Tấm pháp thiếp này của Đoan Tĩnh Đế Quân được hai vị nương nương Tô Kiều Kiều và
Phượng Yên Nhu tế lên giữa không trung, uy lực kích phát lập tức liên
kết với pháp thiếp của Thái Hư Đế Quân, cùng chống lại pháp thiếp của
Vĩnh Hằng.
Năm tấm pháp thiếp ở giữa không trung giống như năm tấm kim văn đại bản, ở trên bầu trời bay phất phới, bất thình lình phát ra từng đợt dao động mạnh mẽ đến tột cùng tấn công lẫn nhau, cực kỳ sắc bén, thậm chí so với uy năng của Thần binh còn mạnh hơn vài phần.
Tấm pháp thiếp của Đoan Tĩnh Đế Quân mặc dù tùy ý ngưng tụ thành nhưng
Đế Quân đối với đạo lý của sự lý giải đã hiểu tường tận, chỉ một tấm
pháp thiếp liền có thể định chắc Thiên Địa Âm Dương, Địa Thủy Phong Hỏa
Sơn, vô cùng lợi hại, không hề tầm thường.
Tấm pháp thiếp của Thái Hư Thần Vương thì bất động, Thái Hư Thần Vương
chỉ cố thủ không có ý tiến công, nhưng phòng thủ lại cực kỳ chặt chẽ,
không thể chê vào đâu được, có thể nói là không có gì nhưng lại mạnh vô
cùng.
Mà tấm pháp thiếp của Đoan Tĩnh Đế Quân chiến ý hừng hực, liệt hỏa bay
lên không, vô cùng bá đạo, dù sao hai người bọn họ vừa đạt thành tựu đế
quân không lâu, không thể không nói đối thủ của họ là Vĩnh Hằng, Ly Hận, Đại Nhật là tam đại đế quân, huống chi là tam đại đế quân liên thủ cùng bọn họ đấu pháp.
Một trận chiến vô cùng bất công, nhưng bọn họ không thể lùi bước, cũng không thể tư mình xuất thủ trước.
Đám người Vĩnh Hằng Đế Quân chưa đích thân xuất thủ, chỉ ra lệnh cho
nhân thiếp xuất ra Tấm pháp thiếp, nếu bọn họ xuất thủ hạ tấm pháp thiếp đó xuống, đó là đã đánh mất thân phận địa vị, tự nhận thấp hơn một bậc.
Đợi cho ba vị đế quân buông xuống, khí thế vô hình trung liền yếu đi một phần,
bởi vậy rất khư, hai vị Đoan Tĩnh vừa mới lên đế quân, cũng đành phải
chọn thủ đoạn đối kháng tương tự, Nhưng mà lần này đấu pháp nếu bọn họ
thua, cũng là tinh thần suy sụp, cũng thấp hơn một bậc.
“Tam Đại Đế Quân liên thủ, đối phó hai tân đế Quân, quả nhiên là da mặt dày.”
Diệp Húc cũng chú ý tới trận đấu pháp này, hừ lạnh một tiếng, nhưng
không có đứng dậy, hắn đang ở vào thời kì mấu chốt của Đột Phá Thần
VươngĐủ các loại lĩnh ngộ nườm nượp mà kéo đến, thời khắc này tuyệt đối
không thể ra tay, liền bày ra cứu giúp.
Hắn không ra tay, đám người Đàm Tổ Thần Vương tuy rằng mạnh mẽ, nhưng so với đế quân còn có một đoạn chêch lệch cưc kỳ xa, không có pháp lực lớn như vậy
tham đự đến cấp độ của cường giả ở giữa đấu pháp bên trong.
Chủ công, tế ta, tế ta!
Phá cẩu Hao Thiên Khuyển này hai mắt tỏa ánh sáng, nhanh nhìn chằm chằm
vào đấu pháp trên không, vây quanh Diệp Húc sôi nổi, mặt mày hớn hở nói: “Chủ công, cũng tế ta lên đi!”
Diệp Húc đột nhiên bật cười khanh khách, phá cẩu này tuy rằng tiến bộ
thần tốc nhưng chỉ là tương đương với cảnh giới Vu Tổ của cự thú viễn
cổ, ở giữa đấu pháp của hai bên Đế quân, chỉ sợ trong nháy mắt cũng
không thể giữ vững, sẽ bị nỗ thành cặn bả.
Đồng tử áo xanh kia cười lạnh liên tục, nói: “Đây là thực lực, ngươi
chính là Ngọc Hư Phủ chủ Diệp Thiếu Bảo? Ta đã nghe thấy đại danh của
ngươi, ngươi chịu có thể tế lên mốt tấm pháp thiếp, ba đối ba, như vậy
không cần phải nói lão gia nhà ta khi dễ các ngươi chứ?”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, lấy ra một lấy ra một cuốn bức họa, giao cho Đàm Tổ Thần Vương, thản nhiên nói: Đàm Tổ, ta với ngươi xuất ra một tấm pháp thiếp, ngươi dán lên đi.
Vâng, thưa thầy.
Đàm Tổ Thần Vương đang ở cảnh giới của ngộ đạo ở bên trong, hiểu ra đại
đạo Diệu Âm của Diệp Húc, lĩnh ngộ đủ loại huyền diệu, nghe vậy theo
thói quen xưng Diệp Húc một tiếng thầy, lập tức tỉnh ngộ,thầm nghĩ: Diệp phủ chủ khai đàn, thế nhưng để cho ta giữa lúc hoảng hốt nghĩ đến lại
nhớ tới ở với sư tôn ngày trước lắng nghe lời dạy dỗ của người, trong
lúc vô ý để hắn coi là truyền đạo của ân sư ...
Diệp Húc lơ đễnh, Đàm Tổ Thần Vương vội vàng tiếp nhận bức hoạ cuộn
tròn, đứng dậy bay lên trên không trung, một pháp lực dũng mãnh tràn vào từ cuốn bức họa này vào bên trong, trong lòng cả kinh: Bức họa này,
cùng ta Hồng Mông Thanh Liên trải qua quả thực có thể hoàn mỹ phù hợp!
Phần phật!
Cuốn bức họa này đột nhiên triển khai, thiên sơn vạn thũy, đột nhiên phù vọt ra, muôn hình vạn trạng trong nháy mắt, liền đem tấm pháp thiếp của Tam Đại Đế Quân vỡ vụn, thậm chí ngay cả pháp thiếp của Thái Hư Đế
Quân, Đoan Tĩnh Đế Quân cũng bị trấn áp, trong bầu trời chỉ còn lại có
Bức họa cuộn tròn này, thổi quét trời cao, trấn áp hết thảy!
Loại trường hợp này, mặc dù Đàm Tổ Thần Vương cũng không có dự liệu
được. Bức họa này chỉ là tạo thành một cách thuần túy từ thần vận chứ
không có thực thể, cũng có thể tính là một tấm pháp thiếp, đồng thời
cũng có thể nói là một Đế Binh, bởi vì thần vận trong cuốn bức họa này
đã muốn ngưng tụ ra thực thể, biến thành như thực thể tồn tại, không
giống sắc mạng ký hiệu của các loại bình thường khác.
Nếu như nói là Đế Binh, như vậy uy lực trong cái Đế Binh này,thật sự quá sức cường hãn,vừa mới chấn vỡ tấm pháp thiếp của Tam Đại Đế Quân, lại
trấn áp hai Đại Đế Quân. Dù là Đế Binh xuất hiện, cũng không có uy thế
cường đại như vậy!
Đàm Tổ Thần Vương bất ngờ, Thái Hư Đế Quân, Đoan Tĩnh Đế Quân cũng giật
mình không kém. Đồng Dạng Vĩnh Hằng, Ly Hận, đại nhật tam tôn đế quân
dưới trướng Chư Thiên Thần Vương, Vu tổ, Thánh Hoành, Càng chưa hề dự
đoán được kết quả này!!
Diệp Húc vừa mang bảo vật này ra, liền đem tính toán của tam Đại Đế Quân đánh tan nát, trước tiên đánh tiêu tan nhuệ khí của tam Đại Đế Quân!
Thái Hư Đế Quân, Đoan Tĩnh Đế Quân, ý hai người là gì?
Đồng tử áo xanh trên mặt hiện lên một tia kinh hoàng, lập tức lạnh lùng
nói: “Không ngờ các ngươi tế lên Đế Binh, xem ra là một long muốn cùng
lão gia nhà ta quyết một trận! Đại lão gia nhà ta đến đây, Thái Hư Thần
phủ các ngươi sẽ được diệt sạch ngay lập tức ...
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên thấy một chú chó mực thình lình bay lên
không một cách dữ tợn, cắn xuống một cái nghe răng rắc, đem cả người hắn nuốt xuống!
Một thư đồng nhỏ nhoi, lải nhải lải nhải, thật sự phiền người chết, đơn giản ăn luôn ngươi, đỡ phải mắc công ngươi lại dong dài!
Hao Thiên Khuyển một hơi nuốt Đồng tử áo xanh vào, đứng ở giữa không
trung, kêu lên: Lúc này tấm pháp thiếp là của lão gia nhà ta, các ngươi
không phải nói muốn phong nơi đây trăm năm sao? Có dũng khí bước lên
cùng lão gia ta tranh tài cao thấp!”
Rất nhiều Thần Vương nổi giận đùng đùng, sát khí đằng đằng, nhưng chỉ
thấy Ly Hận Thiên chủ dưới trướng Văn Xương Thần Vương cười lạnh nói:
Thái Hư Thần Vương, các ngươi đánh nát Thiếp phiến của tam Đại Đế Quân,
đó là khai chiến với tam Đại Đế Quân, lại thả chó hành hung, ăn môn hạ
đồng tử của Vĩnh Hằng Đế Quân, thật sự là nghiệp chướng nặng nề, xem ra
lần này khó từ bỏ ý đồ rồi!
Thái Hư Thần Vương thở dài một tiếng, thấp giọng nói: Lần này quả thật khó có thể từ bỏ ý đồ. Một khi đã như vậy ...
Thân hình Lão giả này đột nhiên đứng thẳng, khí thế đôt nhiên tự uy phát ra, làm người ta không dám khinh thường: Vậy chiến thôi!
Chúng ta giết sạch những con rùa con này, sau đó giết một ổ bọn nó, cho
tụi nó diệt môn trăm năm!” Hao Thiên Khuyển e sợ thiên hạ bất loạn, kêu
lên.
“Diệt Vĩnh Hằng Thần cung trăm năm? Khẩu khí thật lớn!
Đột nhiên, một luồng hơi thở mạnh mẽ dị thường từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đáp xuống Viêm Thiên Thần Giới. Rất nhiều Thần Vương, Vương, Vu
Tổ, Thánh Hoàng bên trongthân bất do kỷ bay lên, thần vận của một đám
người ở bên trong trùng trùng điệp điệp lần lượt rơi vào phía sau người
này, như là Thần Ma cùng nhau bảo vệ xung quanh người này!
Vĩnh Hằng Đế Quân, rốt cục xuất hiện.
Vị Đế quân, thần vận của chu thân vặn vẹo thật mạnh trên không, làm cho
hắn thoạt nhìn như là một thiên thần thật lớn, mà Thần Vương, Vu Tổ,
Thánh Hoàng này, ở phía sau hắn thần vận bên trong lại có vẻ cưc kỳ nhỏ, giống như chỉ vì phụ trợ cho hắn mà tồn tại bình thường!
Một con chó lại có khẩu khí lớn như vậy, diệt cung của tam Đại Đế Quân trăm năm, ai cấp lá gan của ngươi?
Vĩnh Hằng Đế Quân ánh mắt lành lạnh, nhìn về Hao Thiên Khuyển. Một đạo
mục quang liền muốn đem phá cẩu chém chết, trước hết giết chó để lập uy.
Nhưng mà mặc cho ánh mắt của hắn sắc bén như thế nào, rơi vào phiêu phù ở bức tranh phó Sơn Thủy của Thái Hư Thần quý phủ không, liền lập tức
biến mất.
Vĩnh Hằng Đế Quân kinh ngạc một tiếng, mặt sắc mặt ngưng trọng, lúc này
mới chú ý tới bức tranh sơn thủy này, trong lòng cả kinh: Dị bảo mà
Thanh Đế để lại ở mộ Tổ Thần, dùng để trấn áp chứng đạo chi môn! Cái Đế
Binh này, có thể nói mạnh nhất Đế Binh, ngay cả ta đều không thể thu,
làm sao có thể đột nhiên xuất hiện tại nơi này?
Hắn cũng đi qua mộ Tổ Thần, gặp qua bức Sơn Thủy mưu đồ này, rất là động tâm, từng tính thu, nhưng mà đáng tiếc là, hắn vẫn chưa tu luyện qua
Thanh Đế Hồng Mông Thanh Liên trải qua căn bản không thể lay động tấm đồ này, mới bỏ qua cho, nhưng mà vẫn nhớ mãi không quên.
Hao Thiên Khuyển bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ,
Cả kinh cho là mình phải chết không thể nghi ngờ, phát hiện ánh mắt của
hiện Vĩnh Hằng Đế Quân bị Sơn Thủy đồ ngăn trở, thế này mới nhẹ nhàng
thở ra, cái đuôi dựng thẳng lên thật cao, dương dương tự đắc nói: Vĩnh
Hằ lão nhân, nếu ánh mắt của ngươi có thể giết người, ta nghĩ lão tử đã
sớm chết trăm ngàn lần rồi!
Vĩnh Hằng Đế Quân giận tím mặt, ánh mắt phóng hỏa nhưng ngay sau đó kiềm chế xuống, ngồi xuống hư không, vĩnh hằng bất động, cười nói: Bổn tọa
hà tất có thể cùng một con chó chấp nhặt không? Đợi hai vị sư huynh khác đến đây, lại cùng các ngươi tính toán.
Đột nhiên, Thuần Dương chi khí khôn cùng đập vào mặt, liệt hỏa giống như nắng gắt, nhanh chóng bay tới.
Đại Nhật Đế Quân Diễm từ bên trong liệt diễm cuồn cuộn sải bước ra, đi
đến Thái Hư Thần quý phủ không, ánh mắt lành lạnh, nhìn vào đám người
Thái Hư Thần Vương, cuối cùng dừng ở ngay trước mặt Diệp Húc: Ngọc Hư
Phủ Chủ, ngươi chỉ dám làm cho một phá cẩu lúc này kêu gào sao? Sao
không đường đường chính chính đánh một trận?
Diệp Húc mở to mắt, nhàn nhạt nói : Đại Nhật Đế Quân, ngươi sao không
chờ Diệp mỗ cũng tu thành đế quân, cùng ngươi đường đường chính chính
đánh một trận ? Nếu ta tu thành đế quân, một cái đầu ngón tay liền có
thể nghiền chết ngươi, ngươi tin hay không?
Đại Nhật Đế Quân sắc mặt trầm xuống, sát khí tràn ngập, đột nhiên thu
lại sát khí, khoanh chân ngồi xuống. Đại Nhật Thuần Dương cung hiện ra,
Hạo Thiên Thần giới Chư Thiên Thần Vương Vu Tổ Thánh Hoàng, đều ngồi
xuống trong cung điện hạ, mà Đại Nhật Đế Quân lại ngồi trên trên điện,
giống như Thiên đế.
Ngọc Hư Phủ Chủ, Thái Hư Đế Quân, Đoan Tĩnh Đế Quân, nhiều lời vô ích, hôm nay ta và đám người các ngươi, làm một trận thật sự.
Đại Nhật Đế Quân nhất ngôn ký xuất, không nói thêm lời, yên lặng chờ đợi.
Lúc này lại có một hơi thở càng thêm mạnh mẽ buông xuống, đem hư không
vặn vẹo chồng chất. Ly Hận Thiên Chủ theo trong hư không đi tới, phía
sau thần vận hóa thành Tu Di sơn Ly Hận giới ba mươi hai đàn thiên, Chư
Thiên Thần Ma Lâm Lập như tê dại , cười nói: Ha ha, Ngọc Hư Phủ Chủ, đã
lâu không gặp? Hôm nay bản tọa tiến đến diệt Ngọc Hư phủ cả nhà ngươi.
Diệp Húc nguy tọa bất động, thản nhiên nói: Ta giết cả nhà ngươi.
Hai người ánh mắt gặp được, thù mới hận cũ cùng nhau phát ra.
Ly Hận Thiên Chủ sắc mặt không thay đổi, ánh mắt của hắn vô cùng lợi
hại, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra. Diệp Húc giờ phút này là thời kì mấu chốt nhất của việc đột phá đến cảnh giới Thần Vương, không được
dùng được pháp lực. Y lúc này mỉm cười, cũng ngồi thẳng xuống, cười nói: Ngọc Hư Phủ Chủ, xem ra lần này là thiên muốn vong ngươi. Ngươi đem
Thiên Hậu thần kính cùng Đại Quyền giao ra đây, bổn tọa có thể cam đoan
với ngươi, chỉ tru sát ngươi một người, không liên luỵ cửu tộc của
ngươi.
Thái Hư Đế Quân thở dài, chỉ một ngón tay, Thanh Hủy Thần Vương thân bất do kỷ hóa thành nguyên hình.
Vị lão Đế quân run rẩy đứng dậy, ngồi trên lưng Thanh Hủy bay lên trời,
dừng ở trước mặt Tam Đại Đế Quân,và đứng đối mặt Tam Đại Đế Quân, thở
dài nói: Ba vị sư huynh, hôm nay nhất định phải phân thắng bại sinh tử
sao?