Qua hồi lâu, Cung Ngọc Nương và Vinh Lâm dắt tay nhau đi vào Quan Tinh Phong, Vinh Lâm trầm giọng nói: “Diệp sư thúc còn đang bế quan? Một tháng này, tu vi có thể tăng lên bao nhiêu? Bế quan căn bản vô dụng, chỉ có thể mượn dùng vu bảo, mới có thể trấn áp đối thủ!”
“Vinh lão đệ nói không sai!”
Yêu phong cuồn cuộn thổi tới, chỉ thấy hơn mười tên yêu nhân trong Quan Tinh Phong đang đứng cùng với Giao đạo nhân, những yêu nhân đó đều là những lão yêu quái trong Thập Vạn Đại Sơn, cao thấp béo gầy nam nữ già trẻ, đều tụ tập lại đây.
Trong đó một phụ nữ xinh đẹp tiến lên một bước, gật đầu nói: “Giao lão đệ mời chúng ta đến là để thương lượng đối sách. Ta có một kiện Kim Lũ Ngọc Y, tuy không phải nguyên thần chi bảo, nhưng là bảo vật cao nhất trong thuần dương vu bảo, có thể ngăn cản một kích của nguyên thần chi bảo!”
Cô ta lấy ra một bộ áo gấm hoa lệ, chỉ thấy bộ này là do tơ vàng dệt hành, được khảm mấy vạn cái ngọc phiến, mỗi một sợi tơ vàng, mỗi một miếng ngọc phiến đều dùng tài liệu có chất lượng cực cao cực khổ ngưng luyện mà thành, bộ Kim Lũ Ngọc Y này tràn ngập hơi thở thuần dương nồng đậm, lực phòng ngự tất nhiên là cực kỳ kinh người.
“Ta cũng có một kiện vu bảo, tên là Đồng Tước Lâu Thai, có thể cho Diệp phong chủ mượn.”
Một lão giả tiến tới, tay nắm một kiện vu bảo kỳ lạ, chỉ là một con Đồng Tước, trên lưng nó có cõng một mảnh lâu thai đình tạ.
Lão giả kia cười nói: “Bảo vật này là bảo vật bản mạng của ta, theo ta từ bé cho tới bây giờ, uy lực cực kỳ kinh người, tuy rằng thua kém nguyên thần chi bảo, nhưng cũng không kém nhiều.”
“Ngụy Hiên tới Linh Khuyết Phong mượn nguyên thần chi bảo Nhạc Thiên Kỳ, Bác Lãng Thiên Chuy, lấy Đồng Tước Lâu Thai và Kim Lũ Ngọc Y thì chưa thể chống được kiện vu bảo đó. Ta có một món bảo vật tên Vũ Dực Phi Toa, chính là từ lông vũ của ta luyện chế mà thành, tốc độ cực nhanh, có thể cho Diệp phong chủ mượn, giúp hắn tránh thoát công kích của Bác Lãng Thiên Chuy!” Lại có một gã nam tử trung niên mặc áo bào đen nâng một chiếc phi toa dệt từ lông vũ ra, cười nói.
Những con đại yêu cự yêu đó đều đứng ra, đưa ra vu bảo mà mình tự đắc nhất, trong chớp mắt đã có hơn ba mươi món bảo vật cực kỳ hiếm có xuất hiện trên đỉnh Quan Tinh Phong, thuần dương khí tràn ngập, bảo quang xông lên trời, cực kỳ rạng rỡ!
Bọn họ đều là bạn tốt của Giao đạo nhân sau khi hắn đến Hoàng Tuyền Ma Tông, những người này thậm chí còn không nhận thức Diệp Húc, nhưng lúc này khi nghe thấy huynh đệ của Giao đạo nhân gặp nạn thì lập tức chạy tới, hiến ra bảo vật quý báu nhất của bản thân, hy vọng có thể giúp Diệp Húc vượt qua cửa ải khó khăn.
“Ý tốt của các vị, nếu Diệp sư thúc biết, chắc chắn sẽ rất cảm kích.”
Vinh Lâm nhìn xung quanh một vòng, thở dài nói: “Có điều là bảo vật của các người dù tốt, nhưng còn kém xa nguyên thần chi bảo, trong tay Ngụy sư thúc thậm chí có cả trọng bảo của Đặng Nguyên Giác Đặng sư đệ! Đặng sư đệ có phúc duyên thâm hậu, tu vi kinh người, tằm mắt cậu ấy cực cao, những bảo vật mà cậu ấy nhìn trúng chất lượng đều cực kỳ tốt!”
Đám đại yêu im lặng, Đặng Nguyên Giác tuổi đã gần hai trăm tuổi, tuổi này ở bên trong những Đại vu Tam Thần cảnh được cho là tuổi trẻ anh tài.
Hơn nữa tên tuổi Đặng Nguyên giác lại càng vang dội hơn Vinh Lâm, Vinh Lâm chưa bao giờ hiển lộ ra, mà Đặng Nguyên Giác lại rất hay khoe ra. Tầm mắt hắn ta lại cao, ham thích lịch luyện khắp nơi, liên tục đạt được của cải kinh người ở trong các di tích thượng cổ, thậm chí đã chém giết không ít Đại vu, dùng nguyên thần Đại vu luyện chế vu bảo.
“Trong tay Đặng sư đệ, không chỉ có nguyên thần chi bảo, thậm chí còn có một số bảo vật, tuy không phải nguyên thần chi bảo, nhưng uy năng còn mạnh hơn cả nguyên thần chi bảo!”
Sắc mặt Vinh Lâm âm trầm, nói: “Cách đây không lâu, Đặng sư đệ từ trong di chỉ Thương hoàng cổ mộ sống sót trở về, lại có thu hoạch kinh người, nếu cậu ta cho Ngụy Hiên sư thúc mượn bảo vật, vậy chắc chắn không phải bảo vật bình thường, những nguyên thần chi bảo tầm thường chỉ sợ không thể chống lại nó, thậm chí có khi là bảo vật chuyên dùng để nhằm vào Diệp sư thúc!”
Sắc mặt đám đại yêu lại càng thêm ngưng trọng, trong mắt vị thiếu phụ xinh đẹp kia lộ ra tia sáng kỳ dị, cười khanh khách nói: “Vinh lão đệ, ngươi nổi danh ngang với Đặng Nguyên Giác, đều là Ma tông tam kiệt, Đặng Nguyên Giác có tài sản phong phú như vậy,
Vinh Lâm gượng cười, nói: “Ta quả thật có một món vu bảo, cũng bởi vì nó mới khiến cho ta khốn đốn như thế này đây, nghèo không một xu dính túi, đám bảo vật tài liệu và linh mạch ta cướp đoạt được đều dùng để luyện chế bảo vật đó. Cái vu bảo này, từ trước đến nay ta không dễ dàng mang ra, cho dù là quyết đấu cùng con cả của Tinh đế là Thạch Tinh Hải, ta cũng chưa từng dùng đến…”
Hắn từ từ thở ra, mỉm cười nói: “Nhưng vì giúp Diệp sư thúc vượt qua cửa ải khó khăn này, kiện vu bảo này của Vinh mỗ cũng không thể không cho mượn.”
Trong mắt Cung Ngọc Nương tinh thái hiện ra, trong lòng cũng rất tò mò, tuy rằng cô ta cùng Vinh Lâm đi đến nơi nguy hiểm như Hằng Cổ Ma Vực, nhiều lần vào sinh ra tử, nhưng Vinh Lâm cũng không có dùng món bảo vật đó.
“Tế!”
Vinh Lâm khẽ quát một tiếng, chỉ thấy bên trong ngọc lâu trên đỉnh đầu hắn, một đồ vật cực lớn chậm rãi chuyển động, từ trong ngọc lâu thò ra một góc.
Đây là một bảo vật vô cùng nặng, vô cùng khổng lồ, mới chỉ lộ ra một góc thôi đã áp chế tất cả vu bảo trên đỉnh Quan Tinh Phong xuống, uy năng tản ra mạnh vượt xa nguyên thần chi bảo!
Món bảo vật này ù ù chuyển động, hơi thở cực kỳ trầm trọng, ép cho mọi người gần như không thể thở được.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bóng ma đang che khuất toàn bộ Quan Tinh Phong, không khỏi giật mình hoảng sợ, thất thanh nói: “Luân Hồi Thiên Bàn! Vinh lão đệ, không ngờ ngươi lại luyện chế Luân Hồi Thiên Bàn!”
Cái vu bảo lớn đến mức không gì sánh được này còn chưa được thúc dục đã to lớn đến gần mười dặm, lơ lửng giữa không trung, giống như một cái chậu đồng cực lớn, giống hệt cấm bảo của Hoàng Tuyền Ma Tông, Luân Hồi Thiên Bàn, ngoại trừ việc nhỏ hơn thì gần như không có gì khác biệt!
Mọi người nhìn Vinh Lâm, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, tên thiếu phụ xinh đẹp kia lẩm bẩm: “Khó trách Vinh lão đệ lại đứng đầu tam kiệt, kiện Luân Hồi Thiên Bàn này vừa ra liền hơn không biết bao nhiêu món bảo vật…”
“Khó trách hắn lại nghèo như thế, chỉ e là tài sản tích góp bấy lâu nay hắn đều dùng để luyện chế món bảo vật này rồi!”
Vinh Lâm thản nhiên nói: “Ta nhận được sự coi trọng của ân sư, được truyền thụ Chư Thiên Luân Hồi Cấm Điển, trong đó có phương pháp chế tạo loại cấm bảo Luân Hồi Thiên Bàn này. Chẳng qua Vinh mỗ ngu dốt, luyện chế hai trăm năm rồi mà kiện bảo vật này chỉ là một kiện nguyên thần chi bảo không trọn vẹn, cách cấm bảo một khoảng cách không biết xa xôi bao nhiêu.”
“Kiện vu bảo này của Vinh lão đệ vừa xuất hiện, bất cứ trọng bảo, nguyên thần chi bảo nào đều cũng trở nên kém cỏi. Diệp phong chủ có bảo vật này trong tay, ắt sẽ thắng không thể nghi ngờ!”
Mọi người đều cảm thán: “Vinh lão đệ, không ngờ ngươi có thể luyện chế Luân Hồi Thiên Bàn đến cấp nguyên thần chi bảo, thật sự là nội tình vô cùng hùng hậu, cho dù là Đặng Nguyên Giác, thậm chí là cả Hầu Nhân Vực cũng không phải là đối thủ của ngươi.”
Vinh Lâm chua xót nói: “Các vị quá khen rồi. Đặng sư đệ Hầu sư đệ hai người đó, một người tâm cơ thâm trầm, một kẻ lại thiên tư tuyệt đại, ai cũng không hề đơn giản. Đối mặt với bọn họ, ta căn bản không hề nắm chắc là sẽ thắng, thậm chí phần thua sẽ nhiều hơn…”
Hắn ta lộ ra nụ cười khổ, hiển nhiên những lời hắn nói đều là thật.
Lấy thân phận địa vị của hắn, không cần thiết phải nói dối.
“Còn một tháng nữa Diệp sư thúc sẽ xuất quan, chúng ta liền ở nơi này chờ cậu ấy xuất quan rồi giao vu bảo cho cậu ấy!”
Chúng người chúng yêu đều khoanh chân ngồi xuống, chờ Diệp Húc xuất quan. Phượng Yên Nhu chớp chớp mắt, cười nói: “Kỳ thật mọi người không cần phải hoảng loạn như vậy, Diệp sư huynh rất lợi hại, tất cả đám kẻ xấu đều không phải đối thủ của huynh ấy đâu!”
Cô ta vẫn cực kỳ tin tưởng Diệp Húc, mọi người liền trợn trắng mắt, thầm nghĩ: “Tiểu công chúa Thiên Yêu Cung, tâm địa thật là đơn thuần đến đáng sợ…”
Cung Ngọc Nương cười khanh khách nói: “Tiểu sư nương, không phải chúng tôi hoảng loạn, mà là phòng trước vô hại.”
Phượng Yên Nhu nghe được lời của cô ta khiến cho khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, lắp bắp giải thích: “Ta không phải tiểu sư nương của cô…”
Cung Ngọc Nương không để ý gật đầu phụ họa, thầm nghĩ: “Cô còn muốn làm đại sư nương sao? Ta nghe nói sư tôn còn có một người trong lòng, phỏng chừng cô khó có thể làm đại đây…”
Nửa tháng qua đi, bên trong Tinh chủ đại điện truyền ra từng luồng dao động kịch liệt, tổng cộng có chín lần, mỗi một lần đều kèm theo tiếng lôi âm cực kỳ dữ dội.
Mọi người đều là những kẻ có tầm mắt cao siêu, theo những dao động mạnh đó liền biết Diệp Húc đã ngưng luyện ra màng thai, hơn nữa không chỉ có một cái màng thai!
“Cửu đỉnh cửu nguyên, cửu đại màng thai, tu vi của Diệp sư thúc cao thâm hơn những vu sĩ cùng cấp mấy chục thậm chí là mấy trăm lần liền, tu luyện thêm cửu đỉnh cửu nguyên, khó trách cậu ta có thể khiêu chiến vượt cấp, quét sạch đám cao thủ Tam Dương cảnh!” Vinh Lâm âm thầm kinh tâm, thầm nghĩ.
Ầm ầm!
Lại có tiếng lôi âm dữ dội truyền đến, mọi người không nhịn được biến sắc mặt: “Lại ngưng tụ thành công thêm một quả màng thai, sao có thể như thế được! Sao Diệp phong chủ lại có thể tu luyện ra màng thai thứ mười?”
Vinh Lâm cũng vạn phần khiếp sợ, tu luyện Cửu Đỉnh Cửu Nguyên của Hạ gia thì không thể có khả năng vượt qua chín quả màng thai, điều này chứng tỏ Diệp Húc không phải đang tu luyện Nhất Thần Phân Hóa Cửu Đỉnh Cửu Nguyên của Hạ gia, mà là một môn tâm pháp khác!
Ầm ầm! Ầm ầm!
Lại có hai tiếng lôi âm truyền đến, đám người đã bị khiếp sợ đến có phần chết lặng, Diệp Húc hiển nhiên đã ngưng tụ ra ước chừng mười hai quả màng thai, mười hai màng thai ứng với mười hai nguyên thần, cũng tức là, nếu hắn tu luyện đến Tam Thần cảnh thì sẽ có mười hai cái nguyên thần!
Loại tình huống này, chỉ xuất hiện trên người con cháu hoàng thất trung tâm của Đại Tần!
Mọi người liếc nhau, trong lòng đều hiểu rõ.
“Đây là Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, cấm pháp mà Thủy hoàng đế truyền xuống!”
Trong lòng bọn họ nghi hoặc vạn phần, Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát được xưng là một trong những cấm pháp có uy lực mạnh nhất, khi Thủy hoàng đế còn trẻ tuổi đã dựa vào môn cấm pháp này để càn quét đương thời.
Nhưng môn cấm pháp này cũng là bí mật bất truyền của hoàng thất, hoàng triều Đại Tần vì để duy trì sự độc nhất vô nhị cho môn cấm pháp này đã không cho con cháu chép bản sao, thậm chí còn bố trí cấm chế trong đầu con cháu hoàng thất, dù cho bọn họ có chết trận thì đối thủ cũng đừng hòng từ trong não hải thần hồn của bọn họ mà tìm được một chút trí nhớ nào!
“Sao hắn lại có thể tinh thông môn cấm pháp này?” Mọi người lại khiếp sợ lần thứ hai.
Phía trên hải dương trong Tinh chủ đại điện, một cái kim bài nổi lơ lửng bên người Diệp Húc, phía trên kim bài, một vị nam tử áo trắng chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn Diệp Húc, khiển trách: “Luyện sai rồi, ngươi lại luyện sai rồi! Ngươi đem Nhất Thần Phân Hóa của Hạ gia dung nhập vào trong Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát Đại Cấm của ta, môn cấm pháp này bị ngươi sửa xong chỉ được cái mẽ ngoài…”
Nam tử áo trắng này đúng là một sợi thần hồn của Thủy hoàng đế, được Diệp Húc thả ra, hỏi ông ta kỹ xảo tu luyện Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát.
Thủy hoàng đế biết thì sẽ nói, ân cần dạy bảo, khiến cho hắn hiểu thấu đáo được Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát.
Đám người Vinh Lâm căn bản không thể ngờ là, Diệp Húc không cần giết người trong hoàng thất, cũng chẳng cần đi hoàng cung tìm kiếm Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, bên người hắn đã có Thủy hoàng đế bản nhân tự mình chỉ dạy!