Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 111: Chương 111: Đà chủ Thanh Châu






“Các ngươi là đệ tử của ai, khi ta ở trên núi cũng chưa từng gặp qua các ngươi?”

Cố Ngôn Chi đánh giá ba người, càng nhìn càng thấy vui, tuy nhiên khi nhìn thấy Chu râu rậm có chút nghi hoặc: “Người này tuổi tác sao lại lớn như vậy, không ngờ còn muốn già hơn ta một chút…”

Diệp Húc trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ gặp được chính chủ?” Hắn trong lòng âm thầm kêu khổ. Bọn họ sở dĩ hoành hành ngang ngược không chút kiêng nể ở Thanh Châu này được chính là nhờ danh tiếng của Ngũ Độc giáo mang lại. Nếu bị người vạch trần, chỉ sợ sẽ lọt vào vây công.

Diệp Húc kiên trì hỏi: “Vị tiên sinh này, ngài là?”

“Ngay cả ta các ngươi cũng không biết sao?”

Cố Ngôn Chi nao nao, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, sinh ra hoài nghi thân phận của ba người Diệp Húc, nhưng trên mặt lại cười rất vui vẻ nói: “Hay các ngươi không phải là đệ tử Ngũ Độc giáo ta?”

Nhìn hắn cười vui vẻ như vậy nhưng Diệp Húc lại có một loại cảm giác nguy hiểm cực độ, cảm thấy người này đang cười nhưng cất giấu bên trong một thanh lợi đao. Nếu như câu trả lời của mình khiến hắn không hài lòng, liền huy đao giết người ngay!

Khoảng cách gần như vậy, nếu như bị một vị cao thủ dùng vu pháp đánh giết mà nói, ba người không có bất luận con đường sống nào cả?

Công Dương Đảm sắc mặt vàng như đất, hắn lúc này mới biết, đám người Diệp Húc không ngờ không phải là đệ tử Ngũ Độc giáo, mà chỉ là giả mạo thôi!

“Đáng thương cho ta, còn tưởng rằng ôm được đúng đùi rồi, không nghĩ tới mấy tiểu tổ tông này là kẻ lừa đảo, thảm, thảm, những thế gia Thanh Châu này khẳng định sẽ ăn tươi nuốt sống, lột da ta…”

Diệp Húc trong đầu vô vàn ý niệm, chuyển động không ngừng, trịnh trọng suy tư một chút, rốt cuộc quyết định nói thật, đem chuyện ở Ngũ Độc Động Ưng Sầu Giản kể lại một lần, chỉnh sắc nói: “Chúng ta nhận được y bát của vị tiền bối kia, không biết tên tuổi của ông, lần này ở Thanh Châu tuyên bố mình là đệ tử Ngũ Độc giáo cũng là bất đắc dĩ.”

Cố Ngôn Chi kinh ngạc ngây người một lúc lâu, trong mắt đột nhiên chảy ra hai hàng lệ đục, lẩm bẩm nói: “Nguyên thai chưa thành, thọ nguyên đã hết, làm thế nào, làm thé nào…Tương lai nếu như ta chết chỉ sợ cũng lưu lại câu cảm thán này … Nguyên thai, là một đạo lạch trời, đã chắn không biết bao nhiêu người ở bên ngoài. Người có được tư chất như Bách hoa cung chủ kia, có được bao nhiêu…”

Hắn cảm thán một phen, chỉnh sắc nói: “Các ngươi gặp được vị tiền bối kia, hẳn là trưởng lão của Ngũ Độc giáo ta. Thọ nguyên trước khi tận liền ra ngoài du lịch, tìm kiếm cơ hội đột phá, không nghĩ tới lại chết già trong Bách Man Sơn… Các ngươi nếu lấy được y bát của trưởng lão, có thể tính là đệ tử ký danh của Ngũ Độc giáo ta. Các ngươi ba người đều là nhân tài, có bằng lòng nhập giáo phái ta không?”

Cố Ngôn Chi nói tới đây, vươn ngón tay, nhẹ nhàng bóp nhẹ một con tàm trùng trên đầu vai, nhìn Diệp Húc, trong mắt tràn đầy tán thưởng nói: “Huyết tàm bốn cánh, không tồi, không tồi, là thượng phẩm cổ trùng, cực khó có được. Ngươi khi hạ cổ trùng vẻ mặt chính khí, làm cho người ta khó lòng phòng bị, đúng là cảnh giới cao nhất của giáo ta. Nếu không bái nhập vào giáo ta, thật sự đúng là nhân tài không được trọng dụng.”

Diệp Húc sắc mặt khẽ biến, hắn không thể nào khoanh tay chịu chết được. Một mặt chậm rãi nói chuyện với Cố Ngôn Chi, một mặt lại tế khởi ra huyết tàm bốn cánh bám lên trên thân thể Cố Ngôn Chi. Nếu Cố Ngôn Chi muốn giết bọn hắn, liền lập tức khiến cho huyết tàm bùng lên.

Không nghĩ tới huyết tàm bốn cánh lại vẫn bị phát hiện. Cố Ngôn Chi còn nhẹ nhàng niết trong tay, giống như một con sâu nhỏ vậy, dễ dàng có thể bóp chết.

“Cổ trùng của ngươi tế luyện còn xa xa mới được, không thể ngăn được chân hỏa của Tam Chân Cảnh tu sĩ, khi bị chân hỏa đốt, sẽ biến thành tro tàn.”

Cố Ngôn Chi buông huyết tàm bốn cánh ra cười nói: “Hiện tại ta cho các ngươi hai cơ hội, hoặc là bái nhập giáo ta, hai là chết!”

Hắn hơi hơi động ngón tay một cái, Diệp Húc chỉ cảm thấy trên người hơi ngứa, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một chích cổ trùng từ ống tay áo hắn bay nhanh đi ra. Có kiến, nhện thiêu thân, thậm chí còn có một con rắn xanh to bằng ngón tay út, không biết đã chui vào tay áo của mình lúc nào.

Chu Thế Văn cùng Phương Thần cũng như vậy, từng con cổ trùng một chui vẻ khỏi quần áo bon jhawns, số lượng nhiều làm người ta phải ghê người!

Thậm chí ngay cả Công Dương Đảm cũng bị đối đãi như vậy. Thanh Hoa xà bám lấy đầu vai hắn, vươn cái lưỡi liếm liếm chòm râu Công Dương Đảm, làm cho lão già này sợ tới mức hồn bất phụ thể.

Thủ đoạn của Cố Ngôn Chi, vô tung vô ảnh, dễ dàng thi triển trên người Diệp Húc, đơn giản khống chế bọn họ, cười ngạo nghễ nói: “Ta nếu muốn động thủ giết người, cho dù là Bách Hoa cung chủ cũng không thể bảo hộ được cho các ngươi!”

Diệp Húc và Chu Thế Văn, Phương Thần liếc nhau, cười khổ nói: “Chúng ta còn có lựa chọn sao?”

Cố Ngôn Chi tinh thần rung lên, phất tay thu hồi cổ trùng cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền là người một nhà rồi. Ta họ Cố, tự Ngôn Chi, nếu các ngươi đã là y bát truyền nhân của trưởng lão, bối phận tự nhiên không thấp, bảo ta một tiếng sư huynh cũng được. Vị trưởng lão kia đã chết, khi trở về núi, ta sẽ bẩm báo cho giáo chủ, tuyển cho các ngươi một vị sư phụ, tuyệt đối không trì hoãn tiền đồ của các ngươi.”

Cố Ngôn Chi hướng dẫn từng bước cười nói: “Gia nhập vào Ngũ Độc giáo chúng ta, ưu đãi rất nhiều. Giáo ta ở Lĩnh Nam thanh danh cực kỳ vang dội, không phải dựa vào thực lực vu pháp hùng mạnh thế nào, mà là đoàn kết hữu ái, đệ tử trong giáo trên dưới một lòng. Ngũ độc giáo chúng ta, từ trước đến nay đánh nhau cùng tiến, đánh giặc như ong vỡ tổ, dựa vào người đông thế mạnh là chính! Các ngươi nếu bị ai ức hiếp ở bên ngoài, trở về núi hô một tiếng, thậm chí giáo chủ cũng có thể thay ngươi xuất đầu!”

“Giáo chủ chúng ta thường xuyên nói câu, đối với đồng môn bình thường phải ấm áp như xuân phong, đối với địch nhân phải tàn khốc như mùa đông giá rét…”

Diệp Húc ba người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm nói: “Đây là môn phái vu đạo, hay là hắc bang vậy?”

Tuy nhiên Cố Ngôn Chi nói như vậy, vẫn là làm cho bọn họ yên lòng là chính, một phái bao che khuyết điểm, đối với người ngoài có lẽ là cả vú lấp miệng em. Nhưng đối với đệ tử trong phái mà nói, chỉ giao phó đối với một số đệ tử đáng giá mà thôi.

Huống chi, Ngũ Độc giáo làm việc bá đạo, cũng rất đúng với khẩu vị của bọn Diệp Húc.

Nếu bọn họ trở thành vu sĩ, nhảy ra khỏi phàm trần, làm việc vẫn sợ đầu sợ đuôi, chẳng phải rất xin lỗi một thân sở học của chính mình sao?

Nói chuyện với Cố Ngôn Chi một lát, Diệp Húc cũng không khỏi có chút hảo cảm với vị tú sĩ Ngũ Độc giáo này.

Cố Ngôn Chi nếu đem bọn họ trở thành đồng môn, vậy nói chuyện cũng không chút cố kỵ, cười nói: “Ngày mai là đại thọ của Lương Vương, đợi khi đại thọ Lương Vương đi qua, ta sẽ trở về núi. Ta tới đây lần này mục đích ngoại trừ mừng thọ Lương Vương ra thì còn có nhiệm vụ, đó chính là thiết lập phân đà của Ngũ Độc giáo ở địa giới Thanh Châu này. Ta đã thảo luận với Lương Vương rồi, Vân Môn sơn chính là nơi Ngũ Độc giáo chúng ta thiết lập phân đà. Ta sau khi trở về núi, phân đà không thể không có ai xử lý, chi bằng tìm người có thể trấn trụ được người khác tới đây là đà chủ là được rồi.”

Nói tới đây, Cố Ngôn Chi ngậm miệng không nói.

Chu Thế Văn và Phương Thần liếc nhau, nhất tề ánh mắt dừng trên người Diệp Húc.

“Ta làm đà chủ?”

Diệp Húc cười nói: “Cố sư huynh, đừng trêu đùa như vậy chứ! Ta hành hung hết thảy gia chủ của bát đại thế gia một lần. Thậm chí quấy rầy đại thọ Lương Vương, suýt nữa làm nước ngập Thanh Châu. Nếu ta là phân đà chủ phân đà Thanh Châu, chỉ sợ hôm sau sẽ bị người đập ổ rồi!”

Cố Ngôn Chi cười tủm tỉm nói: “Đúng là bởi vì ngươi hành hung hết thảy tám vị gia chủ bát đại thế gia cho nên vị trí đà chủ này không phải ngươi thì còn ai khác được!”

Chu Thế Văn cũng cười nói: “Thiếu Bảo, chỉ có tài năng của ngươi mới trấn áp được Thanh Châu này, ngươi đừng chối từ!”

Phương Thần khóe miệng cũng lộ ra ý cười nói: “Quả như thế, Thiếu Bảo ngươi trấn chủ Thanh Châu, so với Cố tiên sinh còn có lực uy hiếp hơn.”

Cố Ngôn Chi quả quyết nói: “Việc này liền định như vậy đi! Có Ngũ Độc giáo làm chỗ dựa sau lưng. Thanh Châu vu sĩ không có mấy người can đảm động tới ngươi. Cho dù là Lương Vương, cũng chỉ có thể quan tâm ngươi! Sau khi trở về núi bẩm báo với giáo chủ, lại cho người khác tới tiếp nhận vị trí của ngươi, cho ngươi trở về núi an tâm tu luyện.”

Diệp Húc miễn cưỡng đồng ý, tu vi của hắn tuy là Bồi Nguyên lục phẩm, khoảng cách tới Cố Nguyên kỳ còn có một đoạn không nhỏ, thuộc loại vu sĩ tầng thấp nhất. Hắn đảm nhiệm phân đà chủ Thanh Châu phân đà, đích xác có vẻ rất khinh suất.

Tuy nhiên Cố Ngôn Chi sau khi trở về núi sẽ tiếp nhận lại vị trí của hắn, đây nhiều ít cũng khiến hắn thở nhẹ được một chút.

Ngày tiếp theo, Lương Vương đại thọ, Cố Ngôn Chi một mặt hướng Lương Vương mừng thọ, mặt khác muốn nhân cơ hội này mà tuyên dương ra ngoài.

“Một Bồi Nguyên kỳ tiểu vu sĩ làm phân đà chủ, hay là Ngũ Độc giao không có người nào khác? Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ!” Cố Ngôn Chi vừa dứt lời, liền có một vị gia chủ thế gia cười lạnh nói.

Diệp Húc nhìn lại, cũng là Đinh gia gia chủ bị hắn đánh, lúc này mặt mũi bầm dập, vẻ mặt khó chịu nhìn hắn.

Cố Ngôn Chi cũng không lên tiếng, mà là cười âm âm nhìn Đinh gia gia chủ. Rõ ràng hắn muốn nhìn xem Diệp Húc xử lý việc này như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.