nhân tài xuất, các tự mại tao kỷ cá nguyệt…”

Hao Thiên Khuyển đứng trên bờ vai Diệp Húc, thở ngắn than dài. Nhưng nó nhanh chóng đắc ý, kêu gào: “Nhưng bọn người kia sao có thể sánh được với bản đại tôn. Bản đại tôn đã sớm tu thành pháp tướng chân thân rồi!”

Diệp Húc tiếp tục đi. Mấy ngày nay không phải là hắn không có thu hoạch, ở trong sự yên lặng thể ngộ đạo lý thiên địa tự nhiên với hắn mà nói có ích lợi lớn.

Trước đây hắn tu luyện cương dung mãnh tiến, tuy tốc độ cực nhanh, nhưng thiếu một loại lắng đọng tích lũy. Nhất là khi ở trong Trấn Ma Quật, hắn vì sớm đột phá đã liên tục tiến lên chín cảnh giới nhỏ chỉ trong nửa năm, tăng lên quá nhanh, biên độ vượt qua quá lớn khiến cho cảnh giới bất ổn.

Hiện giờ khi tĩnh tâm lại, hắn đem những cảnh giới trước kia của mình thể ngộ, lĩnh ngộ lại một lần, tuy tu vi không có tiến bộ nhưng cảnh giới đã hoàn toàn được củng cố.

Nguyên thần của hắn ngao du giây lát đi được ngàn dặm, có thể xuyên thấu bức tường thế giới tiến vào thế giới khác.

Đây là cảnh giới Tam Thần cảnh, Diệp Húc vốn tinh dũng mãnh tiến nhưng chưa hoàn toàn tu thành đủ loại thần thông của Tam Thần cảnh. Hiện giờ cảnh giới Tam Thần cảnh được củng cố hoàn toàn, các loại diệu dụng của nguyên thần đều được hắn tu thành.

Mấy tháng này, hắn cảm ngộ thiên địa tự nhiên cũng đã có thu hoạch, đã có con đường đại khái riêng của mình để tu luyện Tam Tương cảnh.

“Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên. Ta từ trong thiên địa tìm đạo, từ trong đạo tìm thiên, từ trong thiên tìm địa, địa tìm pháp!”

Tâm tình Diệp Húc tĩnh lặng như nước, hắn thầm nhủ: “Người khác tu luyện từng bước, mà ta lại muốn ngộ đạo trước, sau đó đẩy ngược thiên tướng, địa tướng, pháp tướng, từ đó tu thành thiên địa pháp tướng!”

Vì tư chất có hạn nên hắn không thể tu hành từng bước được, chỉ có dùng cách này, ngộ đạo trước rồi mới tu luyện sau mới có thể vượt qua được cánh cửa tư chất hạn chế lớn nhất này.

Phương thức tu luyện này có thể nói là nghịch thiên mà đi, cực kỳ khác với bình thường, nhưng Diệp Húc là bất đắc dĩ.

Tư chất một người là do trời chứ không phải mình có thể quyết định được. Nếu tư chất đã cố định, như vậy nếu muốn đột phá sự giam cầm tư chất thì chỉ có thể nghịch thiên mà đi một con đường chưa có ai đi qua, đi một con đường mà thiên đạo cũng không thể làm gì!

Cuối cùng hắn đi tới trên Đông Hải, vô tình đi đến gần quần đảo La Phù. Từ xa nhìn lại, một pho tượng đồng to lớn đứng ở trong biển, chủ đảo của La Phù được tượng đồng nâng ở trên tay.

Bức tượng đồng này trông như một vị vương giả cao thượng, trông rất là khí phách.

Diệp Húc từng nhìn thấy tượng đồng của Bàn Hoàng ở trong Ân Khư, từ nó mà ngộ ra hai thức Chư Thiên Công Đức Ấn. Hắn cảm thấy như bức tượng đồng ở đảo La Phù này trông có vẻ giống bộ dáng Bàn Hoàng, thậm chí còn phỏng đoán rằng tượng đồng đó có lẽ là một vị Hoàng đế của Đại Thương hoàng triều.

Lúc này hắn thấy bức tượng đồng này, càng nhìn càng thấy có khả năng này.

Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn và Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết là một môn cấm pháp mà nhiều thế hệ hoàng đế Đại Thương tu luyện. Môn cấm pháp này đòi hỏi người tu luyện phải có công đức vô thượng, công đức gia thân mới có thể thúc giục Thần Vương Công Đức ấn.

Thậm chí Diệp Húc còn phỏng đoán, môn cấm pháp này căn bản chẳng phải là cấm pháp của thế gian, mà là cấm pháp của Thần Vương truyền lưu đến nhân gian, là người ủng hộ Đại Thương hoàng triều đã truyền thụ cho Đại Thương pháp môn lập quốc.

“Đại Thương bị đương kim Thiên Đế phá hủy, tượng đồng thật có khả năng thất lạc ra ngoài. Không biết trong tượng đồng của Vu Hoàng thượng cổ này có cất giấu một thức Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn nào không?”

Hai tay Tượng Đồng đã bị chủ đảo La Phù đảo che mất. Diệp Húc từng có duyên gặp mặt với bốn vị quân tử của La Phù đảo nên hắn cũng không muốn phá hỏng nơi đây. Hắn nhẹ nhàng phất tay một cái, chỉ thấy hai hòn đảo nhỏ yên lặng bay lên, lơ lửng giữa không trung, khiến hắn có thể thấy hoàn toàn tượng đồng.

Tòa tượng đồng này được thả ở nơi đây chắc đã trăm ngàn năm, từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu tuấn kiệt niên thiếu, những hạng người kinh thải tuyệt diễm đến đây, định từ tượng đồng ngộ ra mấy thức vu pháp, nhưng phần lớn đều lấy thất bại mà chấm dứt.

Chỉ có Diệp Húc mới biết được bí mật căn bản của tượng đồng, không tu luyện Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết, ngưng tụ ra Công Đức Kim Luân thì đừng hòng ngộ ra thứ gì từ tượng đồng.

Ông!

Sau lưng hắn đột nhiên hiện ra sáu vòng Công Đức Kim Luân, chuyển động không ngừng. Mười ngón tay hắn ấn nắm không ngừng, hóa thành ấn pháp giống hệt tượng đồng, luật động tự nhiên, dường như có một loại đạo lý tự nhiên mà thành ở trong đó.

“Trung Ương Quân Thiên, Bất Động Thần Vương! Quân Thiên Bất Động Thần Vương Ấn!”

Thân hình Diệp Húc chấn động, tay nắm ấn pháp, lập tức một luồng hơi thở mênh mông phát ra từ trên người hắn. Hắn dường như hóa thành Trung Ương Quân Thiên Thần Giới nguy nga lộng lẫy, thân thể dung nhập thiên địa, liên kết với nơi đây, thiên địa bất diệt ta bất diệt, thiên địa bất tử ta bất tử!

Hắn là Thần Vương tồn tại vĩnh hằng, thống ngự Trung Ương Quân Thiên!

Tòa tượng đồng này chất chứa một thức Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn có tên là Quân Thiên Bất Động Thần Vương ấn, chính là ấn pháp có lực phòng ngự mạnh nhất trong các Thần Vương Công Đức ấn!

Loại ấn pháp này thi triển ra sẽ khiến toàn thân tràn ngập thần uy của Trung Ương Quân Thiên Thần Vương, như vị Thần Vương ngồi trên Trung Thiên, thân thể vô cùng rộng lớn, cao vô cùng, vĩnh hằng bất động, vạn kiếp bất diệt, vạn cổ bất hóa, sừng sững trung ương, hùng hậu như hoàng thiên hậu thổ, không người có thể di động, không ai có thể phá được!

“Ta chính là Quân Thiên, ta chính là Thần Vương, ta vĩnh hằng bất động, vô sinh lão tử…”

Trong lòng Diệp Húc không khỏi sinh ra loại cảm xúc kỳ lạ này, dường như giờ khắc này, hắn thật sự biến thành Thần Vương thống ngự Trung Ương Quân Thiên, vĩnh hằng bất động, trấn thủ trung ương.

Đây là một loại ấn pháp cực kỳ dũng mãnh, tuy không có bất cứ uy lực gì, nhưng khi sử dụng sẽ có được phòng ngự không gì phá nổi!

Hắn lấy được thức Bất Động Thần Vương ấn này xong liền nhảy lên, đặt La Phù đảo lên trên bàn tay của Tượng Đồng rồi nhẹ nhàng bay đi, cũng không có ý định ôn chuyện với đám tứ quân tử và Vạn Pháp Yêu vương.

“Muốn học toàn bộ Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn thì chỉ có vào Ân Khư một lần nữa, thăm dò mộ của các thế hệ Vu Hoàng trong Ân Khư.”

Diệp Húc nghĩ tới đây, lập tức tế Đại Uy Long Chiến Hạm lên, phi thân lên chiến hạm rồi bay tới cảnh nội Đại Hán.

Hắn đi không bao lâu, mới có bóng người phóng lên từ La Phù đảo, dáo dác nhìn khắp mọi nơi.

Diệp Húc đi đảo ngộ đạo mất gần mấy canh giờ, nhưng chẳng ai phát hiện ra. Mãi cho đến khi hắn ngộ ra Bất Động Thần Vương ấn, thi triển loại ấn pháp này ra thì đám người Vạn Pháp yêu vương mới phát giác, nhưng bị khí thế của hắn trấn trụ, không thể động đậy. Sau khi Diệp Húc rời đi mới có thể thoải mái hành động.

“Người vừa rồi đến tột cùng là ai?”

Vạn Pháp Yêu vương kinh nghi bất định, thất thanh nói: “Một hơi thở thật mạnh, ép cho ta cũng không thể nhúc nhích. Chẳng lẽ là vị tiền bối nào đó qua đây rồi quan sát đo lường tượng đồng?”

“May người này không động tham niệm, nếu hắn nhìn trúng La Phù đảo của chúng ta, chỉ sợ muốn cướp đi cũng thật dễ dàng…” Một gã đại yêu lẩm bẩm nói.

Vạn Pháp Yêu vương một trận không nói gì, cười nói: “Người tu luyện đến cảnh giới này, La Phù đảo của chúng ta với hắn mà nói chỉ sợ vốn chẳng nhập nổi pháp nhãn, vứt trên mặt đất cũng không nhặt chứ đừng nói là cướp đoạt.”

Vài tên đại yêu không tin, một kẻ cười nói: “La Phù đảo ta của cải vô số, chỉ sợ dù là thánh địa trong truyền thuyết cũng phải đỏ mắt ghen tị…”

Vạn Pháp Yêu vương không nhịn được lắc đầu, bọn người kia thật không có kiến thức, thật sự nghĩ rằng La Phù đảo chính là thánh địa trong thiên hạ này.

Tốc độ của Đại Uy Long Chiến Hạm cực nhanh, nó giống như một con rồng lớn lướt qua không trung, không lâu sau đã bay qua biển rộng, tiến vào lục địa.

“Không biết cây cột buồm kia của ta mà cắm vào Đại Uy Long Chiến Hạm này thì có thể khiến tốc độ nhanh hơn vài phần không?”

Diệp Húc tò mò liền lấy cột buồm ra, đánh vào trên Đại Uy Long Chiến Hạm. Lập tức tốc độ của chiến hạm đột nhiên tăng lên mấy lần, ầm một tiếng đánh vỡ hư không, phá ra một cái động lớn.

Ngay sau đó, Đại Uy Long Chiến Hạm xuất hiện ở ngoài ngàn dặm. Con thuyền này vừa hiện thân lại lập tức phá thông hư không, một đầu đâm vào, lại xuyên qua ngàn dặm!

Loại tốc độ này nhanh đến vô nhận đạo, liên tục xuyên qua không ngừng khiến Hao Thiên Khuyển hưng phấn mà nằm trên đầu thuyền kêu gào không ngừng.

Đại Uy Long Chiến Hạm xuyên qua không gian liên tục, trong chớp mắt đã đi hơn mười ngàn dặm đến vùng trung bộ Đại Tần. Diệp Húc bỗng nhìn thấy phía trước xuất hiện một tòa thành lớn, trong thành có những tử khí hình cự long bốc lên, chiếm cứ không trung tòa thành này, đầu rồng hướng ra ngoài, giương nanh múa vuốt.

Oành!

Đại Uy Long Chiến Hạm đột nhiên dừng lại, tốc độ chậm đi. Chín nhánh tử sắc long khí này gia cố không gian nơi đây, khiến nó vô cùng cứng rắn, ngay cả bất diệt chi bảo như Đại Uy Long Chiến Hạm cũng không thể đánh vỡ.

“Kẻ nào dám to gan làm càn ở đế đô? Còn không mau ngừng chiến hạm lại, quỳ xuống thỉnh tội?”

Trong mồm một nhánh tử sắc long khí bay ra một chiếc chiến hạm, trong đó có một tôn thiên địa pháp tướng thật lớn phóng lên cao. Người này thân mặc kim giáp, đầu đội kim khôi, giống như một vị cổ thần lâm thế, giơ bàn tay to hơn vài dặm ra chộp tới Đại Uy Long Chiến Hạm.

“Nơi này là đế đô Hàm Dương?”

Diệp Húc ngẩn ra, đôi mắt lóe ra ánh sáng. Hắn như không thấy thiên địa pháp tướng của vị cường giả kia, ánh mắt lại nhìn đến đế đô Hàm Dương.

“Thủy hoàng đế, lúc sắp chết ông đã bảo ta không được đến. Nhưng giờ ta đã đến đây rồi!”

“Đế đô Hàm Dương! Để ta nhìn xem, rốt cuộc là ai đã cướp đi Đại Tần của ông!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.