Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 110: Chương 110: Tinh thần nguyên từ tinh thạch






“Yên lặng! không được tranh cãi ầm ĩ nữa, làm mất thể diện của Bách Hoa cung chúng ta trước mặt người ngoài.”

Bách Hoa cung chủ ho khan một tiếng, các thiếu nữ lúc này mới yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy Bách Hoa cung chủ nghi hoặc hỏi: “Diệp tiểu ca nhi, nơi này chỉ có 23 viên Đông Hải Giao Nhân châu, theo lý mà nói hẳn phải có 24 viên mới đủ bộ, gọi là nhị thập tứ kiều minh nguyệt (24 cầu trăng sáng). Nếu thiếu đi một viên, giá trị phải suy giảm đi rất nhiều.”

Diệp Húc có chút khó khăn, hắn đã đưa viên này cho Tô Kiều Kiều rồi. Kiều Kiều theo hắn nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu hắn tặng nàng đồ vật quý giá. Lần trước đưa cho nàng cái trâm cài tốc, cô gái này tới giờ vẫn đội trên đầu, không có đổi cái đồ trang sức quý giá gì khác.

“Cung chủ, ta còn có một viên này.”

Tô Kiều Kiều lấy ra viên Đông Hải Giao Nhân Châu mà Diệp Húc đưa cho nàng, đánh bạo hỏi: “Viên Dạ Minh Châu này có thể đưa cho cung chủ, nhưng xin cung chủ thu nhận ta gia nhập Bách Hoa cung.”

Bách Hoa cung chủ cẩn thận đánh giá nàng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, vội vàng kéo tay nàng. Một tia chân nguyên chảy vào trong cơ thể nàng, lập tức thấu triệt tư chất của Tô Kiều Kiều, không khỏi mừng rỡ như điên cười nói: “Thật sự là tạo hóa, ngươi còn hơn vô số Đông Hải Giao Nhân Châu này. Đệ tử này, ta nhận! Chỉ cần sau này ngươi có tiền đồ sẽ không quên Bách Hoa cung ta là được!”

Những nữ đệ tử Bách Hoa cung khác khó hiểu không ngừng, Tô Kiều Kiều muốn gia nhập Bách Hoa cung, thì đệ tử cấp thấp như thế này tùy tiện một cái có thể ai cũng làm sư phụ nàng được. Nhưng mà nghe ý tứ của cung chủ, thì chính bản thân mình sẽ truyền thụ vu pháp tâm pháp cho nàng, dạy nàng tu hành.

Bách Hoa cung chủ trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, nàng nhìn tư chất Tô Kiều Kiều mới phát hiện ra tư chất của cô gái này hơn xa xa với thường nhân. Là thân thể Thủy Đức Cộng Công hiếm có, so với nàng thì tốt hơn không biết bao nhiêu.

Tuy rằng cô gái này vẫn chưa bước vào tiên thiên, đạt được thiên đạo kế thừa, ngay cả vu sĩ cũng không tính. Nhưng Bách Hoa cung chủ khẳng định tương lai thành tựu của nàng sẽ vượt xa chính mình!

Người có tư chất như thế này, thường thường là truyền nhân của vu hoang thế gia cổ xưa, hoặc sớm đã được danh môn đại phái khác thu làm đệ tử.

Người có được ngũ hành thể chất, là thế gian hiếm thấy, hơn nữa thành tựu cũng đạt được kinh người, đạt được thiên đạo kế thừa cao nhất là chắc chắn. Hơn nữa những người này thành tựu là không thể hạn lượng, tu vi sai khi đại thành có thể khai tông lập pháp, mở phủ lập quốc, hết thảy không nói chơi!

Tỷ như vị thủy tổ hoàng đế khai sáng ra Đại Tần kia, đó là người có thân thể Kim Đức Thiếu Hạo hiếm thấy. Đạt được ma đạo truyền thừa cao nhất, khai sáng ra Đại Tần đế quốc, cơ nghiệp muôn đời.

Bách Hoa cung chỉ là một môn phái nhỏ ở ven biển Đông Hải. So với những vu hoang thế gia cổ xưa hay hàng nghìn hàng vạn danh môn đại phái, kinh nghiệm lý lịch phi thường nông cạn.

Tuy nhiên Tô Kiều Kiều tới cửa, lại khiến cho Bách Hoa cung chủ tâm sinh tin tưởng, có thể bồi dưỡng ra được một đệ tử khai sáng ra cơ nghiệp muôn đời.

Về phần Đông Hải Giao Nhân Châu thì đã bị nàng đặt ở vị trí thứ hai.

“Thiếu gia…” Tô Kiều Kiều quay đầu nhìn lại Diệp Húc, vẻ mặt chờ mong.

Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu cười nói: “Cung chủ đã đáp ứng thu ngươi là đồ đệ, còn không mau bái sư?”

Hắn biết suy nghĩ của Tô Kiều Kiều, bởi vì cho rằng thực lực của mình quá yếu, đi theo Diệp Húc chỉ làm liên lụy tới hắn mà thôi. Về phần phương diện khác trong nội tâm của nha đầu này cũng muốn có thể biến thành mạnh mẽ để giúp đỡ hắn, mà không phải trốn sau lưng Diệp Húc, khẩn cầu bảo vệ.

Từ khi rời khỏi Liễu Châu, kiến thức thế giới bên ngoài rộng lớn mà tàn khốc. Diệp Húc cũng nhận thức được năng lực của mình là không đủ, Kiều Kiều có Bách Hoa cung bảo vệ, hắn cũng ít lo lắng hơn một chút.

Huống chi lúc này ở Thanh Châu này cũng chỉ có Bách Hoa cung mới đủ khả năng bảo vệ an toàn cho Tô Kiều Kiều.

Tô Kiều Kiều trong lòng vui mừng, lập tức bái sư.

Bách Hoa cung chủ trong lòng vui mừng, cuống quýt đỡ này đứng lên, để nàng ra phía sau lưng mình, e sợ người khác đoạt đi, cười nói: “Tương lai ta từ đi vị trí cung chủ, Bách Hoa cung này phải giao cho ngươi rồi.”

Ngụ ý, là đem Tô Kiều Kiều đảm nhiệm chức vụ cung chủ sau này.

Nhiều đệ tử Bách Hoa cung ngơ ngác nhìn nhau, hồn nhiên không biết, cung chủ vì sao đem vị trí đảm nhiệm cung chủ giao cho một đệ tử vừa mới nhập môn, không khỏi có chút qua loa đi.

Thậm chí ngay cả Chu Thế Văn, Phương Thần đám người cũng lộ ra dị sắc. Luận tu vi từng đệ tử của Bách Hoa cung cao minh hơn gấp trăm lần so với Tô Kiều Kiều. Đưa chức vị cung chủ tương lai cho một đệ tử mới nhập môn, chẳng lẽ Bách Hoa cung chủ không sợ đệ tử khác sẽ không phục sao?

Chỉ có trong lòng Diệp Húc là biết rõ, nếu Bách Hoa cung chủ không để cho Tô Kiều Kiều được vị trí cung chủ, chỉ sợ cũng không giữ được một trong ngũ hành thân thể đi, cho nên mới giao trọng trách này.

“Kiều Kiều bái nhập Bách Hoa cung tuyệt đối sẽ không bị khinh bỉ, ta cũng có thể thả lỏng rồi.” Hắn thầm nghĩ trong lòng.

“Diệp tiểu ca, ngươi cầu Cửu Chuyển Nguyên Công, ta cũng chưa từng nghe qua. Tuy nhiên Tinh Thần Nguyên từ Tinh Thạch, bản cung cũng có một chút.”

Bách Hoa cung chủ mỉm cười nói: “Tinh thần nguyên từ tinh thạch, là sau khi bầu trời bùng nổ, nội hạch rơi xuống nhân gian hình thành tinh thạch. Loại khoáng vật này cực kỳ hiếm thấy, có thể tự nhiên mà tụ tập được chu thiên tinh lực, là tài luyện bày trận và luyện khí tốt nhất. Đại đa số vu sĩ đừng nói là gặp qua, thậm chí ngay cả nghe qua cũng chưa từng. Bản cung lần trước ở trên đại hội La Phù Đảo do Vạn Pháp Yêu Vương tổ chức, phát hiện có người bán ra, bởi vậy mới dùng mười kiện bình thường vu bảo mua lại nó. Ta chuẩn bị bày hộ sơn đại trận ở Bách Hoa cung, bảo vệ cơ nghiệp của Bách Hoa cung này.”

“Tuy nhiên khối tinh thần nguyên từ tinh thạch ta đoạt được này quá nhỏ. Mặc dù bày ra hộ sơn đại trận cũng không đủ che lấp toàn bộ ngọn núi. Cho nên vẫn chậm chạp chưa động thủ, nếu ngươi muốn đổi nguyên từ tinh thạch này thì ta lấy khối này đổi lấy Đông Hải Giao Nhân Châu trong tay ngươi đi.”

Diệp Húc trong lòng vừa động, hắn cũng không ngờ giá trị của tinh thần nguyên từ tinh thạch lại cao như vậy, là tài liệu để bố trí trận pháp bảo vệ cho sơn môn của môn phái.

Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần Cấp Pháp tàn thiên có Tinh Đấu Vi Trần trận pháp. Nó phải dùng tinh thần nguyên từ tinh thạch để bày ra, dùng để dẫn dắt Chu Thiên Tinh lực, nâng cao tu vi người tu luyện.

Mà những môn phái khác cũng dùng loại khoáng vật này để bày trận hộ sơn, cho nên ít nhiều cũng khẳng định Tinh Đấu Vi Trần trận pháp này không bình thường à.

Bách Hoa cung chủ tâm niệm hơi động, đỉnh đầu chậm rãi hiện ra một tòa ngọc lâu, tản mát ra hơi thở kinh khủng. Đây là một tòa thất tầng Thất Tinh Thanh Quang Hàn Ngọc lâu. Ngọc lâu một tầng tiếp một tầng, cao gần mười trượng, làm cho Tụ Ngọc Trai bị thủng ra một lỗ.

Đám người Chu Thế Văn cũng đã nhìn ra, nữ nhân này đúng là một người đàn bà bại gia, phá hư sản nghiệp của mình cũng không thèm để ý.

“Khó trách tu vi của Bách Hoa cung chủ lại cao như vậy, hóa ra tư chất của nàng tốt hơn của ta với công tử bột kia nhiều lắm. Thất tầng Thất Tinh Thanh Quang Hàn Ngọc Lâu, ta còn lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ sợ chỉ có Thiếu Bảo mới có thể so sánh với nàng.”

Chu Thế Văn nghĩ tới đây, nhìn Diệp Húc một cái, hắn từng nghe nói khi Diệp Húc thăng tiến làm vu sĩ, đã đạt được Thất Tinh Hàn Ngọc Lâu, lại không biết bị ai đánh vỡ.

Mãi tới bây giờ, đây vẫn là một câu đố khó giải thích.

Bách Hoa cung chủ lấy từ trong ngọc lâu ra một khối khoáng thạch màu lam. Nó chỉ lớn nhỏ bằng một đầu người, khối đá này vừa xuất hiện, lập tức dẫn dắt chu thiên tinh lực ở phạm vi vài trăm mét lại đây ngưng kết nhanh chóng chung quanh khối đá hình thành một khối chu thiên tinh lực hình tròn, nửa chìm nửa di động, sáng rọi rực rỡ!

Một viên này giống như một ngôi sao hình tròn vậy, dường như khối đá này đã đem toàn bộ chư thiên tinh đấu trong vũ trụ, hết thảy khuân tới đây, vô số các vì sao vây chung quanh nó xoay tròn.

Tuy nhiên, những tinh lực ngưng kết thành tinh đấu này, vô cùng ngưng tụ, so với những vì sao trong vũ trụ thì nhỏ hơn vô số lần.

“Tinh thần nguyên từ tinh thạch dẫn nguyên khí của chu thiên tinh đấu tới. Loại nguyên khí này pha tạp không thuần khiết. Không thể dùng để tu luyện, bởi vậy chỉ có thể dùng để bày trận hoặc luyện khí. Tảng đá này nhìn qua không lớn, nhưng cũng là một viên trung tâm trong một ngôi sao trên không trung. Nó nặng cả ngàn cân, nếu như luyện khí, chỉ cần đập một miếng nhỏ bằng móng tay là được.”

Bách Hoa cung chủ giao tinh thần nguyên từ tinh thạch cho Diệp Húc, quay đầu nhìn Phương Thần nhíu mày lại.

Đông Hải Giao Nhân Châu này cũng không phải thuộc về một mình Diệp Húc. Nàng đã hỏi qua Phương Thần một lần, biết vị thiếu niên nhìn như nho nhã hơn hẳn Diệp Húc này, không ngờ yêu cầu cung cấp cho hắn một trăm vu sĩ Dung Nguyên kỳ để hắn tu luyện vu pháp.

“Đám tiểu tử này, làm sao lại khó chơi như vậy?”

Bách Hoa cung chủ chỉ cảm thấy một trận đau đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút lấy ra một cái bình sứ nói: “Phương tiểu ca, ngươi tu luyện chính là Huyết Ma Nguyên Hồn đại pháp, đơn giản là hấp thu khí huyết trong cơ thể yêu thú hoặc vu sĩ để đề thăng tu vi của bản thân. Tâm pháp mặc dù tốt, nhưng lại dễ tẩu hỏa nhập ma. Bản cung sưu tầm được tài liệu, hồi trước mở một lò luyện đan luyện được hơn một trăm viên Quy Nguyên đan tính tặng cho mấy đệ tử nâng cao tu vi. Những quy nguyên đan này đủ đem tu vi của ngươi tăng lên Tam Chân cảnh, hơn nữa không tẩu hỏa nhập ma.”

Phương Thần mừng rỡ vội vàng thu lại bình sứ.

Bách Hoa cung chủ lại nhìn Chu Thế Văn, trầm mặc một lát nói: “Chu lão ca, cho ngươi gia nhập vào Bách Hoa cung là không có khả năng. Không bằng bồi thường cho ngươi vài món vu bảo thế nào?”

“Chu lão ca?”

Chu Thế Văn ngẩn ngơ kêu oan nói: “Cung chủ, ta thật sự mới mười lăm tuổi, phong nhã hào hoa, băng thanh ngọc khiết, tinh thần phấn chấn bồng bột, niên kỷ tự nhiên còn rất trẻ! Ngài không tin cứ thử bóp xem, tuyệt đối là non tới mức bóp ra nước à…”

Bách Hoa cung chủ không dám để hắn nói lời vô nghĩa, Diệp Húc trước khi đi tới đây, Chu Thế Văn đã làm nàng suýt nữa phát điên lên. Nàng tùy tay một trảo, ném vài ba món vu bảo ra, nhét vào trong lòng hắn, phất tay nói: “Tiễn khách!”

Chu Thế Văn còn định nói thêm, Bách Hoa cung chủ lông mi đã đảo ngược, giơ tay tóm sau cổ hắn, hất từ lầu bốn xuống.

“Nữ nhân này, thật là nóng tính mà.”

Chu Thế Văn đứng ở dưới lâu, chỉ thấy Bách Hoa cung chủ nhét vào trong lòng ngực mình mấy món vu bảo, có một con thuyền nhỏ màu hồng, một cái khăn gấm, còn một một cái cờ nhỏ màu xanh, không biết có lợi gì.

Sau một lúc lâu, Diệp Húc đám người từ trên lầu đi xuống, cũng là cô gái ở Tụ Bảo Trai cung kính đưa bọn họ xuống, vừa cười vừa nói.

“Cùng đi nhưng không cùng mệnh. Tuy nhiên nói gì thì nói, công tử bột được một đống dược hoàn, ăn xong sẽ hết. Thiếu Bảo có được tảng đá kia, lại không thể thành cơm ăn. Chỉ có lão tử ta được ba kiện vu bảo, hơn nữa còn Thiên Tàm Bảo Y, vũ trang tận răng, thực là đại tài chủ, nhà giàu mới nổi à…”

“khụ khụ, các ngươi đều là đệ tử Ngũ Độc giáo ta sao?”

Chu Thế Văn nghe thấy một thanh âm ôn hòa từ sau lưng truyền tới, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một tú sĩ áo xanh không biết đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.