Lực va chạm thế giới hình thành những đạo hà quang ở trên không. Sáu vị Vu Hoàng vừa tiến vừa lui, trong số mấy chục vạn dặm, cấm pháp vừa
động liền long trời lở đất, uy lực vô cùng.
Rầm!
Đẳng Hầu đột nhiên tế khởi lên cấm bảo của lão, chỉ thấy kiện cấm bảo
này lơ lửng rồi đột nhiên phân giải, Kim Trì hóa thành đại dương kim sắc mênh mông, Kim Liên bay ra hóa thành Liên Hoa Bảo Sơn. Bạo Vượn nắm
chặt một đóa hoa sen vàng cứng rắn, Bảo Tượng đánh thẳng về phía trước,
khay ngọc cuồn cuộn nổi lên, lau bồng cũng bay thẳng lên, tất cả đồng
thời hướng về phía Ứng Tông Đạo, Tinh Đế, Ma Hoàng và Hạng tông chủ công tới.
Một kiện cấm bảo này phân ra thành sáu, mổi một kiện
đều dùng uy năng cấm bảo bình thường, có cấu tạo rất sảo diệu, khiến
người ta không thể không bội phục tu vi và học thức của lão.
Tu vi của lão tuy rằng đã suếu rất nhiều, tự thân tu vi và các loại cấm
bảo không thể khế hợp một cách hoàn mỹ nữa, nhưng uy lực vẫn không thể
xem thường. Nếu bị y đánh trúng một kích mà không chết thì cũng xem như
bị tàn phế.
Đám người Ứng Tông Đạo đều nhất tề tế lên cấm bảo thì triển cấm pháp để ngăn cản, chỉ thấy cái đầu Bảo Tượng đạp trên hư
không ầm ầm xông tới hướng Ma Hoàng, khay ngọc cuồn cuộn nổi lên úp
thẳng lên người Ma Hoàng.
Lúc này Ma Hoàng đã hiện ra chân thân, nghìn mắt, nghìn tay, nghìn chân, đi lại như điện cùng chém giết đầu Bảo Tượng này.
Cũng vào lúc này, Bạo Vượn tay nắm Kim liên, Hàng tỷ đạo kim quang bắn ra, chà sát trên người Hạng Tịch.
Hạng tông chủ vừa tế lên Huyết Hà chiến xa ngăn cản được một kích này,
đột nhiên thấy Diêu Công Đỉnh một bước tới ngay trước mặt, búa lớn bổ
xuống hung hăng chặt vào chiến xa.copy tại " t u n g h o a n h . c o m"
Cùng lúc đó Đẳng Hầu thả người nhảy lên rồi rơi xuống ầm ầm, búa lớn
trên lưng, hai tay thiên biến vạn hóa, từng đạo từng đạo cấm pháp hướng
Hạng tông chú oanh tới, vừa ra tay liền xuất hiện các loại dị tượng Kim
Liên, Bảo Tượng, Bạo Vượn, Lô Bồng.
“Nghịch tặc Hạng Tịch,
lần trước ngươi chạy thoát là do ta khinh thường không đuổi giết ngươi,
lần này là do chính ngươi đi tìm cái chết.”
Diêu Công Đỉnh
liên tục nhe răng cười, trong chớp mắt y đã công kích ra hàng trăm vạn
đạo, hai tay nắm chặt cán búa toàn lực áp chế, chỉ thấy Huyết Hà chiến
xa không còn tự chủ được ầm ầm rơi ập lên lưng Hạng tông chủ, ép cho
quần áo trên lưng nổ tung máu thịt bắn ra.
Huyết Hà chiến xa
giống như vì sao bay rơi xuống, trong khoảnh khắc đã rơi lên bên trên hà quang. Tiếng Hạng tông chủ gầm vang không dứt, hai chân đạp lên trên hà quang, dưới chân từng đạo từng đạo cấm pháp xông ra, hình thành Luân
Hồi Thiên Bàn và Hoàng Tuyền Đại Hà. Luân Hồi Thiên Bàn trôi nổi bên
trên Hoàng Tuyền Đại Hà, ngăn cho chính mình không bị rơi vào bên trong
những đạo hà quang này.
“Hạng Tịch, chết đi.”
Đột nhiên Diêu Công Đỉnh và Đẳng Hầu cùng đồng thời phát lực nhất thời
ép Hoàng Tuyền Đại Hà vào trong hà quang, bị hà quang mài diệt. Hạng
tông chủ thét lớn một tiếng, Luân Hồi Thiên Bàn dưới chân lập tức bị hà
quang cắn nát.
Hai chân y bị chìm vào trong hà quang, những
đạo hà quang này chính là lực lượng to lớn do hai thế giới va chạm nhau
lưu lại. Hai chân Hạng Tịch vừa bị chìm vào trong hà quang, da máu thịt
liền lập tức bị lực thế giới dập nát chỉ còn lại có xương trắng dày đặc.
Rắc rắc!
Xương chân của y cũng bị thế giới lực cắn nát, hai chân giờ đây đã không còn một chút gì.
Thân thể Vu Hoang tuy rằng mạnh mẽ vô cùng, thân thể có thể so sánh
cùng với cấm bảo, nhưng khi ở trước mặt thế giới lực lại có vẻ bạc nhược dị thường, loại thế giới lực này thậm chí có thể làm tổn thương được cả Thánh Hoàng.
Thân thể của y không ngừng chìm sâu vào trong
đạo hà quang, không ngừng bị thế giới lực mài diệt, loại lực lượng to
lớn này chẳng những có thể mài diệt thân thể của y, thậm chí tu vi của
y, cấm pháp của y cũng đều bị mài diệt tất cả, không còn lưu lại một
chút gì.
Cũng vào lúc này bọn Ứng Tông Đạo, Tinh Đế và Ma
Hoàng cũng đang bị một kiện cấm bảo khác ngăn trở, nước xa không cứu
được lửa gần, chỉ còn cách trơ mắt nhìn Hạng tông chủ bị ép vào hà
quang, bị thế giới lực mài diệt chí chết.
Oanh!
Đột nhiên một con thuyền cổ thanh đồng thật lớn xuất hiện, ầm ầm lao
tới, hung hăng đánh vào trên thân người Diêu Công Đỉnh, đánh bay vị Vu
Hoàng này ngay lập tức.
Thuyền lầu kề sát đạo hà quang lao
thẳng về phía trước, nghiền ép Diêu Công Đình xuống đáy thuyền, Diêu
Công Đỉnh không ngừng kêu lên thảm thiết. Cũng vào lúc đó trên thuyền
đột nhiên hiện ra một tôn Đế Hoàng cao đến vạn dặm, hai tay đẩy một tòa
thần lô hướng về phía Đẳng Hầu đánh tới, tràn ngập ra từng trận từng
trận uy năng thánh bảo.
“Lại thêm một tên muốn chết”
Đảng Hầu không kịp ngăn cản, tâm niện vi động, trên đỉnh đầu lao ra một đạo cấm pháp, hóa thành một tòa lô bồng, bảo vệ quanh thân,chỉ nghe
cạch một tiếng vang thật lớn, Thái Dương Thần Lô đánh vào phía trên tòa
lô bồng, đụng vỡ nát tòa cấm pháp lô bồng này.
Chỉ thấy miệng của thần lò hướng xuống phía dưới lập tức vô số thái dương chân hỏa ào
ào trút xuống, hỏa diễm cực đoan mãnh liệt, trình tự hiện ra Hắc Sắc Ma
Diễm giống như một cái hang tối đen bình thường, có thể cắn nuốt hết
thảy ánh sáng, thậm chí thiêu sạch nơi vô cực, hư không không ngừng hòa
tan.
Đồng thời, trong thần lò ánh lửa cực mạnh, một vòng mặt trời chói chang trong đó phóng ra.
Sắc mặt Đẳng Hầu hơi biến, không kịp trấn áp Hạng tông chủ, tâm niệm vi động, chỉ thấy cấm bảo Bạo Vượn tay cầm Kim Liên ầm ầm hướng Thái Dương Thần Lô chà tới.
Cạch!
Thái Dương Thần Lô
chấn động kịch liệt Hắc Sắc Ma Diễm và liệt nhật đảo cuốn mà quay về
đánh bay Thái Dương Thần Lô. Tòa thần lô to lớn này rầm một tiếng văng
vào bên trên Dao Trì Thiên Thuyền, nhất thời đập tòa thiên thuyền này
bật lên cao theo phía ngoài đạo hà quang mà bốc lên bay đi.
Trên đầu thuyền Diệp Húc thét lên một tiếng lớn, sắc mặt trong nháy mắt
biến thành máu đỏ, một ngụm máu tươi xông lên từ trong cổ họng, vội vàng ổn định thân hình của chính mình và Dao Trì thiên thuyển.
“Pháp lực Giám Thiên Sứ quả là mạnh mẽ, thật sự quá mạnh mẽ, thậm chí ngay cả một chiêu ta cũng không tiếp nổi.”
Hắn tế lên Thái Dương Thần Lô kích phát uy năng thánh bảo, tuy nhiên
Đẳng Hầu dễ dàng một kích đánh tan Thái Dương Thần Lô, ngược lại lại còn làm cho hắn bị chấn thương.
Đây cũng còn chưa phải là toàn
bộ thực lực của Đẳng Hầu. Lực lượng người này đang phân tán, đồng thời
phải công kích Ma Hoàng, Ứng Tông Đạo và Tinh Đế lại còn trấn áp Hạng
Tịch, vậy mà vẫn thong dong đả thương Diệp Húc, pháp lực hùng hồn không
hổ là Giám Thiên Sứ thế giới Vu Hoang.
Hạng tông chủ nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng rung lên, biển máu trào ra khôn cùng.
Huyết Hà chiến xa nâng Đằng Hầu bay lên, nghìn vạn đạo công kích từ
trong xe phát ra oanh phi vào Đằng Hầu.
Cũng vào lúc này,
Diêu Công Đỉnh cũng đã thoát khốn, tiếng gầm giận dữ vang lên không
ngớt, chỉ trong một giây lát ngắn ngủi, một thân máu thịt của y bị hà
quang mài diệt sạch sẽ, chỉ còn lại phần xương trắng hếu.
Tuy rằng thân thể của y so với Hạng Tịch cường hoành hơn rất nhiều, nhưng
cũng không thể nào chống cự được với sự mài diệt của lực thế giới, nếu
không phải Đằng Hầu bị đánh bay vào Dao Trì thiên thuyển thì chỉ sợ rằng trong nháy mắt ngắn ngủi y sẽ bị hà quang mài diệt thành tro.
“Ai dám đánh lén ta.”
Y triệu hồi búa lớn, cầm búa bổ mạnh vào Dao Trì thiên thuyển.
Huyết Hà chiến xa từ sau lưng ầm ầm lao tới, Diêu Công Đỉnh cười lạnh
một tiếng, lật tay một búa đánh bay Huyết Hà chiến xa. Chiếc chiến xa
này giống như một đạo huyết quang ầm ầm rơi xuống thiên thuyền. Diệp Húc quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hạng Tịch ngồi ở trong Huyết Hà chiến xa, từ phần thắt lưng trở xuống đã gần như hoàn toàn biến mất, trong miệng máu không ngừng tuôn ra.
Tu vi của y bị hà quang mài diệt mất
gần một nửa, thân thể bị hủy, làm cho không thể khôi phục lại được như
ban đầu, chỉ còn lại có một nửa thân mình, đã thế lại đánh bừa vào Diêu
Công Đỉnh Giám Thiên Sứ của Hẳng Cổ Ma Vực một cái làm cho vết thương đã nặng lại càng nặng thêm.
“Sư tổ, thương thế của ngài…” Diệp Húc lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, xử lý bọn họ trước sau đó chữa thương.”
Hạng tông chủ liếc nhìn Diệp Húc một cái lộ vẻ tán thành, cười ha hả
nói: "Một chút vết thương nhỏ này đối với ta mà nói không có vấn đề gì,
chỉ cần giết được hai người bọn họ sau đó trùng tu cấm pháp, là có thể
luyện hồi thân thể, rất không tồi. Ta có nghe Ứng Tông Đạo nói về ngươi, rất không tồi.”
Y tuy rằng trung niên nhã sĩ nhìn như một
văn nhân nho nhã, nhưng tính tình lại cực kỳ nóng nảy, sát tâm cực lớn
chiến đấu thì như hổ điên, không để ý gì đến sống chết.
Tính cách của y và đám người Ứng Tông Đạo, Triều Công Thiều hoàn toàn bất đồng.
“Thế giới Vu Hoang thật nhiều loạn thần tặc tử, ngay cả một cái Nhân
Hoàng nho nhỏ cũng dám hướng Giám Thiên Sứ ra tay cả gan làm loạn, to
gan lớn mật.”
Đằng Hầu đứng sừng sững ở đương trường tay phải giơ ra chỉ nghe mấy tiếng nổ lớn đương đương đương, cấm bảo của đám
người Ứng Tông Đạo, Tinh Đế và Ma Hoàng đang tiến công tất cả đều bay
trở về, Kim Trì dẫn đầu dừng ở trong ta, tiếp theo Kim Liên cũng rơi vào trong ao, Bảo Tượng đứng ở bên trên, Kim Liên khay ngọc lô bồng tất cả
đều hạ xuống.
Ứng Tông Đạo, Tinh Đế và Ma Hoàng tất cả khởi
thân hạ xuống trên Dao Trì thiên thuyền, vừa rồi một kích của Đằng Hầu
tách đám người ra cơ hồ đem Hạng Tịch chu diệt tại đương trường, có thể
nói là nguy hiểm tới cục điểm.
Tất cả bọn họ trên người đều
mang thương tích, tu vi hao tổn thật lớn, dù sao so sánh với hai vị Giám Công Sứ Diêu Công Đỉnh, Đăng Hầu mà nói, thời gian thành hoàng của bọn
họ vẫn còn quá ngắn. Nhất là Tinh Đế và Ứng Tông Đạo vừa mới thành tựu
Vu Hoàng, mà Hạng Tịch lại do bởi Đằng Hầu đuổi giết chạy ra thế giới Vu Hoang, dùng thời gian một trăm năm để vượt qua thời kỳ suếu, thành
hoàng thời gian tuy dài nhưng tu vi và thực lực so với Ma Hoàng cũng
không sai biệt lắm.
Ánh mắt Đằng Hầu quét tới hướng Diệp Húc, cười lạnh một tiếng: "Loạn thần tặc, dám không tuân thiên mệnh, chết
chưa hết tội, ngươi chết không có gì đáng tiếc. Ngươi mặc dù chưa trở
thành Vu Hoàng, nhưng đã có chí làm phản, hơn nữa tiềm lực lại mạnh vô
cùng, nếu để cho ngươi trở thành Vu Hoàng, liệu có thể được sao? Chỉ sợ
đến khi đó ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, trong tất cả số người ở đây, ngươi là người mà ta phải giết đầu tiên.”
Diệp Húc sắc mặt khổ sở mắt đăm đăm nhìn về hướng Ma Hoàng, Tinh Đế cùng Ứng Tông Đạo nói: "Sư huynh lão muốn giết ta, các ngài cần phải bảo hộ
tốt cho ta…”
Ma Hoàng ho khan liên tục, nhổ ra thật mạnh một
ngụm máu lẫn đờm cả giận nói: "Bảo hộ ngươi, giờ đây chỉ sợ ngay tự thân chúng ta cũng khó bảo toàn. Đồ tiểu tử thối, nếu người còn dám từng
bước tiếp cận nữ nhi của bổn hoàng, bổn hoàng liền đánh gãy hai chân của ngươi, đem ngươi ngâm vào bên trong hà quang.”
Diệp Húc sắc mặt tối sầm, hậm hực không nói gì.
Tinh Đế lạnh nhạt nói: "Bây giờ nhiều lời vô ích, chỉ có thể cùng bon họ liều, ngươi chết ta sống.”
Ứng Tông Đạo nhìn về phía Diệp Húc, lại quay đầu nhìn Hạng tông chủ thở dài, nay ba đại tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông đều ở đây, nếu thất bại đó là toàn quân bị tiêu diệt.
“Không sai, nay chỉ có một con
đường có thể đi, đó là phải sử lý bọn họ, Diệp sư đệ làm không tệ, trước làm trọng thương Giám Thiên Sứ Hằng Cổ Ma Vực, làm cho thực lực bọn họ
bị suy giảm mạnh, đi nước cờ này rất không tồi. Hiện nay chúng ta không
phải là không có cùng thực lực với bọn họ. Sư đệ ngươi ở lại chỗ này,
các Vu Hoàng chiến đấu với nhau, ngươi không được xen tay vào.”
Y đột nhiên từ trong Dao Trì thiên thuyền lao ra quát to: "Chư vị tái
chiến một lần Diêu Công Đỉnh mới bị trọng thương chưa làm y sợ, trước
hết giết Đằng Hầu sau đó giải quyết y.”
Ma Hoàng cùng Tinh Đế cũng một lần xông ra tùy thân hình y mà động, nhất tề hướng Đằng Hầu
đánh giết, thậm chí ngay cả Hạng tông chủ cũng đột nhiên vỗ thật mạnh
vào Huyết Hà chiến xa bay lên, hướng Đằng Hầu sát khứ.
“Ta không có sức chiến đấu sao, tại sao không ai thèm để mắt đến ta?”
Một thân Diêu Công Đỉnh bạch cốt dày đặc như một cái xác chết, tay cầm
búa lớn, quanh thân tràn ngập cấm văn đằng đằng sát khí hướng Dao Trì
thiên thuyền đánh tới, nhe răng cười nói: "Tiểu tử thối ngươi rõ ràng đã đánh lén ta, trước hết giết ngươi đã rồi nói sau.”
Sắc mặt
Đẳng Hầu đầy vẻ kiêu ngạo nhìn bốn vị Vu Hoàng đánh vào chính mình, cười lạnh nói: "Một đám tàn binh bại tốt, năm lần bảy lượt ám toán ta, đây
có thể nói là lúc chết của các ngươi.”
Lão tế khởi Kim Trì
trong tay Lau Bồng bay ra bao quanh thân, trong mắt sát khí đại động,
đứng yên chờ đám người Ứng Tông Đạo tiến đến.
“Động thủ!”
Ứng Tông Đạo và Tinh Đế đột nhiên đảo cuốn quay về, một tả một hữu bay
thẳng đến hướng Diêu Công Đỉnh, cấm bảo và cấm pháp tung bay trong một
thoáng đã bao trùm lên Diêu Công Đỉnh.
Cùng lúc đó Diệp Húc điều khiển Dao Trị thiên thuyền gào thét hướng Diêu Công Đỉnh đánh tới khóa chặt đường lui của y.
Ma Hoàng cùng Hạng tông chủ nghẹn họng nhìn trân trối, vẫn phải tiếp
tục hướng về phía Đằng Hầu phóng đi. Chỉ nghe tiếng mắng chửi không dứt
của Ma Hoàng cùng Hạng tông chủ vọng lại: "Vô liêm sỉ, ba ngươi các
ngươi đúng là đồ cặn bã, ngay cả chúng ta mà cũng dám ám toán.”
“Tiểu Ứng, tiểu Diệp hai thằng khốn các ngươi, rõ ràng các ngươi muốn
tổ sư phải tàn phế vì mạo hiểm, đợi sau trận chiến này lão sẽ phải chu
đáo mà sửa chữa cho các ngươi.”