Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 357: Chương 357: Diệp Húc xuất quan




Diệp Húc cực kỳ tin tưởng, cho dù là Tần hoàng, vị đương kim hoàng đế của Đại Tần hoàng triều, trên trình độ Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, chưa chắc đã có thể lý giải thấu triệt như mình được!

Nhưng mà, với chuyện hắn tự tiện sửa đổi môn cấm pháp này khiến cho Thủy hoàng đế rất là khó chịu, luôn không nhịn được mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Tiểu tử, thần hồn của ta không thể xuất hiện ở trong không khí quá lâu, nếu không sẽ nhanh chóng hồn bay phách lạc. Ngươi phải nhớ kỹ chuyện ngươi đã đáp ứng ta, tìm được Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân của ta, tìm được thân thể của ta, sau đó làm ta sống lại!”

Diệp Húc cười nói: “Biết rồi, ta sẽ giúp ông hoàn thành nhiệm vụ này!”

“Còn nữa, ngươi chia tách nguyên thần của mình thành mười hai phần, sức mạnh cũng bị chia ra hoàn toàn, làm suy yếu đi thực lực mà bản thân nên có, mất nhiều hơn được. Muốn tu thành Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, phát huy ra uy năng lớn nhất mạnh nhất của môn cấm pháp này thì cần phải đoạt lấy nguyên thần của mười hai tên Đại vu Tam Thần canh, luyện nguyên thần của chúng thành nguyên thần của Thập Nhị Thần Sát, mà không phải đem nguyên thần của chính mình biến thành Thần Sát…”

Thần hồn của Thủy hoàng đế ảm đạm dần, chui vào bên trong Tông chủ kim bài, giọng nói từ trong kim bài réo rắt truyền đến, ông ta vẫn đang phẫn nộ: “Tên khốn khiếp nào dám trộm thân thể và Thập Nhị Đồng Nhân của ta đi, đừng để ta bắt được, nếu không mi sẽ chết cực kỳ khó coi…”

Trí nhớ sợi thần hồn này của Thủy hoàng đế chỉ có từ khi ông ta sinh ra đến một khắc khi trận chiến giữa ông ta và Hạng tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông kết thúc, không còn trí nhớ về sau nữa, đương nhiên không biết ông ta đã thành lập ra đế quốc Đại Tần, Thập Nhị Đồng Nhân của mình cũng đã trở thành trấn quốc chi khí rồi.

Về những chuyện này, Diệp Húc cũng không có nói cho ông ta, thành ra cũng có chút áy náy với Thủy hoàng đế.

“Nhưng mà vừa rồi Thủy hoàng đế nói thật đúng, chia tách nguyên thần ra là chia sức mạnh của mình thành mười hai phần, quả thật mất nhiều hơn được.”

Ánh mắt Diệp Húc chớp động, hắn thầm nghĩ: “Khó trách nguyên thần của đám người Hạ Tùng Giang và Hạ Trùng Dương không giống nhau, ra là đoạt lấy nguyên thần của người khác. Bọn chúng tu luyện Nhất Thần Phân Hóa Cửu Đỉnh Cửu Nguyên, chắc chắn là được chân truyền, không giống ta, suy xét từ cửu đỉnh của Hạ Sơ Dương mà có…”

Trên đỉnh đầu hắn, nguyên thần Côn Minh còn dài khoảng sáu bảy dặm, vẫn chưa bị luyện hóa chuyển thành chân nguyên hoàn toàn, nhưng Diệp Húc đã tu luyện đến Tam Thai cảnh, luyện thành mô thai, Di La Hỗn Nguyên Chân Kinh chỉ có thể giúp hắn tu luyện đến đây mà thôi.

Lúc này Diệp Húc đứng dậy, há mồm hút một cái, hút hết cái nguyên thần Côn Minh sáu bảy dặm kia vào trong bụng, tạm thời áp chế ở trong cơ thể, cũng không luyện hóa, sau đó hắn đi ra khỏi mảng hải dương này, trở lại bên trong Tinh chủ đại điện.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy một tòa Ba La Diệu Thiện Thanh Ngọc hàn quang lâu năm tầng lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, chầm chậm chuyển động, không ngừng hút lấy linh khí hội tụ trong Tinh chủ đại điện.

Tòa ngọc lâu này, đúng là của Diệp Húc, đã tăng trưởng từ bốn tầng lên năm tầng.

Những linh khí mới sinh ra từ linh mạch trong Quan Tinh Phong gần như đều bị Diệp Húc dùng để nuôi tòa ngọc lâu này, mà lượng linh khí kia đủ để cung cấp cho một gã Đại vu Tam Tương cảnh thậm chí là Tam Bất Diệt cảnh tu luyện hàng ngày, linh khí sản sinh ra mỗi một hơi đều tương đương với một cái nhất giai linh mạch!

Nhưng hai tháng rưỡi qua đi, tòa ngọc lâu này không biết đã cắn nuốt bao nhiêu linh khí rồi mới tăng lên thành Ba La Diệu Thiện Lâu năm tầng, tòa ngọc lâu này ăn nhiều đến làm cho người ta phải giận sôi.

Diệp Húc đi thẳng vào trong lâu, chỉ thấy trong không gian tầng thứ nhất, Đông Lai thành lại càng thịnh vượng hơn xưa, nhân khẩu tăng thêm rất nhiều, cư dân sinh hoạt trong không gian ngọc lâu của hắn như sinh hoạt trong một thế giới không có thuế má không có nguy hiểm, làm cho bọn họ sống vô ưu vô lự.

Hơn nữa, trong ngọc lâu tầng thứ nhất của Diệp Húc các loại linh dược khắp nơi, khiến thân thể tố chất người Đông Lai thành nâng cao rất nhiều, người nào người nấy thân thể cường tráng, trẻ nhỏ liền có khí lực trên dưới trăm cân, người già thì tóc trắng biến đen, các cô gái trong thành thì xinh đẹp, da dẻ trắng nõn nà.

Mà bên trong ngọn núi bên ngoài không xa, Hùng Bi làm yêu vương như mong muốn, thống trị núi rừng, Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác đồng tử thì làm yêu vương trong Dao Trì, hô mưa gọi gió.

Bốn tên này chẳng có việc gì làm cả, ngày thường thì trừ tu luyện, luyện đan, chính là ăn hết cả những linh đan luyện ra.

“Khốn kiếp, thật là một đám khốn kiếp! Bốn tên này, quả thực coi trời bằng vung!”

Diệp Húc không rảnh để ý tới bọn chúng, bay thẳng lên tầng thứ hai, hắn vừa mới lên đến nơi đây, chỉ thấy Công Đức Kim Luân sau đầu đột nhiên gào thét bay lên, rơi vào trong Công Đức Liên Hoa Trì, biến thành trăm ngàn bông Công Đức Kim Liên đen sì, đong đưa trên mặt nước.

“Ha ha, ta đi ra một chuyến, công đức tăng nhiều, sắp luyện thành Thiên Bảo Kim Luân rồi!”

Trong lòng Diệp Húc vui vẻ, hắn tán thưởng một hồi rồi đi thẳng vào ngọc lâu tầng thứ ba, chỉ thấy không gian tầng thứ ba vẫn là Thái Dương Chân Hỏa vô cùng vô tận như trước, vô cùng mãnh liệt, hừng hực thiêu đốt.

Bên trong biển lửa, tòa Nam Thiên Môn kia vẫn đứng sừng sững, lù lù bất động.

Vù!

Di La Thiên Địa Tháp của hắn đột nhiên từ trong đan điền bay ra, đứng ở giữa không trung, chậm rãi chuyển động, chỉ thấy trong biển lửa từng con hỏa long bốc lên, điên cuống chui đến Di La Thiên Địa Tháp.

Chỉ trong vài hô hấp, Thái Dương Chân Hỏa trong tầng thứ ba đã bị Di La Thiên Địa Tháp hút hết sạch, lộ ra thổ địa cháy đen.

Tòa bảo tháp này hấp thu nhiều Thái Dương Chân Hỏa như vậy, uy năng càng trở nên mạnh hơn, đột nhiên tòa bảo tháp càng lên càng cao, dung nhập hư không, chỉ thấy không trung như biến thành ba tầng, mỗi một tầng như có một tầng thiên địa, chồng lên lẫn nhau, hình dạng như tháp.

Hắn đứng ở phía dưới, có thể loáng thoáng nhìn đến không gian ngọc lâu tầng thứ tư, chỉ có điều là cách quá xa nên không nhìn thấy rõ.

Tòa Di La Thiên Địa Tháp này dung nhập hưu không rồi, rốt cuộc mở ra thông đạo ngọc lâu tầng thứ tư.

“Nếu như không dung nhập tức nhưỡng vào trong Di La Thiên Địa Tháp rồi, cho dù ta có tu luyện đến Tam Thai cảnh thì cũng đừng hòng tiến vào tầng thứ tư ngọc lâu, đạt được truyền thừa Tam Thai cảnh.”

Diệp Húc không có đi thẳng vào tầng thứ tư mà đi đến chỗ Nam Thiên Môn, cánh cửa này cao tới ngàn trượng, toàn thân đỏ thẫm, có vẻ vô cùng tôn quý.

Trong cánh cửa này phong ấn kho báu Tây Hoàng, vô số trọng bảo đều bị phong ấn trong đó!

“Mở!”

Diệp Húc đưa hai tay đẩy cửa ra, sau một lúc gắng sức, chỉ thấy Nam Thiên Môn vẫn không động chút nào, cánh cửa này chính là bị nhiều cao thủ Tam Thần cảnh triệu tập hơn mười cái hư ảnh cấm bảo mới có thể mở ra, với sức mạnh hiện giờ của hắn thì còn xa mới có thể đẩy mở được Nam Thiên Môn.

“Tòa Nam Thiên Môn này, ít nhất cũng gần với cấm bảo bất diệt chi bảo!”

Diệp Húc chỉ đành bỏ qua, thầm nghĩ: “Bất diệt chi bảo, so với bất kỳ nguyên thần chi bảo, tam tương chi bảo đều tốt hơn vô số lần. Tuy bây giờ ta vẫn chưa thể mở Nam Thiên Môn ra, nhưng khiêng cái cửa này ra đập người cũng không tệ. Chỉ là lại không thể mang ra nó ngoài ánh sáng…”

Hiện nay còn có không biết bao nhiêu người đang truy tìm kho báu Tây Hoàng, nếu Diệp Húc khiêng cánh cửa này ra ngoài rêu rao, không chỉ có thành công làm cho Đại vu Tam Thần cảnh đuổi giết hắn, thậm chí là mấy lão Tam Tương cảnh Tam Bất Diệt cảnh cũng không nhịn nổi!

Hắn tạm thời thả Nam Thiên Môn xuống, thân mình động một cái, xông thẳng tận trời, xuyên thấu qua tầng tầng bình chướng, thẳng đến ngọc lâu tầng thứ tư.

“Tỉnh lại…”

“Đừng ồn!”

Diệp Húc lại nghe thấy cái tiếng già nua kia, không khỏi nổi giận, mắng một tiếng.

Giọng nói kia lập tức biến mất.

Hắn bước vào ngọc lâu tầng thứ tư, chỉ thấy nơi đây là một cung điện rách nát, đổ nát thê lương, thật vắng lặng.

Nếu không phải Diệp Húc biết nơi đây chính là không gian trong ngọc lâu của mình, hắn chắc chắn nghĩ mình đã đi vào trong một di tích thượng cổ rồi!

Tầng thứ tư ngọc lâu của hắn giống như một bãi chiến trường cổ, để lại dấu tích sau chiến đấu của các vu sĩ hùng mạnh không biết bao nhiêu, có một số vết tích liếc mắt nhìn qua liền biết đó là do vu bảo to hơn mười dặm nện mạnh xuống, để lại một hố to trên mặt đất, có một số lại do vu pháp đánh ra, cày ra cái rãnh trời dài đến mấy trăm dặm trên mặt đất!

Từng cái rãnh trời ngang dọc, nhìn mà thấy ghê người.

Trận chiến này, quần nát cung điện từng vô cùng to lớn đồ sộ, đánh cho khắp nơi hoang tàn, thê lương thê thảm, không có bất kỳ sức sống nào.

Diệp Húc giơ tay lau cung điện bị tàn phá này, đầu ngón tay lạnh lẽo, trong đầu hắn dường như nghe được một tiếng rống giận bất khuất, một luồng ý chí bất khuất từ trong đống đổ nát thê lương đó truyền đến, dường như đang kể rõ trận chiến năm đó với hắn.

“Người nào sẽ ở trong cung điện như vậy? Mà bởi vì nguyên nhân gì lại bị hủy…”

Diệp Húc có chút tò mò, đột nhiên nghe những tiếng rầm rầm không ngừng truyền đến, chỉ thấy tòa cung điện đổ nát đó đổ xuống, hóa thành hư vô, thậm chí cả những dấu vết vu pháp vu bảo để lại trên mặt đất cũng biến mất hết!

Đủ loại di tích mà hắn vưa thấy, cả tiếng rống giận bất khuất vừa nghe được, dường như là một hồi mộng ảo, tan biến đi!

Trước mắt hắn, ngọc thụ xanh tươi, vươn thẳng lên, trên ngọc thụ có quả như nguyên thai, bên trong quả mọc ra một gốc cây giống ngọc thụ như đúc, rất là kỳ quái.

“Chẳng lẽ tất cả vừa rồi đều là hình ảnh do trái cây này chiết xạ ra?” Trong lòng Diệp Húc cực kỳ tò mò.

Rầm!

Trái cây giống như nguyên thai kia đột nhiên phân giải, hóa thành vô số văn tự phù văn, nhảy vào trong óc hắn, nhét đầy đại não hắn.

“Không biết lần này trong ngọc lâu sẽ có tâm pháp gì đây?”

Diệp Húc sửa sang lại tin tức đột nhiên xuất hiện rất nhiều trong đầu, chỉ thấy pháp môn mới xuất hiện trong đầu hắn vẫn chỉ có ba loại như trước, một loại vu bảo luyện chế thuật, còn có một loại là phương pháp rèn luyện nguyên thần.

Vu bảo luyện chế thuật, hay là phương pháp luyện chế Di La Thiên Địa Tháp, càng tỉ mỉ đầy đủ hơn trước đây, tâm pháp còn lại là Di La Thiên Bảo Nguyên Thai Quyết, mà phương pháp rèn luyện nguyên thần cũng không phải là Di La Thiên Yêu Đế Nguyên Thần Chân giải nữa, mà là một loại pháp môn khác, tên là Hạo Thiên Đại Nhật Nguyên Thần Kinh!

Đám người Vinh Lâm ở lại trên đỉnh Quan Tinh Phong chờ hơn mười ngày, giờ phút này khoảng cách với ước định ba tháng của Diệp Húc và Ngụy Hiên càng lúc càng gần, mọi người không khỏi sốt ruột.

Thái dương dâng lên, cuối cùng ngày quyết chiến đã đến, Vinh Lâm không nhịn được thở dài nói: “Dù Diệp sư thúc có xuất quan bây giờ cũng không còn kịp nữa rồi, Luân Hồi Thiên Bàn mà ta luyện chế cần phải tế luyện mười mấy ngày đêm mới có thể thúc dục hai ba phần uy năng. Cho dù cậu ta có xuất quan bây giờ cũng không thể nào tế luyện được Luân Hồi Thiên Bàn…”

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy tầng tầng cấm chế trong Tinh chủ đại điện đột nhiên tản ra, két, cửa lớn cung điện mở ra, một thiếu niên áo lam chầm chậm từ trong cung điện đi ra.

Hơi thở của hắn vô cùng trầm trọng, chỉ cần hơi thở thôi đã như cường giả đã tu luyện đến Tam Dương cảnh Dương Thần kỳ đỉnh phong rồi, khiến cho mọi người kinh hãi thất thần!

“Tam Thai cảnh Mô Thai bát phẩm, tu vi cao cường, bức thẳng tu vi Tam Thần cảnh Hóa Thần kỳ!”

Sắc mặt Vinh Lâm ngưng trọng, trầm giọng nói: “Tốc độ tu luyện thật kinh người!”

Diệp Húc bế quan một tháng, cuối cùng cũng xuất quan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.